Chương 385: Không buồn không bất ngờ


Trì Nguyệt bất đắc dĩ buông tay, hừ khẽ:
Anh không chịu được thử thách gì cả. Em chỉ muốn đi theo chào hỏi đã khiến anh căng 8thẳng vậy rồi. Được rồi, mặc kệ chuyện của anh, em cũng đi làm việc đây. Chu Trùng đến đón em rồi.



Đi đi, chủ ý an 3toàn.

Quyền Thiếu Đằng yên lặng nhận lấy, lật xem.
Kiều Đông Dương chậm rãi nói:
Khi tôi còn bé đã nghe nói ông nội tôi có một người em trai ruột, từ nhỏ đã vô cùng thông minh. Năm đó, hai anh em cùng đến Thân thành dốc sức làm việc, cùng nhau lập nghiệp... Có thể nói, ông chú hai của tôi mới là người đặt nền móng cho tập đoàn Kiều thị.

Kiều Đông Dương:
Không Hình Thẩm mất con nhưng không nguy hiểm đến mạng sống, ba tôi chỉ bị thương nhẹ. Tài xế gây chuyện đã phải đền tội, dù kéo bà cụ vào cũng có thể làm gì? Bà ta hơn 80 rồi, cũng không có ai thiệt mạng cả...

Quyền Thiếu Đằng nuốt nước bọt, chậm rãi ngồi xuống, xem ra đã hết giận rồi.
Kiều Đông Dương:
Tôi không biết anh đang nói gì cả.

Quyền Thiếu Đằng bừng bừng lửa giận, lại nghiến răng nghiến lợi kìm nén, chỉ vào mũi anh nói:
Tôi thấy anh không giống người nhân từ nương tay. Sao nào? Người ta vừa thỏa hiệp anh đã định nương tay rồi hả?

Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh:
Ai biết anh có bị động kinh hay không.

Nói xong, anh ta lại thở hổn hển chỉ vào mặt Kiều Đông Dương:
Chó săn Kiều, tôi cho anh biết, chuyện này không phải là mâu thuẫn nội bộ gia đình các anh nữa. Đây là việc phạm pháp, không phải các anh đơn phương tha thứ là được...

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta:
Cảnh sát, chú ý lời nói của anh.

Quyền Thiếu Đằng nhắm mắt lại, nghiến răng chậm rãi chổng mặt bàn đứng thẳng dậy.
Còn chưa 6làm việc đã hủy hợp đồng?
Trì Nguyệt không làm được việc như vậy.
Kiều Đông Dương đi vào, Quyền Thiếu Đằng ng5oảnh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
Anh ta đến một mình, thoạt nhìn không giống vì công việc.
Quyền Thiếu Đằng bĩu môi, cười đùa:
Ai có thể chấp nhận phần di chúc này? Không giết chết anh, bác cả và chú ba anh đúng là nhân từ

Chú ý đến lời nói và hành động đi, anh cảnh sát.
Kiều Đông Dương chặn họng anh ta xong, lại không thể không thừa nhận Quyền Thiếu Đằng đang nói thật.
Chính vì thế..
Anh suy nghĩ:
Tôi nghi ngờ trong chuyện này có cất giấu một âm mưu. Hoặc phải nói là bí mật. Bí mật mà tất cả chúng ta không hay biết.
Quyền Thiếu Đằng hoảng sợ
Thằng nhãi này, có phải anh đã điều tra được gì rồi không?
Kiều Đông Dương không trả lời anh ta ngay mà đứng lên, lấy ra một phần tài liệu trong tủ hồ sơ bị khóa lại.

Đây là lý do ông cụ Kiều trở nên giàu có. Nếu anh có hứng thú có thể xem.


Chẳng lẽ cậu định tha cho bà ta như vậy?
Kiều Đông Dương lắc đầu, lạnh lùng nói:
Anh nói xem trong tình huống nào một người mẹ mới có thể ra tay với con trai ruột của mình?
Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh:
Người chết vì tiền. Vụ án kiểu này không hiếm thấy.

Nhưng người mẹ này đã hơn 80 tuổi rồi. Nói khó nghe là đã bước một chân vào quan tài rồi, tranh giành cũng có ý nghĩa gì nữa?


Cho con cháu của bà ta...
Quyền Thiếu Đằng tùy ý trả lời, nói xong lại cảm thấy là lạ. Giết chết một đứa con trai, mất một đứa cháu còn chưa ra đời, để lại tài sản cho con trai và cháu trai khác, vừa nghe logic này đã thấy không hợp lý, phải thiên vị đến mức nào mới có thể làm ra việc máu lạnh như thế?
Anh ta suy nghĩ, lắc đầu rồi lại gật đầu.

Trên đời có nhiều việc kỳ quái lắm. Bà anh kỳ quái, không phải ông anh cũng kỳ quái sao? Đều là con trai cả, cháu trai cả, ông ta mặc kệ những người khác, chỉ viết di chúc giao hết tài sản cho anh, để một mình anh thừa kế...

Kiều Đông Dương:
Tìm tôi có chuyện gì?

Quyền Thiểu Đắng không nói gì, chậm rãi nới lỏng cổ áo, xắn tay áo, đột nhiên xông tới đè anh lên bàn làm việc, cả người chúi về phía trước, dáng vẻ tức giận như hận không thể ăn thịt anh:
Hay lắm, chó săn Kiều, anh dám lừa cả tôi!

Trì Nguyệt không vui lườm anh, Kiều Đông Dương mỉm cười xoa đầu cô.

Không muốn đi thì nói với Trịnh T9ây Nguyên một câu. Chúng ta hủy hợp đồng. Dù sao Nguyệt Lượng Ổ sắp thi công rồi, em cũng có việc bận rộn.

Kiều Đông Dương yên lặng nhìn anh ta chằm chằm khiến sống lưng Quyền Thiếu Đằng lạnh lẽo.
Anh muốn làm gì?
Anh ta vỗ bàn:
Anh lợi dụng tối điều tra vụ án này, xong rồi không chịu phối hợp, đầu óc anh bị làm sao thế? Còn dám lườm tôi! Anh lườm tôi một cái nữa thử xem!

Kiều Đông Dương lạnh lùng lườm anh ta:
Anh thấy tôi giống người nhân từ nương tay à?


Tôi rất muốn đánh anh một trận.

Kiều Đông Dương hừ lạnh, lạnh lùng nhìn anh ta, sửa sang lại quần áo rồi ngồi xuống ghế:
Đừng nổi điên. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Quyền Thiếu Đằng quay phắt lại, lườm anh:
Anh không biết vì sao tôi lại tìm anh? Giả ngu à?

Quyền Thiếu Đằng giật mình nhìn anh, hình như nhận ra điều gì đó.

Bây giờ gia đình ông chủ hai của anh đang ở đâu?


Nếu không thì sao, anh có thể làm gì? Để một bà cụ hơn tám mươi đi ngồi tù, nói bà ta liên quan đến việc giết hại con mình? Còn ba tôi, anh tưởng ông ta sẽ đứng ra làm chứng, nói mẹ ruột giết ông ta vì tài sản sao?

Quyền Thiếu Đắng nghe vậy cũng giật mình:
Ý anh là?


Chết rồi.
Kiều Đông Dương nói rất bình tĩnh.
Chết rồi? Không có con cháu gì à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.