Chương 389: Bình giấm chua trăm năm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 752 chữ
- 2022-02-06 07:56:52
Trong lòng kìm nén cơn giận, Trì Nguyệt diễn xong một cảnh giết người siêu ngầu, hiệu quả khá tốt, đạo diễn rất hài lòng, một lần8 đã qua.
Cô thấy đạo diễn giơ tay ra dấu
OK
thì cả người mềm nhũn như đã mất sức. Việc này còn mệt hơn lúc cô phải vác3 vật nặng chạy 800m trong chương trình
Người Đi Dưới Trời Sao
. Lúc nhìn sang anh Ngụy, anh ta đã khôi phục hình tượng nhân vật9 trong kịch bản, lạnh lùng cao quý, hào hoa phong nhã, mặc chiếc áo choàng màu đen hòa vào bóng đêm, cưỡi ngựa chạy đến, ánh mắt6 vô cùng sắc bén.
Không phải anh đang bận à, Tổng giám đốc Kiều.
Trì Nguyệt nói đùa, mỉm cười ấm áp:
Biết anh bạn nên em không dám làm phiền. Nếu không, chỉ cần anh gọi em, em sẽ trả lời ngay. Có phải rất ngoan không?
Hừ! Anh thấy em bị đám trai trẻ mê hoặc đến mất hồn, ném anh lên chín tầng mây luôn rồi.
Nói vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của hai ta đấy. Nhiều nhất thì em chỉ bị mê hoặc một lúc thôi, sao có thể mất hồn được?
Không thể nào!
Trì Nguyệt cảm thấy kỳ quái.
Kiều Đông Dương im lặng một lúc rồi buồn bực hỏi:
Vì sao anh ta lại ôm em?
Ôm? Trì Nguyệt tốn mấy giây mới hiểu ra anh đang hỏi điều gì, bật cười:
Anh ta muốn giúp em tìm cảm giác nên mới cố ý trêu em, khiến em tức giận đến mức muốn giết anh ta. Em thấy anh ta là trợn mắt, không hề có tí tình cảm nào được không hả?
Trì Nguyệt bật cười.
Không nhầm chứ, em diễn vai đàn ông, nhiều nhất chỉ trêu đùa nữ chính, dụ dỗ nữ phụ... Đâu có cảnh thân mật với anh Ngụy.
Phù! Đúng là chuyên ngành của người ta.
Muốn hình tượng thể nào sẽ có hình tượng như thế!
5
Đúng là trâu bò!
Trì Nguyệt nhìn anh Ngụy diễn xuất, vừa nhìn vừa suy nghĩ nhân vật của mình, dần dần nhập vai, nhịp tim cũng nhanh hơn.
Chị Trì Nguyệt
Trịnh Thiển cầm điện thoại của cô đi tới:
Có tin nhắn này.
Ừ.
Trì Nguyệt là người tập trung vào công việc, dù làm việc gì cũng một lòng một dạ vô cùng chuyên tâm, lúc chìm vào nội dung cốt truyện sẽ quên đi những chuyện khác. Cô thấy Kiều Đông Dương gửi mấy tin nhắn đến thì bị kéo về hiện thực, lúc này mới nhớ ra cả ngày nay chưa nói chuyện với Kiều Đông Dương, cũng chưa trả lời mấy tin nhắn bị bỏ lỡ. Cô mỉm cười với Trịnh Thiến, cầm điện thoại đi vào góc vắng để gọi cho anh. Điện thoại vừa kết nối đã nghe được giọng nói dịu dàng của Kiều Đông Dương, Trì Nguyệt kéo chặt áo nhìn bầu trời đêm, cười hì hì hỏi:
Sao thế, anh nhớ em à?
Nhớ.
Kiều Đông Dương thoải mái thừa nhận, giọng nói xen lẫn ý cười:
Nhưng em lại là người phụ nữ vô tâm, hiển nhiên chẳng nhớ anh tí nào.
Sao anh lại nói thế?
Trì Nguyệt có dự cảm không tốt.
Kiều Đông Dương mỉm cười, không nghe ra vui giận:
Em nói xem, em chỉ đóng mỗi vai nam phụ, thế mà scandal với người ta cũng bị truyền ra, đây là chuyện gì hả?
Hừ! Đám người trên mạng đều nói nam nam mới là tình yêu đích thực, nam nữ chỉ để nối dõi tông đường.
Ha ha ha! Còn nói như thế à? Chờ đã, em phải đi xem thử xem sao.
Em có scandal với nữ diễn viên nào à?
Anh Ngụy!
Đừng xem! Khó chịu!
... Đâu phải thật đầu, anh còn không hiểu em à? Anh Ngụy không bị em đánh chết là may mắn rồi. Em có thể xảy ra chuyện gì với anh ta chứ?
Cô Trì, em lại ngứa da à?
Anh Kiều, anh đang ăn giảm từ bên ngoài bầu trời à?
Kiều Đông Dương hừ lạnh:
Đây là giấm chua trăm năm có căn cứ, chua đến ê cả răng!
Lúc trước em vừa thấy anh thì cũng trợn mắt Đảnh là thương, lườm là yêu.
Kiều Đông Dương mất hứng hừ lạnh.
Em nhanh chóng quay cho xong rồi về đây, sau này không được quay nữa.
Nhưng hợp đồng của em...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.