Chương 394: Kể chuyện cũ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 533 chữ
- 2022-02-06 07:56:44
Bà cụ không nghe thấy ông nói gì, bà chỉ nhìn Kiều Đông Dương:
Là ông sao... Bình Chương... Ông đến... lấy mạng...
Bich!
Nói, kêu, gào thét, giọng nói quái dị mà lanh lảnh, nghẹn ngào, đau khổ, hốt hoảng, bất lực... Đôi môi bà cụ đóng mở, lẩm bẩm kể ra rất nhiều chuyện cũ. Thời gian dần trôi đi, cơ thể bà cụ như trở nên nhẹ nhàng, đầu óc càng hỗn loạn hơn, giọng nói càng lúc càng yểu...
Đúng là nên trả lại... Trả đi... Ông đã đến... thì trả lại cho ông...
Bả vai bà cụ dân mềm xuống.
Con của chúng ta phải làm sao bây giờ..
Mọi người đều không biết bà cụ đang nói gì.
Bà cụ cũng không thèm quan tâm người khác có hiểu hay không. Trong bầu không khí kỳ quái này, bà như chìm vào thế giới của mình, rơi vào trong cảm xúc cuồng loạn.
Lúc Trì Nguyệt biết tin bà cụ Kiều đã qua đời thì đã mười ngày trôi qua, đã qua cả thất đầu.
Một ngày trước khi mở phiên tòa xét xử vụ án Kiều Thụy An lần hai, Kiều Đông Dương đích thân đến đoàn làm phim đón cô.
Thế nhưng anh không5 có thuốc, chỉ có thể nhìn bà cụ bằng ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói chua chát.
Là bà, hay ông ấy?
Ông ấy... Là ông ấy... Ông ấy... là ông ấy... giết...
Giết... chúng tôi.
Vì sao... lão già... Vì sao ông...
Sáng sớm, con đường bên ngoài bệnh viện vắng vẻ. Lúc này, thế giới ồn ào như biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi. Trong đầu Kiều Đông Dương có rất nhiều suy nghĩ. Lấy được? Mất đi? Thù? Hận! Chết rồi, đã chết hết rồi.
Chết là một bài toán khó.
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn bọn họ, đư9a tay lên vuốt chóp mũi, đây là một động tác quen thuộc khi anh muốn hút thuốc mà không thể hút. Trong khoảng thời gian này anh đã hút rất nhiều, mùi6 thuốc lá quanh quẩn trong suy nghĩ.
Anh nghĩ, nếu lúc này có thể châm một điếu thuốc, chậm rãi suy nghĩ thì tốt.
Một viên đá8 dấy lên nghìn gợn sóng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngoại trừ Kiều Đông Dương thì mọi người đều thấy bất ngờ. Lấy mạng? Lấy mạng ai, vì sao3 lại lấy mạng? ở đây không có ai là người ngu cá, có vài việc chỉ cần nghĩ thêm là sẽ thấy rõ ràng.
Đối với người chết, cái chết là sự mất đi vĩnh viễn.
Đối với người sống, lại là ân oán tình thù tan thành mây khói.
Kiều Đông Dương nhìn bà cụ, ngón tay siết chặt lại. Anh yên lặng quay người ra ngoài.
Ngoài cửa, anh đấm mạnh vào tường.
Anh mặc cả bộ đồ đen, ngay cả khăn quàng cổ cũng là màu đen, cả người không có màu sắc khác tô điểm, vẻ mặt lạnh lẽo như vội về chịu tang.
Trì Nguyệt ngồi lên xe, vừa cài dây an toàn vừa hỏi:
Sao lại sầm mặt thế? Anh vẫn còn giận à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.