Chương 397: Sự thật


Đổng San suy nghĩ lời Trì Nguyệt nói, gật đầu đồng ý, sau đó lại thở dài:
Nhưng dì và ba thằng bé đã thành ra thế này rồi, hình như cũng8 không quan trọng lắm.



Sao lại không quan trọng? Di là di, ông ấy là ông ấy. Hai vợ chồng ly hôn, chẳng lẽ con trai không phải3 là con trai nữa à?


Đổng San nghẹn họng, đúng là có lý, nhưng tình hình của bọn họ đặc biệt hơn.
Trong trí nhớ của bà, anh vẫn là đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu lúc mới gặp.
Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Bà đã già rồi, đứa bé mà bà muốn chăm sóc cẩn thận đã khỏe mạnh lớn lên trở thành một gốc cây lớn che trời. Anh vừa cao ráo vừa đẹp trai, trong một khoảnh khắc bà không kịp giữ lại, bà đã bị ngăn cách bên ngoài thế giới của anh.
Tất cả sự bình tĩnh ưu nhã của Đổng San đều vô dụng trước mặt Kiều Đông Dương.

Đông Tử.
Đối mặt với đứa con trai quá xuất sắc, bà không thể thể hiện ra dáng vẻ người mẹ, chân tay luống cuống:
Thật ra di phải giải thích với con từ lâu rồi, nhưng dù đã thử và thất bại. Con không chịu nghe di nói, dù chỉ là một câu.

Kiều Đông Dương khẽ nhướn mày:
Bây giờ tôi sẽ nghe.

Đổng San nói xong nhìn Kiều Đông Dương, chờ một đáp án đã đợi vài chục năm.

Vậy bà có làm vậy thật không?
Giọng Kiều Đông Dương hơi mỏi mệt, nhưng không có cảm xúc gì. Ít nhất không có sự oán hận, trách móc và bài xích như Đổng San đã tưởng.
Anh nghiêm túc nghe bà nói chuyện.
Liên tục hỏi ba câu khiển Đông San có cảm giác hụt hơi.
Những lời này đã kìm nén trong lòng bà bao lâu rồi?
Vài năm? Vài chục năm?
Đổng San im lặng một lát:
Di biết thằng bé để ý đi5ều gì.

Ba người ăn cơm nhưng chỉ có hai người nói chuyện. Kiều Đông Dương vẫn im lặng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người này rồi nhìn người kia cứ như ngửi được trong bầu không khí có mùi hương gì đó kỳ lạ, anh cau mày rời khỏi bàn ăn trước,
Sau khi ăn xong, Trì Nguyệt nháy mắt với Đổng San, về phòng tắm rửa. Đổng San dọn dẹp bát đũa xong đi qua đi lại trong phòng bếp, bối rồi đứng ngồi không yên một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, vừa đi ra ngoài đã gặp Kiều Đông Dương.
Có phải bà có chuyện gì muốn nói với tôi không?
Kiều Đông Dương cao ráo đứng đó, nhìn bà chằm chằm.

Thằng bé đâu phải con9 đi.

Đổng San nói rất nhỏ, giọng nói đầy đau đớn.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng giữ chặt tay bà:
Di Đổng, vậy phải xem dì có co6i anh ấy là con trai không, có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh ấy không.

Đổng San ngạc nhiên nhìn anh.
Kiều Đông Dương:
Ngồi bên kia đi.

Hai người ngồi xuống ghế sofa phòng khách.
Trước kia Đổng San luôn rất cẩn thận với Kiều Đông Dương nhưng không đổi được sự tôn trọng và một ánh mắt, bây giờ đột nhiên được anh đối xử khách sáo lễ phép, trong lòng bà nóng bỏng, cảm giác lo được lo mất níu chặt cõi lòng bà, còn chưa nói gì đã thở gấp.

Đông Tử...
Bà hơi do dự.

Có phải con vẫn cho rằng đi phá hoại tình cảm ba mẹ con, chen chân vào cuộc hôn nhân của bọn họ, khiến bọn họ ly hôn không? Có phải con cho rằng di xúi giục ba con, để ông ấy đưa con đi du học không? Có phải con cho rằng cái chết của mẹ con do di gián tiếp tạo ra không?

Lần nào bà cũng ngồi một mình suy nghĩ thật lâu xem nên hỏi anh như thế nào, nhưng lúc đối mặt với Kiều Đông Dương... anh lại không cho bà một giây nào.
Anh không mắng bà, thậm chí không thể hiện ra là hận bà, anh chỉ mặc kệ bà, coi bà là không khí.
Cảm giác này còn khó chịu hơn việc đánh chửi bà một trận. Đồng San đã chôn giấu nỗi uất ức này ở trong lòng, dần dà không muốn hỏi anh nữa, nhưng chỗ chôn giấu đã thối rữa, bên ngoài phủ kín một lớp bụi. Bây giờ vết thương bị xé ra thì sẽ đau đớn.
Bà im lặng một lúc mới nói:
Trong việc của di, vì sao ba con lại phản ứng dữ dội như vậy, thậm chí nghi ngờ gì ngoại tình với Kiều Thụy An... Thật ra, thỉnh thoảng di nghĩ lại cũng có thể hiểu được ông ấy. Ông ấy từng chịu tổn thương, rất nhạy cảm và yếu ớt về mặt tình cảm.

Kiều Đông Dương híp mắt lại.
Đổng Sạn nhìn thẳng vào mắt anh:
Ba con là người kiêu ngạo, hai người rất giống nhau ở điểm này. Vì kiêu ngạo nên ông ấy không chịu nói cho con biết ông ấy bị bỏ rơi, Mẹ con yêu người khác, yêu hết mình, rồi bỏ đi với người ta.

Hốc mắt Đổng San nóng lên, đột nhiên hơi kích động:
Dù không làm. Dù không phải người như vậy.
Bà vội vàng giải thích cho mình, thấy Kiều Đông Dương không hề có hành động gì, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, bà thu lại cảm xúc:
Đồng Tử, mẹ con đã qua đời, dù không muốn nói những lời xấu xa về người đã
khuất. Bởi vì... dù dì nói thế nào, nói với giọng điệu gì thì đều là một hành động đánh khinh. Di là mẹ kế, sao có thể nói xấu mẹ ruột của con trai...

Kiều Đông Dương nhìn bà, ánh mắt sắc bén. Anh vẫn không nói gì khiển Đông San hơi căng thẳng.
Nói đến đây, Đổng San cụp mắt.
Di thừa nhận, có lẽ dì chưa từng nhận được tình yêu của ba con, lúc đầu chỉ mình di mong muốn. Khi ấy di còn trẻ không hiểu việc đời, bị sự u buồn trên người ông ấy hấp dẫn, yêu thương ông ấy và không muốn nhìn ông ấy đau khổ, tưởng mình là thánh mẫu có thể cứu giúp một người đàn ông chịu tổn thương. Nhưng sự thật chứng minh yêu là yêu, không yêu là không yêu, cảm động không phải là tình yêu. Ông ấy vẫn luôn yêu mẹ con.


Cổ họng Kiều Đông Dương nghẹn lại.

Mẹ anh?

Thật ra anh không nhớ nổi dáng vẻ của bà nữa. Ký ức sâu sắc nhất dừng lại ở hình ảnh đứa bé khóc lóc cầu xin và người mẹ kiên quyết rời đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.