Chương 403: Phiên tòa xét xử lần hai
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1062 chữ
- 2022-02-06 07:56:59
Giữa chừng dừng xét xử.
Trong quá trình chờ đợi lại nhận được điện thoại của Kiều Chính Sùng.
Kiều Chính Sùng thở dài, nói thêm:
Lúc bác cả bị cảnh sát thẩm vấn đã thừa nhận tội lỗi của mình. Điều này rất có lợi cho Kiều Thụy An...
Thừa nhận?
Phán quyết này như một con dao đặt trên cổ Kiều Thụy An.
Anh ta nghe xong liền ngơ ngác nhìn thẩm phán, cơ thể lười biếng đột nhiên căng ra, phải tốn gần mười giây để tiêu hóa tin tức này. Anh ta đột nhiên phát điện, mang theo còng tay lao về phía hàng rào ghế bị cáo, lúc bị cảnh sát tòa án cản lại, cơ thể anh ta còn điên cuồng vặn vẹo, giãy giụa, dùng hết sức kêu gào.
Hôm nay cả nhà Kiều Chỉnh Giang không đến tham gia tòa án thẩm vấn, lúc Kiều Thụy An bị cảnh sát tòa án áp giải rời khỏi phiên tòa không thấy bọn họ ở hàng ghế dự thính, cũng không thấy mẹ mình và Kiều Thụy Hiền. Anh ta tức giận đến mức không ngừng giãy giụa, điên cuồng gọi tên Kiều Đông Dương.
Mày là đồ ngu, tao là đồ ngu, chúng ta đều là đồ ngu... Chỉ có chủ ba tính toán giỏi nhất... Kiều Đông Dương! Mày là đồ ngu, mày nhớ kỹ, mày là đồ ngu!
Đông Tử. Bác trai con8... đi rồi.
Đi rồi?
Bởi vậy, phiên tòa xét xử lần hai quyết định giữ nguyên phán quyết ban đầu.
Bị cáo Kiều Thụy An bị phán tử hình, chấp hành ngay lập tức.
Ông có đến đây không?
Có lẽ không kịp, bác gái con đang làm loạn ở đây, muốn khởi tố trại tạm giam. Đúng rồi, tình hình bên con thế nào?
Thả tôi ra, thả tôi ra!
Nửa người trên của anh ta bị ép xuống bàn bị cáo, cái đầu vẫn điên cuồng ngẩng lên, lúc đầu không ngừng gào thét về phía thẩm phán, chẳng mấy chốc anh ta đã quay đầu nhìn về phía hàng ghế dự thính.
Kiều Đông Dương... Tôi có chuyện muốn nói. Cậu nghe tôi nói...
Anh ta căm hận trợn mắt nhìn Kiều Đông Dương, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự cầu xin.
... Tôi bị lừa, tôi bị chủ ba lừa. Tôi bị lừa... Tôi muốn gặp ba tôi... Kiều Đông Dương... thẩm phán... Tôi muốn gặp ba tôi.
Chết ngay lúc này?
Bệnh gì?
Sức khỏe của bác cả vẫn không tốt, bị giam trong trại tạm giam lâu vậy rồi, tình trạng càng ngày càng kém. Quản giáo nói, ông ấy thường xuyên mất ngủ, đi qua đi lại trong phòng giam... Có lẽ việc đột tử có liên quan đến tình trạng sức khỏe của ông ấy.
Kiều Đông Dương im lặng không nói gì.
Thẩm phán, bồi thẩm đoàn, thư ký... lần lượt đi vào.
Trên hàng ghế dự thính hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động.
Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn về phía tòa án trang trọng:
Rất tốt.
Trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, tòa án thẩm vấn tiếp tục.
Không thể nào... Không thể nào... Tôi không tin!
Thẩm phán xua tay:
Tòa án thẩm vấn đã kết thúc, đưa bị cáo đi!
... Tôi có chuyện muốn nói, thẩm phán, ông chờ đã, tôi có chuyện muốn nói, tôi muốn khai nhận!
Anh ta không ngừng nhào về phía trước, con người nhân tạo xám trắng dữ tợn, sức lực lớn đến mức hai cảnh sát tòa án phải dùng hết sức mới giữ được anh ta.
Kiều Đông Dương híp mắt không nói câu nào.
Trong lòng Kiều Thụy An rối loạn, khóc lóc, sau đó gặp ai cũng cần.
Ừm, ông ấy đã thừa nhận tất cả mọi chuyện, nói là mình làm, hoặc xúi giục Kiều Thụy An làm. Tình hình hiện tại rất khó xử, không có chứng cứ mà còn phải xem thẩm phán có tin hay không.
Về hành vi phạm tội của Kiều Thụy An, ngoại trừ cưỡng hiếp chỉ còn giết người. Nếu tội danh giết người không thành lập, Kiều Chính Nguyên đã nhận tội danh này rồi, vậy chứng cứ trong mấy vụ án cưỡng hiếp sẽ không đủ vững chắc... Sự việc đột nhiên thay đổi khiến khuôn mặt Kiều Đông Dương tối sầm lại, vô cùng nặng nề.
Bây giờ ông đang ở đâu?
Vẫn đang ở bên này.
Kiều Đông Dương ngơ ngác:
Là sao?
Kiều Chính Sùng:
Ông ấy đột nhiên phát bệnh trong3 trại tạm giam, lúc đưa đến bệnh viện đã không cứu được nữa, đi rồi.
Cậu có ý kiến gì có thể tìm luật sư của cậu. Tòa án thẩm vấn đã kết thúc, đừng gào thét nữa.
Kiều Thụy An vẫn tiếp tục giãy giụa.
Tiếng kêu gào của anh ta như một con quỷ đang điên cuồng.
Thế nhưng, không ai để ý đến anh ta.
Anh ta như một người sắp chết đang phát ra tiếng gầm thét cuối cùng trong đời.
Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta. Dù cách xa như vậy nhưng dường như cũng nghe được tiếng Kiều Thụy An thở dốc.
Bây gi9ờ bệnh viện đưa ra kết luận là đột tử, nguyên nhân cụ thể còn phải chờ khám nghiệm tử thi nữa... Nhưng việc này còn cần người nhà k6ý tên, Kiều Thụy Hiền và bác gái con đều không muốn phá hoại thi thể bác cả, còn đang do dự...
Kiều Đông Dương cau mày.
T5hế cứ để mặc ông ta chết không rõ ràng vậy sao?
Dưới sự chủ trì của thẩm phán, hơn một tiếng thẩm tra xử lý nữa trôi qua, cuối cùng chiếc búa đã rơi xuống.
Vụ án Kiều Thụy An là vụ án nghiêm trọng nhất ở Thân thành trong hai năm gần gây, liên quan đến rất nhiều mặt, áp lực dư luận rất lớn, sau khi bồi thẩm đoàn thảo luận đã cho rằng quyết định ở phiên tòa thứ nhất rất rõ ràng, chứng cứ đáng tin cậy và đầy đủ, pháp luật được áp dụng chính xác, cân nhắc mức hình phạt thích hợp.
Cuối cùng, anh ta lại bắt đầu khóc lóc muốn gặp ba mình.
Tao muốn gặp ba tao, tao muốn gặp ba tao. Tao có lỗi với ông ấy... Tao có lỗi với ông ấy!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.