Chương 419: Sự thay đổi của trấn nhỏ
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 815 chữ
- 2022-02-06 08:00:05
Cảm giác mất đi mà tìm lại được khiến tâm lý người dân Nguyệt Lượng Ổ cân bằng hơn nhiều, có nhà có tiền đền bù, trên trấn có nước có gas, có 8công trình nghỉ ngơi giải trí. Tất cả mọi người đều rất vui vẻ vì cuộc sống tốt hơn, đầu rảnh đi cãi nhau với Kiều Đông Dương?
Yên t3âm đi, mọi người đều hiểu lý lẽ. Hơn nữa, lão Kiều rất giỏi làm công tác tư tưởng, mèo đen cũng có thể nói thành mèo trắng, còn không cân nhắ9c đến chuyện này sao?
Trì Nguyệt không thể tưởng tượng nổi, một trấn nhỏ quanh năm cát vàng đầy trời lại có thể tạo ra nhiều kỳ tích6 như vậy trong vòng nửa năm, càng không ngờ cô có một căn nhà ở trấn nhỏ.
Hơn nửa năm không gặp, cô đã không nhận ra được nữa?
Thế nhưng vì sao luôn nhận ra Hầu Tử chứ? Rõ ràng gần đây cái tên Hầu Tử này vừa tăng cân. Trong lòng Trì Nguyệt bối rối, giả vờ tức giận nói:
Xem ra chị không nhận ra em rồi. Ôi, em nên đi thôi, dù sao chị cũng không yêu em nữa.
Trì Nhạn đột nhiên mở to mắt, vội vàng lao đến giữ chặt cô:
Yêu, chị yêu, chị yêu... Nguyệt Nguyệt, em đừng đi, em là em gái ngoan của chị, chị là chị gái ngoan của em... Không được đi nữa, chị rất nhớ em!
Kiều Đông Dương, em như đang nằm mơ vậy.
Trong t5ương lai, nơi này sẽ trở thành một thị trấn du lịch nổi tiếng. Có văn hóa sa mạc nguyên thủy, cũng có sự độc đáo lãng mạn của riêng nó, sẽ trở thành một nơi nổi tiếng trên mạng nhất định phải đưa người yêu, người nhà, bạn bè đến.
Kiều Đông Dương nhìn cô, ánh mắt kiên định lại đầy ý cười:
Đây chỉ là bắt đầu thôi, Trì Nguyệt.
Đúng vậy, đây chỉ là bắt đầu.
Kiều Đông Dương không thay đổi sắc mặt, nói:
Ông ấy tự lựa chọn, không ai ngăn được.
Trì Nguyệt:
...
Xuống xe, Vu Phượng vừa thấy cô đã mỉm cười đi tới.
Dự án Nguyệt Lượng ô mới chỉ hoàn thành công việc giai đoạn đầu. Nhưng Trì Nguyệt đã không kiềm chế được nhịp tim của mình.
Vậy ba anh thì sao? Ông ấy ở đâu?
Sắc mặt Kiều Đông Dương hơi thay đổi, nhẹ nhàng nhướn mày:
Ông ấy ở trong lều.
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, vậy không tốt lắm.
Lúc này, một người đột nhiên lao ra từ cửa sân, chạy qua Vu Phượng, dang hai tay lao về phía Trì Nguyệt, vẻ mặt rất vui sướng.
Trong lòng Trì Nguyệt vui vẻ, cũng giơ hai tay ra chạy tới:
Chị..
Hầu Tử
Trì Nhạn lướt qua Trì Nguyệt, lao về phía trợ lý Hầu đang đứng bên cạnh xe, ôm chặt anh ta cười ha ha:
Anh đã đến rồi, cuối cùng anh đã đến rồi! Tôi biết anh sẽ đến mà!
Trì Nhạn không để ý đến cô, trợ lý Hầu nhìn cô rồi nhẹ vỗ vai Tri Nhạn:
Đi thôi, vào nhà rồi nói, chúng tôi đều đói lắm rồi.
Mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy, hóa ra vì anh sắp tới.
Trợ lý Hầu nhìn Trì Nguyệt, cười nói:
Đương nhiên không phải vì tôi, là vì Tiểu Nguyệt Nguyệt của cô đã về rồi.
Tiểu Nguyệt Nguyệt? Nguyệt Nguyệt?
Lúc này Trì Nhạn mới chậm rãi quay người, nhìn theo ánh mắt trợ lý Hầu thấy Trì Nguyệt đứng bên cạnh Kiều Đông Dương. Cô cau mày lại:
Nguyệt Nguyệt? Em gầy rồi... Hình như không phải Nguyệt Nguyệt của chị.
Bây giờ đường đi thuận lợi hơn rồi, sao giờ này mới đến nơi?
Kiều Đông Dương cười nói:
Dì ơi, cháu dẫn cô ấy đi một vòng trong trận mới về.
Được được được! Nên đưa con bé đi dạo mở mang tầm mắt.
Vu Phượng cười ha ha.
Trì Nguyệt:
...
Cô lúng túng bỏ hai tay xuống, nhìn Trị Nhạn vừa cười vừa nhảy nhót.
Chị...
Trì Nguyệt nhận ra sau một thời gian không gặp, hình như năng lực ngôn ngữ của Trị Nhạn đã khôi phục rất nhiều, nói chuyện trôi chảy hơn rồi.
Cô rất vui, không trêu Trì Nhạn nữa:
Vậy được, chúng ta vào nhà thôi.
Ừ
Trì Nhạn gật đầu thật mạnh, hưng phấn chạy đến phía trước mở cửa ra, làm một động tác mời:
Hoan nghênh em về nhà mới của chúng ta!
Trì Nguyệt cười.
Trong sân có đầy cây có màu xanh biếc, trong chậu hoa có bông hoa nở rộ tỏa ra mùi hương thơm ngát nhẹ nhàng, Trì Nhạn như một đứa bé bướng bỉnh chạy khắp nơi, dùng mồ hôi để diễn tả sự vui vẻ của
mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.