Chương 440: Hội độc thân trước đám cưới


Hạo Quang là công ty truyền thông nổi tiếng trong nước, Trì Nguyệt từ chối làm việc vì Nguyệt Lượng , nhưng với các cô gái b8ình thường đây lại là một chuyện tốt cầu còn không được. Ngôi sao có thể trở thành người nổi tiếng mạng, người nổi tiếng mạ3ng rất khó trở thành ngôi sao, đây là sự thật không thể chối cãi.

Trong giới blogger, Mạnh Giai Nghi đã có danh tiế9ng mấy năm nay, nhưng cô ta hiểu quá rõ những uất ức và nỗi chua xót trong cải giới này, hơn nữa cô ta từng nói nếu không c6ó đường ra tốt hơn, đây đã là đỉnh cao của sự nghiệp rồi. Sau này không còn trẻ trung nữa thì tương lai rất đáng lo.
Nếu Trì Nguyệt giới thiệu công việc cho cô ta thành công, đây sẽ được coi là một điểm khởi đầu mới trong cuộc đời cô ta. Đương nhiên cô ta rất mong chờ điều này, trong lúc chờ Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương đến, còn đặc biệt rót đầy một chén rượu mời Trì Nguyệt, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Trịnh Tây Nguyên xua tay, uống cạn chén rượu kia:
Nên làm thôi.

Lúc hai người nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng nhưng trong lòng đều thấy nghi ngờ. Giải quyết vấn đề công việc là chuyện lúc nào? Sao không ai biết?
Bầu không khí như đông cứng, mấy cô gái đều mất tự nhiên.
Trong mắt Kiều Đông Dương, ngoại trừ Trì Nguyệt thì không quan tâm đến cảm nhận của ai nữa. Đêm nay Trì Nguyệt búi tóc ở sau gáy, để lại mấy sợi tóc mái lòa xòa, vài ngụm rượu trắng khiến làn da trở nên hồng hào xinh đẹp, đôi mắt to như một hồ nước ấm áp, lúc bật cười đôi mắt cong cong, anh hoàn toàn bị cô hấp dẫn, căn bản không nhìn những người khác.
Cô ta dốc ngược chén ra hiệu với Trì Nguyệt:
Mình cạn, cậu cứ tùy ý.

Trì Nguyệt mỉm cười vỗ vai cô ta, không nói nhiều mà chỉ khẽ nhấp một ngụm.
Mạnh Giai Nghi còn đỡ, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam đều lễ phép đứng lên, cung kính chào hỏi bọn họ.
Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân bị loại khá sớm, chỉ gặp Trịnh Tây Nguyên và Kiều Đông Dương vài lần lần, hoàn toàn không có mối liên hệ cá nhân nào. Lưu Nhược Nam gặp nhiều hơn nhưng cũng chỉ khá xa cách và nói chuyện khách sáo, hoàn toàn không có chuyện thân thiện ngồi trong một căn phòng nhỏ như bây giờ.
Khỏe hơn nhiều chứ không phải khỏe hẳn.
Trịnh Tây Nguyên thở dài:
Chuyện này là lỗi của tôi. Nếu tôi sớm phát hiện ra Thẩm Á Lệ là người như vậy, sẽ không xảy ra chuyện như thế.

Cho cá còn không bằng dạy cách bắt cá.
Hành động của anh ta rất có tình người, đã vượt xa phạm vi bồi thường...
Đây cũng là lần đầu tiên Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương nghe nói đến nên đều thấy bất ngờ.
Lúc trước Lưu Nhược Nam xảy ra chuyện, anh ta là người đi giải quyết việc này, Hạo Quang và Đông Dương đã thanh toán toàn bộ tiền chữa trị cho Lưu Nhược Nam. Sau khi bàn bạc với người nhà cũng trả một khoản bồi thường, ký một thỏa thuận hòa giải là xong, không ai biết Trịnh Tây Nguyên còn âm thầm làm nhiều việc như vậy.
Đây cũng là một năng lực.
Lúc trước Lưu Nhược Nam bị thương ở tổ chương trình Trời Sao, sau đó Trịnh Tây Nguyên có đến thăm cô ta, gặp mặt sau hai năm anh ta vẫn thấy khả áy náy.
Để tránh làm mọi người thấy không thoải mái, anh ta cầm chén rượu lên mời Mạnh Giai Nghi, Lưu Vân và Lưu Nhược Nam.

Nào, ba người đẹp, lần đầu gặp gỡ xin chỉ dạy nhiều hơn...

Cửa mở ra, Kiều Đông Dương và Trịnh Tây Nguyên xuất hiện ở ngoài cửa.
Hai người đều có dáng vẻ cao lớn, đẹp trai, nam tính, ngoại hình và khí chất hoàn toàn khác với đám tiểu thịt tươi dựa vào mặt để kiểm cơm. Có rất nhiều người đàn ông đẹp trai, cũng có rất nhiều người đàn ông giàu có. Thế nhưng người đàn ông vừa đẹp trai vừa có địa vị và giàu có lại rất hiểm.
Người có thân phận và hình tượng thế này chắc chắn rất hấp dẫn, đồng thời cũng rất áp lực.
Vừa nãy mấy cô gái còn rất hào hứng, trong nháy mắt đã trở nên gò bó hơn.
Lưu Nhược Nam cười khổ, lắc đầu:
Tổng giám đốc Trinh đã cố hết sức. Hơn nữa, tôi cũng đã nhận được bồi thường. Việc đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc lại nữa.

Được được được, không nhắc lại nữa.
Trịnh Tây Nguyên nâng chén:
Sau này cuộc sống có khó khăn gì thì có thể nói cho tôi biết. Nếu không tiện cứ nói cho Trì Nguyệt cũng được, cô ấy sẽ chuyển lời. Hạo Quang và Đông Dương sẽ không bỏ mặc chuyện của cô.


Cảm ơn Tổng giám đốc Trịnh.
Lưu Nhược Nam nhẹ nhàng chạm chén với anh ta:
Anh đã đối xử với tôi rất tốt. Còn giải quyết vấn đề công việc giúp ba tôi. Cả nhà chúng tôi rất biết ơn anh.

Nhưng Trịnh Tây Nguyên lại khác.
Anh ta là một người vạn năng, đã quen giao tiếp với đủ loại người trong những dịp thế này, nghề nghiệp của anh ta cũng khiến anh ta có sự nhạy bén với việc kết giao với những người khác hơn người bình thường, cũng hiểu cách quan tâm cảm xúc của các cô gái.

Sức khỏe đã tốt hơn rồi chứ?


Đã khỏe hơn nhiều.

Thật ra đây không phải lần đầu nhưng trong lòng anh ta không có ấn tượng với những người này, nói vậy cũng không sai.
Mạnh Giai Nghị xinh đẹp quyến rũ, tính cách cũng nóng bỏng y như dáng người. Lưu Vân đáng yêu ngọt ngào, ngây thơ đầy sức sống, đầu óc đơn giản. Lưu Nhược Nam hướng nội, khá kiệm lời, cũng tự ti hơn. Trịnh Tây Nguyên nhìn qua đã hiểu đối phần, gần như không cần dùng đầu óc suy nghĩ đã trò chuyện được với bọn họ, bầu không khí thoải mái tự nhiên khiến cảm xúc của bọn họ thả lỏng, hòa mình vào bữa tiệc.
Lưu Nhược Nam không phải cô gái xinh đẹp, thậm chí trong lúc thi đấu cô ta còn bị đám cư dân mạng công kích vì ngoại hình không đẹp...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.