Chương 442: Cô lại ngã lần nữa


Nói xong, anh ta ngửa đầu uống cạn rồi lau miệng, cười than thở:
Tôi rất vui được thấy em lại tìm được hạnh phúc. Tôi đã khiến em phải đau lòn8g nhiều. Nếu sau này em có việc cần tôi giúp, em chít một tiếng, tôi vẫn là anh Trịnh đầy nhiệt tình...



Chít..
Vương Tuyết Nha mỉm 3cười nhìn anh.

Trịnh Tây Nguyên:
...


A Kiều nói tôi là tên cặn bã, là vì tôi thường để các cô gái hiểu lầm tình cảm của tôi, tôi suy nghĩ qua cũng thấy tôi có vấn đề về phương diện này. Nhưng lúc trước làm em bị tổn thương... Tôi thật sự không biết, cũng không muốn vậy.

Vương Tuyết Nha cười lạnh:
Tôi hiểu.

Trịnh Tây Nguyên chân thành nhìn cô:
Em còn giận không?


Tôi chít rồi.

Trịnh Tây Nguyên im lặng ít nhất mười giây:
Có gì cần tôi giúp9 đỡ sao?

Có.
Vương Tuyết Nha nói nhỏ hơn:
Hai năm trước tôi không hiểu chuyện, vô tình nuôi một con ác ma ở trong lòng. Có thể nhờ anh... 6giết chết nó giúp tôi không?
Trịnh Tây Nguyên:
...


Tôi biết chuyện này rất mất mặt. Tôi không giết được nó, nhưng lại không thể nu5ôi nó. Ngày nào nó cũng gặm cắn máu thịt của tôi, tôi mệt mỏi quá, không biết phải làm thế nào.
Vương Tuyết Nha chậm rãi nói, nhẹ nhàng họ một tiếng như lấy sự can đảm, xoa khuôn mặt đỏ bừng, mỉm cười nhìn anh ta:
Nói vậy anh đã hiểu chưa?


Nào, mời anh Trịnh tốt bụng của chúng ta một chén.

Cô vừa đề nghị, mọi người đã hào hứng.

Cạn ly!

Vương Tuyết Nha lắc đầu:
Không.


Vậy thì tốt.
Trịnh Tây Nguyên thở phào, nâng chén:
Nào, chúng ta uống một ly. Chuyện đã qua để nó qua đi. Sau này, chúng ta phải sống thật tốt, thật hạnh phúc.


Cạn ly!
Vương Tuyết Nha lười biếng cong môi, dùng hết tất cả sự kiềm chế tích cóp trong hai năm qua để nở nụ cười này:
Hy vọng anh sớm ổn định, đừng làm tổn thương cô gái nào nữa.
Trịnh Tây Nguyên cười ha hả:
Được được, tôi sẽ cố gắng. Mau chóng tìm được cô gái của tôi...

Đúng đúng, cô gái của anh... Ừ, tìm ra cô gái của anh... Hình như cũng không liên quan đến tôi.
Vương Tuyết Nha đã uống quá nhiều, lúc nói chuyện đã bắt đầu lộn xộn.
Trịnh Tây Nguyên:
Rất tốt. Vẻ ngoài nhã nhặn, khí chất thư sinh, chàng trai như thế khá ổn định, rất thích hợp với em. Tuyết Nha, thấy em tìm được hạnh phúc, tôi thật sự vui thay cho em.

Anh ta hơi dừng lại, cười mỉa mai:
Đương nhiên, có lẽ vì vậy nên trong lòng tôi mới thoải mái hơn. Tóm lại, chúc mừng em.

Vương Tuyết Nha giật mình:
Ồ, cảm ơn.


Đừng nghiêm túc thể. Tôi có gì tốt mà mời?
Trịnh Tây Nguyên xua tay:
Mọi người cụng ly, chúc mừng cô và A Kiều thành công thoát kiếp độc thân đi... Sau đó chúng ta cũng nên về rồi nhỉ? Không còn sớm nữa.
Lúc anh ta nhắc đến thời gian lại nhìn về phía Vương Tuyết Nha.
Vương Tuyết Nha cúi đầu dựa vào vai Trì Nguyệt, không biết cô đang cười hay đang khóc, hoàn toàn không cảm nhận được sự quan tâm trong mắt anh ta.
Trì Nguyệt nhìn thấy cũng chỉ mỉm cười:
Sao lại không mời anh được chứ? Tôi đã quen anh nhiều năm như vậy, anh đang không ngừng đổi mới nhận thức của tôi.

Trịnh Tây Nguyên im lặng ba giây.

Tôi không hiểu.

Vương Tuyết Nha cau mày:
Thật sự không hiểu?

Ừm.
Trịnh Tây Nguyên bất đắc dĩ:
Con gái các em cứ thích nói chuyện quanh co lòng vòng, có gì cần cứ nói thẳng đi.
Vương Tuyết Nha hít thật sâu, nâng chén lên, chậm rãi nhìn anh ta:
Lần trước ăn cơm, anh có thấy chàng trai ngồi cạnh tôi không?
Trịnh Tây Nguyên:
Thấy.
Vương Tuyết Nha:
Anh thấy thế nào?

Trịnh Tây Nguyên:
... Khen hay chê thế?


Đương nhiên là khen.

Nếu dùng màu sắc để hình dung, cảm nhận của Trì Nguyệt với Trịnh Tây Nguyên là một quá trình từ đen sang đỏ. Trước kia cô từng thấy ghét Trịnh Tây Nguyên, bây giờ nghĩ lại thật ra người này khá tốt, có trách nhiệm, có năng lực, ngoại trừ hơi lằng nhằng trong vấn đề tình cảm thì anh ta chưa từng chủ động làm tổn thương ai.
Trì Nguyệt sợ Tiểu Ô Nha lại làm ra chuyện gì, đặt chén rượu trong tay cô xuống, ôm lấy cánh tay cô để cô dựa vào người mình, mỉm cười nhìn Trịnh Tây Nguyên:
Nào, mọi người cũng mời anh Trịnh đi.

Trịnh Tây Nguyên chuyển ánh mắt từ Vương Tuyết Nha sang Trì Nguyệt.
Trì Nguyệt là người khôn khéo, trên mặt luôn nở nụ cười mà anh ta không hiểu.
Vương Tuyết Nha cúi đầu, đỡ mép bàn đứng lên, xua tay:
Mình không chịu nổi, mình không thể uống nữa, mình vào nhà vệ sinh.


Trì Nguyệt đi theo:
Mình đi cùng cậu...

Không cần, không cần.



Sao lại không cần, xem cậu uống đến... Ôi, cậu uống ít thôi, cô gái à, người sắp kết hôn là mình...
Hai người rời khỏi phòng, gió lạnh thổi tới, Trì Nguyệt lắc đầu. Ánh sáng trong hành lang mờ ảo, cô đỡ Vương Tuyết Nha:
Đi tử tế, cẩn thận dưới chân.

Không sao, mình không sao.


Người uống say thường thích cậy mạnh, Trì Nguyệt bất đắc dĩ thở dài:
Có tin bây giờ mình thả tay ra là cậu sẽ ngã xuống không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.