Chương 446: Đám trộm
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1236 chữ
- 2022-02-06 08:02:08
Trì Nguyệt không ăn cơm tối ở nhà vì đã hẹn Vương Tuyết Nha và Mạnh Giai Nghi.
Vừa hay Kiều Đông Dương trở về từ Thà8nh phố hàng không vũ trụ, còn có Trịnh Tây Nguyên bản theo sau lưng nữa. Lúc Kiều Đông Dương gọi cho cô, các cô vừa mới ngồ3i vào bàn. Ngày kia là đảm cưới, Đổng San và Kiều Chính Sùng đã đến chuẩn bị từ trước, lần này Kiều Đông Dương quay về là đ9ể đón cô, chỉ không ngờ lại gặp dự bảo bão cát ngay lúc quan trọng thể này.
Hơn nữa, sáng mai cô phải đến Thành phố hàng không vũ trụ, có rất nhiều chuyện phải xử lý tốt trong tối nay, thời gian rất gấp gáp.
Yên tâm đi, chỉ cần các cậu không ra ngoài thì hoàn toàn không cần lo lắng bão cát, khách sạn được xây ở đây có biện pháp bảo vệ rất tốt.
Trì Nguyệt vỗ vai Vương Tuyết Nha, nói với mọi người:
Không có chuyện gì đâu, đừng sợ. Sáng mai mình sẽ đến đón các cậu...
Anh suy nghĩ nhiều rồi. Em biết kiến thức lái xe an toàn đấy.
Trì Nguyệt nói xong, phát hiện Kiều Đông Dương không chỉ không giảm tốc mà càng lại càng nhanh, thậm chí xe chạy lướt qua hẻm nhỏ nhà cô vẫn không dừng lại.
Này!
Trì Nguyệt nhìn anh chằm chằm:
Chạy qua rồi.
Anh biết...
Bất ngờ không, kích thích không?
Trì Nguyệt hít thật sâu, che mặt.
Anh nhẹ nhàng ấn còi, chân đạp xuống chân ga, xe lao nhanh đi như một mũi tên.
Trì Nguyệt sợ hãi kêu lên:
Này, anh làm gì đó?
Kiều Đông Dương nghe cô lớn tiếng kêu lên, cười ha ha:
Anh tưởng em sẽ sợ, sau đó ôm chặt anh...
Nhìn kỹ thấy sắc mặt anh lạnh lùng, cau mày, đôi môi mím chặt, trạng thái không tốt.
Làm sao thế?
Trì Nguyệt nhận thấy xe chạy càng lúc càng nhanh, cô hít thật sâu, nhanh chóng bình tĩnh lại:
Kiều Đông Dương? Anh đang làm gì thế?
Thế nhưng Kiều Đông Dương không giải thích, chỉ chậm rãi giảm tốc độ xe về trạng thái bình thường. Trì Nguyệt bình tĩnh lại:
Sợ hãi quá mức sẽ dọa chết người đó. Vì sao anh đột nhiên lái nhanh như vậy?
... Để xác định xem có ai bám theo chúng ta không?
Em không cảm thấy rất kích thích à?
Kiều Đông Dương liếc nhìn cô:
Bất ngờ cuối cùng trước đám cưới.
Thấy anh hưng phấn đến mức đôi mắt sáng ngời, Trì Nguyệt căng thẳng, trái tim nhảy lên cổ họng.
Anh Kiều, anh chạy nhanh quá rồi!
Trì Nguyệt khẽ giật mình.
Cô tưởng anh mất tập trung không chú ý đến.
Vốn dĩ Kiều Đông Dương gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào mạng lưới giám sát nhưng không đưa đến tác dụng tốt, trộm cây, đốn cây, đủ loại trộm cắp vẫn liên tục diễn ra, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, càng tồi tệ hơn.
Đám trộm cây hoàn toàn coi tổ dự án Nguyệt Lượng trở thành
cơm áo cha mẹ
của bọn chúng, cứ cần gì lại đến tổ dự án hoặc là công trường trộm đi, thỉnh thoảng còn có người mượn gió bẻ măng tạo thành tình trạng không thể giải quyết hết được, ngay trong nội bộ đội công trình cũng có người đục nước béo cò...
... Muốn còn không được.
Kiều Đông Dương xấu xa nhìn cô:
Ngồi vững!
Bip!
Ỷ anh là, bọn chúng sẽ giở trò trong đám cưới của chúng ta?
Khó mà nói trước.
Kiều Đông Dương nghiến răng:
Ngày nào mấy con rệp này cũng đối đầu với anh. Anh đây không chơi chết bọn chúng, sao có thể kết hôn được?
Нả?
Trì Nguyệt ngoảnh lại nhìn, thầy cuối đảm cát vàng mù mịt ở sau xe thật sự có một chiếc xe bám theo.
Cô Trì, nơi này không giới hạn tốc độ!
Trong lòng Trì Nguyệt càng thấy nghi ngờ nhiều hơn.
Kiều Đông Dương...
Cô nhìn về phía bầu trời mờ tối:
Chúng ta về đi, em có cảm giác bão cát sắp đến rồi.
Kiều Đông Dương nhìn trời, khóe mắt liếc qua kính chiếu hậu, trầm ngâm cười lạnh:
Nếu không dụ cái tên này ra, chúng ta sẽ không thể yên tâm kết hôn được. Bão cát có là gì, kết hôn mới là chuyện lớn!
Kiều Đông Dương căm thù việc này đến tận xương tủy.
Đám trộm này to gan lắm rồi, dám theo dõi anh...
Anh giẫm chân ga:
Hừ! Chúng ta phải nhìn thật kỹ, rốt cuộc có con quỷ đói thế nào trốn ở sau lưng!
Trì Nguyệt không tiện ở lại, cơm nước x6ong xuôi liền rời đi. Trước khi đi, cô dặn mấy người Vương Tuyết Nha:
Tối hôm nay phải khóa chặt cửa, ngủ một giấc thật ng5on, sáng mai thức dậy bão cát đã qua rồi.
Khách sạn này không có vấn đề gì chứ?
Trong lòng Vương Tuyết Nha vẫn còn sợ hãi cơn bão cát hai năm trước, đôi mắt đánh giá xung quanh, yếu ớt hỏi:
Nguyệt Quang Quang, tối nay cậu có thể ngủ cùng với mình được không?
Nếu là trước kia thì được, nhưng hôm nay trước khi Trì Nguyệt ra ngoài đã có mâu thuẫn với Vu Phượng nên phải về.
... Chẳng phải bắt rồi sẽ biết sao?
Chỉ anh và em thôi à? Hai người chúng ta đi bắt rùa?
Anh chỉ sửa đúng cho em thôi. Anh không muốn cắt đuôi nó. Nếu anh muốn cắt đuôi thì nó sẽ không theo kịp!
Lúc này còn tâm trạng kiêu ngạo à? Trì Nguyệt lại nhìn chiếc xe kia, khẽ hỏi:
Vậy bây giờ anh muốn làm gì?
Kiều Đông Dương lạnh lùng nói:
Dụ rắn ra khỏi hang? Dù địch vào tròng? Hay là... bắt rùa trong hũ?
Trì Nguyệt không hiểu ra sao.
Rùa là ai? Trộm cây sao?
Kiều Đông Dương, em nghi ngờ người mắc chứng tiền hôn nhân là anh.
Xe chạy thẳng về phía Nguyệt Lượng Ổ, chiếc xe phía sau cũng không làm Kiều Đông Dương thất vọng, vẫn không nhanh không chậm đi theo sau. Bọn chúng muốn làm gì? Nếu là trộm cây thì đúng là quá can đảm.
Anh muốn cắt đuôi chiếc xe kia sao?
Trì Nguyệt không dám xác nhận những sự phát hiện khác thường kia khiến cô hăng hái, thần kinh căng thẳng:
Chiếc xe kia đang bám theo chúng ta sao? Kiều Đông Dương, sao anh phát hiện ra?
Kiều Đông Dương không giải thích, chỉ mỉm cười với cô.
Vương Tuyết Nha mím môi:
Được rồi. Bai bai, cậu đi cẩn thận.
Trì Nguyệt vẫy tay:
Yên tâm!
Dự báo nói tối nay có bão cát nhưng không có thời gian chính xác. Khách sạn rất gần nhà Trì Nguyệt nhưng Kiều Đông Dương khăng khăng muốn tiễn cô về nhà. Thấy anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, Trì Nguyệt hơi buồn cười:
Trong lúc chờ anh, nếu em đi nhanh đã về đến nhà rồi.
Kiều Đông Dương hừ lạnh, vẫn nói:
Lên nhanh!
Trì Nguyệt nhảy lên xe Jeep, thắt dây an toàn, vỗ vào chỗ ngồi:
Đi thôi! Lái xe.
Kiều Đông Dương mỉm cười:
Em coi anh là ngựa à?
Trì Nguyệt:
Sao nào, không chịu à?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.