Chương 451: Cồn cát vô tận


Con đường từ đường cái đến sườn cát gồ ghề nhấp nhô, vô cùng xóc nảy, Trì Nguyệt ngồi trên ghế khi thì bay lên thật cao, khi lại nặng 8nề rơi xuống, Kiều Đông Dương dùng cánh tay bảo vệ cô, đôi mắt nhìn chằm chằm sườn núi dưới đêm tối.

Xe lao đi như một mũi tên3.
Khuôn mặt Quyền Thiếu Đắng tối sầm lại:
Tôi không được, chắc anh được?

Kiều Đông Dương:
...

Sắp đến giờ tổ chức đám cưới, anh ta giấu Trì Nguyệt nói chuyện này với Kiều Đông Dương là không muốn Trì Nguyệt bị ảnh hưởng. Kiều Đông Dương hiểu ý anh ta, ngày thường trồng tên này hơi cợt nhả nhưng thật ra rất tinh tế.
Anh nhìn Quyền Thiếu Đằng với vẻ biết ơn, yên lặng một lúc mới hỏi:
Anh tự làm được không?

Trì Nguyệt đi lên trước, vết máu đâm vào mắt khiến cô không mở nổi mắt.
Nhưng cô nhìn vết thương của Kiều Đông Dương lại không nói gì, chỉ ôm chặt eo anh, bình tĩnh lại rồi mới quay sang nhìn Quyền Thiếu Đằng:
Đội trưởng Quyền, anh mau giúp anh ấy đi.

Không chết được đâu, không cần vội.
Quyền Thiếu Đằng đẩy Kiều Đông Dương đến bên cạnh xe, nói với vào bên trong:
Ngụy Binh, hòm thuốc.

Quyền Thiếu Đằng đột nhiên nhìn thoáng qua sau lưng anh:
Tôi nhớ anh có hai vệ sĩ rất giỏi, nuôi binh ngàn ngày, dùng bình một ngày, đây là lúc cần dùng đến người, sao không dẫn bọn họ đi theo?

Kiều Đông Dương nhướn mày:
Một lời khó nói hết.


Là điện thoại của Vương Tuyết Nha.

Đêm hôm đó đi hát karaoke, Tiểu Ô Nha đã dùng chiếc điện thoại này, Kiều Đông Dương đã từng thấy khi cô để điện thoại lên bàn. Quyền Thiếu Đằng gật đầu:
Anh đến Thành phố hàng không vũ trụ trước đi, tôi sẽ tiếp tục điều tra theo con đường này.

Bầu không khí lại trở nên căng thẳng...
Bọn họ không trở về tay không, còn kéo theo một xác chết...
Tự sát!
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Kiều Đông Dương và Trì Nguyệt, Quyền Thiếu Đằng tức giận mắng một câu:
Tên này thấy không chạy thoát nên đã tự sát. Đúng là kẻ tàn nhẫn.
Quyền Thiếu Đằng cho người đặt xác dưới đất, vẫy tay với Kiều Đông Dương:
Anh đến xem có quen người này không?

Lúc trước Kiều Đông Dương nghèo đến mức bán nhà bán xe, đầu nuôi nổi vệ sĩ? Dù người ta bằng lòng đi theo anh, anh cũng không thể làm cản trở tương lai của người ta chứ?
Sau đó anh lấy lại quyền chủ động, tình trạng kinh tế dần trở nên tốt hơn nhưng không còn suy nghĩ này nữa. Lúc đầu anh thuê vệ sĩ, một là vì an toàn, hai là để dọa người khác. Bây giờ anh đã trưởng thành rồi, lại thích khiêm tốn, không muốn có người đi theo bên cạnh...
Lúc bọn họ làm nhiệm vụ thường xảy ra tai nạn, vì vậy trong hòm thuốc chữa bệnh có đầy đủ các loại thuốc và bằng vải cầm máu. Quyền Thiếu Đằng xuất thân từ đội đặc chủng Hồng Thứ, rất quen thuộc với việc cấp cứu chữa thương, không mất nhiều thời gian đã xử lý xong vết thương của Kiều Đông Dương.

Trở về nhớ cảm ơn người máy của anh!
Quyền Thiếu Đằng nói. Kiều Đông Dương nghe đến Thiên Cầu lại tức giận:
Cái con chó ngu đó, cứ đến lúc quan trọng là không có tác dụng, tôi còn muốn vứt nó đi đây.

Quyền Thiếu Đằng cảm thấy anh nói cũng có lý:
Được thôi, giữ liên lạc. Tôi đi đây.

Chờ đã!
Kiều Đông Dương khẽ cười nói:
Hình như tôi trúng đạn rồi, anh có thể xử lý giúp tôi không?
Quyền Thiếu Đằng:
...

Anh ta yên lặng mấy giây, đột nhiên bùng nổ:
Con mẹ nó, anh có bị ngu không? Bây giờ mới nói!


Danh hiệu Huyết Lang không phải để không.


Ừm.
Trì Nguyệt mím môi không nói gì nữa, ánh mắt vẫn nhìn về phía cồn cát bát ngát mà mấy bóng người kia vừa biến mất, cô không nhận ra trán Kiều Đông Dương đã ướt sũng, cơ thể cứng đờ, dựa lưng vào ghế xe mãi không nhúc nhích.
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh:
Nếu Thiên Cẩu không lái xe cản giúp anh, biết đâu anh đã mất mạng luôn rồi!

Anh ta nói xong lại đến gần xe của Kiều Đông Dương, cầm đèn soi một lúc thì tìm được một vết đạn tương ứng ở trên thân xe:
Thấy không, viên đạn bắn vào chỗ này làm chệch hướng đi, nếu không chỗ bị bắn trúng không phải cánh tay của anh đâu.

Kiều Đông Dương mở cửa xe, chậm rãi đi tới, thấy đây là một khuôn mặt xa lạ thì lắc đầu:
Tôi chưa từng gặp.

Quyền Thiếu Đằng suy nghĩ, đột nhiên trợn to mắt nhìn sang Trì Nguyệt, vỗ vai Kiều Đông Dương gọi anh đi sang một bên, sau đó đưa một túi vật chứng cho anh ta:
Tôi tìm được thứ này trên người hắn.
Đó là một chiếc điện thoại đang trong trạng thái tắt máy, trên ốp điện thoại dán ảnh chân dung một cô gái. Kiều Đông Dương im lặng một lúc.
Ba người đi 5cùng anh ta nghe theo sự chỉ huy, cùng đánh bọc về phía người đang chạy trốn kia. Tốc độ bọn họ rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng người kia đầu nữa, mấy tiếng sủng vang lên bên tai, nghe khoảng cách chắc đã đến bên kia sườn núi.
Trì Nguyệt dựa vào người Kiều Đông Dương, hơi lo lắng:
Đội trưởng Quyền không sao chứ?
Giọng Kiều Đông Dương nặng nề:
Không biết.

Chẳng may...

Không có chẳng may. Nếu anh ta có việc gì, người khác cũng không sống nổi.

... Giỏi vậy à?

Quyền Thiếu Đằng hừ lạnh, lườm anh:
Tôi sẽ cố gắng đến uống rượu mừng! Hai người đi nhanh đi, đừng dừng lại giữa đường. Đối phương làm đến mức này, hiển nhiên đang muốn giết chết anh, đừng cho người ta cơ hội nữa.

Kiều Đông Dương gật đầu, không nói gì nữa.
Quyền Thiếu Đằng đột nhiên dừng lại, bọn họ phát hiện sau tảng đá không có một ai.

Mẹ nó, người đầu?
Kiều Đông Dươ9ng vô cùng tức giận. Trì Nguyệt cau mày:
Có lẽ là chạy rồi. Nhìn kìa, có phải là bên kia không?
Có một bóng người đang chạy như bay6 ở đằng xa.
Thị lực rất tốt!
Quyền Thiếu Đằng nhìn cô đầy hâm mộ, bắn thẳng một phát súng lên trời:
Đuổi theo!

Quyền Thiếu Đằng nói xong đã gọi đồng nghiệp đến.
Kiều Đông Dương vội vàng xua tay:
Không cần. Người ta một lòng muốn giết tôi, anh phải một người đi theo cũng vô dụng, không bằng giữ lại thêm mấy người, bắt hết chúng lại cho tôi...

Kiều Đông Dương mặc một chiếc áo khoác đen, lăn lộn bẩn thỉu đầy cát bụi, dù máu tươi đã chảy ướt sũng áo ngoài cũng không thấy được trong hoàn cảnh tối tăm thể này. Anh không muốn làm Trì Nguyệt lo lắng, nhưng Quyền Thiếu Đằng thấy vết thương của anh lại cười toe toét, gọi Trì Nguyệt trước tiên.
Tiểu Nguyệt Nguyệt, cô mau tới xem tên bệnh thần kinh nhà cô đi!
Viên đạn bắn trúng cánh tay Kiều Đông Dương, Quyền Thiếu Đằng kéo mạnh như vậy khiến anh đau đến run cả người, nghiến răng:
Con mẹ nó, anh nhẹ thôi! Quát cái gì?

Quyền Thiếu Đằng cười ha ha:
Không quát thì anh không biết mình bị ngu!

Trì Nguyệt lẩm bẩm một mình, cho nát đầu cũng không nghĩ ra.
Kiều Đông Dương vẫn không trả lời. Khoảng hai mươi phút sau, Quyền Thiếu Đắng mới trở về.
Đâu ngờ lại gặp phải việc kích thích như thế?
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh, cũng hiểu
một lời khó nói hết
là sao, anh ta cười trêu:
Người anh em, anh nên tự hiểu lấy mình đi, bây giờ anh tương đương với một ngân hàng di động, không có tám đến mười vệ sĩ đi theo, sao dám đi ra ngoài kết hôn? Được rồi, tôi sai người đưa anh đi! Ngụy Binh...


Đó là ai nhỉ?


Có sủng? Có mối thù sâu nặng? Lại còn phục kích giữa đường...

Kiều Đông Dương, em không nghĩ ra ai muốn đối phó với chúng ta đến mức này. Đám trộm cây Nguyệt Lượng Ổ à? Hình như không đến mức đó... Phạm Duy cũng bị bắt rồi. Còn ai hận chúng ta như thế nữa?


Sao anh biết?
Dường như Kiều Đông Dương vẫn không tin, lạnh lùng nhìn anh ta:
Hung thủ nói cho anh biết à?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.