Chương 454: Trong khói lửa


Hai người nhìn nhau, trên mặt đầy ý cười.

Kiều Đông Dương dẫn Trì Nguyệt chậm rãi bước lên cầu thang trực thăng.
Mọi người tụ tập tốp năm tốp ba, bàn tán ầm ĩ. Có vài đứa bé không sợ nắng, còn chạy ra ngoài nhặt cánh hoa. Tiệc cưới vô cùng vui vẻ.
Trì Trung Dũng và con trai ngồi trên ghế, không ai đến nói chuyện với bọn họ. Một vài người là vì không biết, một vài người có biết cũng không dám đến gần chào hỏi ông ta. Thái độ của nhà họ Kiều với bọn họ đã rất rõ ràng, không đuổi đi đã là tốt lắm rồi, ông ta đừng mơ làm ba vợ gì đó.
Khuôn mặt Trì Trung Dũng đen sì, không nói chuyện nữa.
Trong đại sảnh tiệc cưới rất vui vẻ, chỉ có chỗ này là u ám chết chóc.
Những người ở cách xa nơi này cũng có thể thấy được, rất nhiều người chạy ra khỏi nhà, đứng trên cồn cát nhìn về phía Thành phố hàng không vũ trụ, cảm nhận bầu không khí vô cùng vui sướng và náo nhiệt này.
Mọi người đều ồn ào khen ngợi
đẹp quá
,
giàu quá
,
chấn động quá
, Trì Nguyệt ngồi trên máy bay trực thăng lại bị xóc nảy đến mức dạ dày khó chịu.

Sớm biết vậy anh đã quấn băng gạc ở ngoài áo vest, để em luôn nhìn thấy rồi.

Hai người thì thầm nói chuyện, bọn họ không quá vui, chỉ như đang hoàn thành một nghi thức nào đó nhất định phải hoàn thành. Trì Nguyệt không biết vì có quá lo lắng cho Vương Tuyết Nha, hay tất cả đám cưới trên đời đều nhàm chán thế này, cứ như đang biểu diên vậy, rất mệt mỏi và tốn sức...
Bà ta nói rất nhỏ nhưng Trì Trung Dũng vẫn nghe thấy.
Lòng tự trọng bị giẫm đạp đến cực hạn, ông ta không chịu nổi nữa, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng nhưng không nói gì.
Cô mím môi không nói câu nào, áo cưới trắng tinh làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết của cô. Kiều Đông Dương vô cùng đau lòng:
Đừng xóc nảy nữa, lái tử tế đi.

Máy bay trực thăng đang bay quanh Thành phố hàng không vũ trụ hết vòng này đến vòng khác. Phía sau chiếc máy bay trực thăng chính còn có năm chiếc máy bay trực thăng xếp thành đội hình, bọn họ còn nhịp nhàng tung cánh hoa xuống mặt đất, khiến bầu không khí vui vẻ trong đám cưới như nổ tung. Nhóm khách quý đứng trong đài thiên văn của Thành phố hàng không vũ trụ ngắm nhìn cánh hoa rơi đầy trời.

Chuẩn bị, xuất phát!

Pháo hoa nở rộ!

Máy bay điên?
Phi công phụ nói:
Không khác với hiệu điện trong dân gian là bao. Bây giờ chúng ta không được ngồi kiệu hoa mà. Bây giờ ngồi máy bay trực thăng, không phải cũng nên xóc nảy chút sao?

Rất có lý, Trì Nguyệt nắm lấy cánh tay Kiều Đông Dương, buồn bực lườm anh.

Thật quá đáng.
Bác gái Trì Nguyệt là người phụ nữ lắm mồm, vốn tưởng hôm nay bọn họ là họ hàng của nhà gái đến đây, dù sao cũng được nể mặt, đầu ngờ tất cả mọi người đều thờ ơ.
Bà ta vô cùng tức giận:
Chưa từng thấy ai quên tổ quên tông thế này, nhìn bọn họ đắc ý chưa kìa, nhất là Vu Phượng, chủ xem cô ta cứ vờn quanh như bươm bướm ấy. Tôi nhổ vào! Không phải chỉ bán được giá tốt thôi sao? Đắc ý cái quái gì!

Thành phố hàng không vũ trụ có diện tích rất lớn, Trì Nguyệt không biết mình đã xoay bao nhiêu vòng, cũng không biết tiếp theo còn phải xoay bao nhiêu vòng nữa.
Ngước mắt nhìn ra xa, cô chỉ thấy cánh hoa che khuất tầm mắt, dường như giữa trời đất này chỉ có mỗi cánh hoa.
Trì Nguyệt nhàm chán dựa vào ghế ngâm nga.

Vòng xoáy tình yêu ma lực...

Mọi người đều ngẩng đầu, tập trung nhìn Trì Nguyệt cầm tay Kiều Đông Dương đi vào cabin.
Vốn dĩ năm chiếc máy bay trực thăng c5òn lại chuẩn bị cho phù rể và phù dâu, có điều sáng sớm nay đã hủy bỏ nghi thức này vì Vương Tuyết Nha và Trịnh Tây Nguyên không có mặt. Nhóm phù dâu Mạnh Giai Nghi đều có suy nghĩ giống với Trì Nguyệt, cho rằng sự vắng mặt của Vương Tuyết Nha khiến đội ngũ phù dâu không hoàn chỉnh. Dù hai người đã suýt đánh nhau vì vị trí phù dâu thứ nhất.
Không ai muốn làm mất lòng nhà họ Kiều vì ông ta.
Trì Trung Dũng bị lạnh nhạt, dù chủ động bước tới tìm người nói chuyện cũng chỉ nhận được câu
xin chào
đơn giản và lúng túng, có vài người còn coi như không nghe thấy lời chào hỏi của ông ta.
Kiều Đông Dương đỡ cô, hỏi phi công:
Tình hình thế nào?


Bọn họ nói cái này gọi là máy bay điên!
Phi công phụ ngoảnh lại, mỉm cười trả lời thay cho phi công chính.
Sáu chiếc trực 8thăng đều là kiểu máy bay cỡ lớn, trong truyền thống của người Trung Quốc, số sáu đại diện cho
lục lục đại thuận
, bên ngoài được sơn màu đỏ phố3i hợp với hoa cắn cát tường. Trong số đó có một chiếc xa hoa, sang trọng nhất, cứ như khoác lên người mũ phượng và khăn quàng vai, phi công chính 9và phi công phụ đều mặc đồng phục được may riêng, vô cùng chu đáo đứng đợi sẵn ở cửa khoang.
() Hàm ý mong muốn mọi chuyện đều thuận lợi.6

Ba, vừa rồi con nghe có người hỏi chị hai, hỏi ba có phải ba chị ta không. Chị hai nói không phải, ba chị ta chết từ lâu rồi.
Con trai út Trì Binh đổ thêm dầu vào lửa, xúi bẩy gây chuyện, bày tỏ sự khó chịu của mình:
Hôm nay chúng ta không nên đến đây chịu nhục, bọn họ không coi chúng ta là người nhà.

Nói đến đây, cậu ta cúi đầu nhìn quần áo mới trên người.
Lúc Trì Nguyệt nghiêng người ngắm hoa, cả nửa người đều đè lên cánh tay bị thương của anh.

Xin lỗi, em quên mất!
Trì Nguyệt cau mày nói:
Vết thương của anh không nổi bật gì cả.


Quá xa xỉ.
Trì Nguyệt khẽ thở dài:
Họ hàng nhà hoa thật đúng là xui xẻo! Rốt cuộc bọn chúng có thù hận lớn đến mức nào với con người chứ? Từ đám cưới đến đám tang, sinh, lão, bệnh, tử gì đó, đều sẽ ra tay với chúng nó.

Kiều Đông Dương:
...

Chỗ hoa này tốn bao nhiêu tiền!
Trì Nguyệt còn đang than thở:
Đau lòng quá. Mẹ hoa đang khóc kia.

Cô Trì.
Kiều Đông Dương nắm tay cô, trong đôi mắt đen láy đầy sự cưng chiều:
Em có thời gian thương hoa tiếc ngọc, sao không quan tâm chồng em đi?
Trì Nguyệt quay sang:
Anh làm sao?
Kiều Đông Dương chép miệng:
Em đè lên tay anh rồi.


Vì tham dự đám cưới của chị ta, chúng ta còn đi mua quần áo mới, không phải sợ làm mất mặt chị ta sao? Nhưng giờ hay lắm, người ta lại cảm thấy chúng ta là lũ ăn xin đến chia tay xin cơm... Không, còn chẳng bằng ăn xin, chị ta coi chúng ta là chó!


Đừng nói nữa!
Trì Trung Dũng nổi giận.
Người dưới mặt đất không thể trải nghiệm cảm giác mệt mỏi của người trên trời, cánh hoa đầy trời đã đủ thỏa mãn sự thưởng thức của bọn họ.

Có lẽ số hoa tươi trong những đám cưới tôi từng tham dự trong đời này còn không nhiều bằng hôm nay.

Đây là một buổi lễ long trọng trên không trung. Khi máy bay trực thăng bay lên cao, từng cánh hoa bay xuống vòng quanh trên bầu trời. Không hề thấy cát vàng nữa, chỉ còn hoa rơi đầy trời, từng cánh hoa nhẹ nhàng tung bay tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Bầu trời cao trong xanh, khung cảnh này xinh đẹp như chốn thần tiên giữa nhân gian.

Tôi muốn xem thử, mấy chiếc máy bay trực thăng này có thể thả ra bao nhiêu cánh hoa...


Bọn họ ném có quy luật chứ không phải ném cùng lúc, nắm giữ tiết tấu rất tốt, cô không phát hiện ra à? Tôi thấy còn có thể bay rất lâu.

... Ôi! Hâm mộ quá. Tôi cũng muốn lập gia đình!


Nhưng anh cũng cảm thấy vậy.
Anh tiếp tục nói, quan sát cơn mưa hoa dưới bầu trời xanh:
Chúng ta ngu ngốc bay trên không từng vòng cứ như con khỉ nghe lời nghệ nhân xiếc biểu diễn cho người ta xem vậy. Rốt cuộc người ta vui hay chúng ta vui?

Trì Nguyệt suy nghĩ:
Nói vậy, anh cũng không vui khi tổ chức đám cưới?

Ông ta ngắt lời Trì Binh, lườm cậu ta:
Dù nó bay nhảy thế nào cũng là con tao, là chị mày. Hừ! Muốn vứt bỏ ba mày hả, không có cửa đâu!

Trì Binh bĩu môi coi thường:
Sợ là ba nghĩ nhiều rồi. Ba muốn nhổ lông trên người bọn họ? Con thấy còn khó hơn giết bọn họ.


Anh nói xem, kết hôn là chuyện của hai người chúng ta à? Sao em cảm thấy đang kết hôn vì người khác chứ?


Em đúng là một cô dâu kỳ lạ.
Kiều Đông Dương hiểu suy nghĩ của cô, bất đắc dĩ thở dài.

Anh chỉ thấy vui vì đây là đám cưới của anh.
Ham muốn sống của Kiều Đông Dương rất mạnh mẽ:
Anh vui vì được cưới em, chứ không bao gồm việc... làm khỉ con xoay vòng trên không.

Ôi! Thật đồng cảm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.