Chương 456: Ng y thơ như một đứa bé sơ sinh
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 1966 chữ
- 2022-02-06 08:02:19
Sau đó, ảnh chụp trong đám cưới của Trì Nguyệt và Kiều Đông Dương được đưa lên mạng, nhất là bức ảnh hai người đứng trước của máy b8ay nhìn nhau, hôn nhau, từ nhân vật, ánh sáng đến hiệu quả quay chụp đều rất tốt, vừa đẹp vừa cảm động. Cảm giác vui sướng sống sót s3au tai nạn được thể hiện rõ trong đôi mắt đầy tình cảm của bọn họ, dân mạng vô cùng cảm động, hai người nhận được vô số lời chúc phúc9 và khen ngợi.
Bởi vậy, bài post tổ Trì Nguyệt là một người nịnh hót, máu lạnh vô tình, thái độ cao ngạo coi như không thấy6 ba ruột không có tiền và họ hàng nghèo khó, lại không gây ra bất kỳ sóng gió nào.
Đám cưới xảy ra sự cố như vậy, lúc này hiệ5n trường đang rất hỗn loạn, nhưng chẳng mấy chốc Kiều Đông Dương đã chịu đựng cơn đau cầm micro trấn an mọi người.
Vương Tuyết Nha khó chịu sụt sịt:
Xin lỗi, Nguyệt Quang Quang, mình đã thất hứa, không thể đến tham dự đám cưới của cậu, không làm phù dâu cho cậu...
Ôi!
Trông cố đáng thương thế nào kìa, không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ.
Tình hình thế nào?
Không nguy hiểm đến tính mạng.
Đang ở phòng bệnh nào, tôi đến thăm cậu ta.
Cánh cửa đóng lại.
Kiều Đông Dương:
..
Đêm động phòng hoa chúc, vợ anh lại trọng bạn khinh sắc! Kiều Đông Dương không đi hút thuốc mà ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi, gọi điện cho trợ lý của Trịnh Tây Nguyên.
Họ Trịnh đâu?
Anh ấy đang ở bệnh viện.
Điều này không thể là trùng hợp.
Ừm, trong lịch sử các sự cố máy bay trực thăng, xác suất phi công xử lý sai lầm dẫn đến việc máy bay rơi chết người là rất lớn. Chuyện này đột nhiên xảy ra, có khả năng phi công luống cuống tay chân. Nhưng khả năng máy bay trực thăng gặp trục trặc không lớn.
Quyền Thiếu Đằng nói đến đây, nhìn thoáng qua hội trường tiệc cưới ở bên ngoài:
Tôi đã đi hỏi thăm, máy bay trực thăng đã được kiểm tra nhiều lần. Rất có thể vấn đề nằm trong số nhân viên nội bộ Thành phố hàng không vũ trụ. Tiếp theo đây tôi sẽ điều tra kỹ những người có thể tiếp xúc với máy bay trực thăng.
Kiều Đông Dương gật đầu.
Quyền Thiếu Đằng lườm anh, không nói gì nữa.
Kiều Đông Dương suy nghĩ lại thấy khó hiểu:
Không đúng, anh vừa nói là chuyện xui xẻo? Đây là chuyện xui xẻo gì hả?
Anh nói xem?
Quyền Thiếu Đằng cười xấu xa, nhướn mày nói:
Nếu để vợ anh biết việc này, anh còn động phòng hoa chúc được nữa không? Đừng trách anh em không nhắc nhở anh, không muốn đến bệnh viện ngay trong đêm nay thì đừng nói cho cô ấy biết vội.
Trong bệnh viện rất yên tĩnh.
Trên hành lang dài dằng dặc vang lên tiếng giày cao gót.
Trì Nguyệt cầm túi bước đi trong bầu không khí yên tĩnh, mùi thuốc khử trùng gây mùi tràn ngập khắp nơi khiến trái tim cô nặng trĩu.
Quyền Thiếu Đằng gật đầu:
Gia đình tử tế, đã có gia đình riêng, chưa từng tiếp xúc với chủ ba của anh, khả năng bọn họ giở trò không lớn.
Nếu không phải bọn họ thì là ai?
Máy bay trực thăng đột nhiên trục trặc, phi công đã đưa ra cách xử lý sai lầm gần như có thể chết người.
Vương Tuyết Nha tỉnh lại lúc chín giờ tối, khi đó Trì Nguyệt còn đang bị trêu đùa trong phòng cưới. Cô biết Trì Nguyệt đã nhận được tin tức, không ngờ Trì Nguyệt lại đến ngay trong tối nay. Trong phòng, ông bà Vương đều đang ngồi trên ghế, yên lặng không nói gì. Thầy Trì Nguyệt đi vào, hốc mắt Vương Tuyết Nha lập tức đỏ hoe.
Nguyệt Quang Quang, sao cậu lại đến đây?
Trì Nguyệt hỏi:
Mình không thể đến à?
Vương Tuyết Nha mím môi:
Hôm nay là ngày vui của cậu...
Mọi người bình tĩnh lại nào, cứ coi như là vừa xem một màn nhào lộn đi, không sao đâu. MC đầu, tiếp tục đám cưới đi.
Người đâu, đưa hai người này đi.
Quyền Thiếu Đằng gọi cấp dưới đến đưa phi công và phi công phụ đi.
Lúc Quyền Thiếu Đằng vội vàng đi vào, Kiều Đông Dương đang đi mời rượu khách khứa. Anh và Trì Nguyệt đã thay sang quần áo sạch sẽ, Trì Nguyệt mặc một bộ lễ phục vừa người để lộ ra dáng người lả lướt, cao gầy, duyên dáng yêu kiều, đầy khí chất phương Đông. Kiều Đông Dương cũng mặc một bộ lễ phục cùng một kiểu dáng với cô, mỉm cười cầm ly rượu trông rất sang trọng.
Hai người này không hề giống vừa trải qua tai nạn.
Bà Vương là người tính tình mềm yếu, thấy con gái phải chịu khổ đã đỏ cả mắt, vẻ mặt đau đớn:
Không biết hai năm qua Nha Nha nhà chúng ta gặp kiếp nạn gì, không có chuyện gì tốt, chuyện xấu đến không ngừng. Sớm biết vậy thì sẽ không cho con bé đến đây làm việc, cử giữ ở trong nhà không cho đi đâu hết.
Ý trách móc của bà rất rõ ràng. Trì Nguyệt mấp máy môi:
Đều tại cháu, không chọn được ngày cưới tốt.
Còn không phải do không chọn được ngày cưới tốt sao?
Bà Vương nhìn Trì Nguyệt:
Cháu nói cháu chọn ngày sao thế, vừa bão cát vừa có trộm cướp, sắp bắt kịp ngày tận thể luôn rồi...
Người còn sống đã là tin tức tốt nhất rồi.
Trải qua những chuyện nguy hiểm vừa rồi, anh đã cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc.
Đêm đã khuya.
Thôi đi! Ngày vui cái gì?
Suýt thì mất mạng, nói là thảm họa cũng không đủ.
Chúng ta là người hiện đại, không cần để ý đến những lễ nghi đó. Hơn nữa, cậu không có mặt, sao mình có thể vui vẻ kết hôn được?
Trì Nguyệt nói nửa đùa nửa thật.
806.
Kiều Đông Dương khẽ giật mình, nhìn bảng số trên cánh cửa đối diện, đặt điện thoại xuống.
Tôi biết rồi.
Hôm nay Vương Tuyết Nha đã được đưa đến bệnh viện nhân dân Cát Khẩu, nghe Kiều Đông Dương nói cô ấy đang nằm trong khu nội trú, cô vô cùng lo lắng, chờ đám người đến làm loạn phòng cười rời đi, cô vội vàng chạy đến đây.
Kiều Đông Dương đi theo cô đến bên ngoài phòng bệnh, đứng lại chờ.
Em vào đi, anh đi tìm chỗ hút điếu thuốc.
Trì Nguyệt gõ cửa, nghe thấy bên trong có tiếng trả lời thì im lặng đẩy cửa đi vào.
Anh vất vả rồi.
Quyền Thiếu Đằng ồ lên, hoàn toàn không cho rằng đối phương đang nói thật lòng:
Đừng mỉa mai tôi. Đi thôi, anh cứ đi làm chú rể đi. Nhớ phải cười nhiều vào, đừng để chủ ba anh nhận ra điều gì cả.
Hôm nay cả nhà Kiều Chính Giang đều đến tiệc cưới.
Trì Nguyệt đi đến bên cạnh giường bệnh, nghiêng người nhìn cô, cười hỏi:
Bây giờ cậu thấy thế nào, đã khỏe hơn chưa?
Cổ họng Vương Tuyết Nha nghẹn lại, gật đầu rồi lắc đầu, không nói ra lời.
Sao thế?
Trì Nguyệt hỏi cô, lại nhìn về phía ông bà Vương ở bên cạnh.
Anh ta nói xong muốn rời đi.
Kiều Đông Dương gọi anh ta lại:
Chuyện bên Nguyệt Lượng Ổ đã có manh mối gì chưa?
Anh không thể hiện ra trước mặt Trì Nguyệt nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng cho Trịnh Tây Nguyên và Vương Tuyết Nha. Quyền Thiếu Đằng cũng biết điều này, nhưng ánh mắt nhìn anh lại đầy vẻ sâu xa, hỏi một đằng trả lời một nẻo:
Hôm nay là ngày vui của anh, nghe những chuyện xui xẻo này cũng không sao à?
Kiều Đông Dương nhìn vết thương trên tay mình:
Tôi tự có chừng mực.
Anh có chừng mực cải rắm. Đứng trước mặt vợ anh, anh là kẻ ngu.
Kiều Đông Dương bình tĩnh:
Tôi không nói, được chưa?
Không nói thật à?
Đánh chết cũng không nói!
Quyền Thiếu Đằng lười biếng cười:
Được! Vậy cứ thế đi. Tôi còn có việc, đừng nói rượu mừng, ngay cả canh mừng cũng không uống được, phải đi luôn rồi.
Đừng! Ăn một miếng rồi đi nhé? Hay là tôi gọi người mang một chai rượu đến cho anh cầm về?
Mẹ nó! Đừng có giả vờ tốt bụng.
Quyền Thiếu Đằng nghênh ngang rời đi. Nghe nói hai người kia đã đến bệnh viện, trong lòng Kiều Đông Dương không còn lo lắng nữa.
Quyền Thiếu Đằng nhướn mày, im lặng đi tới vỗ vai Kiều Đông Dương.
Nào, sang đây mời tôi một chén đi.
Kiều Đông Dương đặt chén rượu xuống, cùng anh ta đi đến phòng khách nhỏ ở bên cạnh:
Tình hình thế nào?
Vẻ mặt Quyền Thiếu Đằng nghiêm túc:
Anh đã đoán đúng, chú ba của anh có vấn đề, nhưng lúc điều tra phi công và phi công phu, hai người họ lại không có vấn đề.
Không có vấn đề?
Rõ ràng Kiều Đông Dương không tin.
Thì tên trộm cầm súng hôm qua đó. Chúng tôi mò theo manh mối này đến chỗ ở tạm của hắn, tìm được Trịnh Tây Nguyên và Vương Tuyết Nha đang hôn mê. Hiện nay Trịnh Tây Nguyên đã tỉnh lại, sức khỏe của Vương Tuyết Nha yếu hơn, vẫn đang hôn mê.
Trịnh Tây Nguyên đã nói những gì?
Không có gì có giá trị cả.
Kiều Đông Dương giật cà vạt, vẻ mặt hứng thú:
Không chịu nói sao? Xem ra lại thèm ăn đòn rồi, lát nữa tôi sẽ đến hỏi cậu ta.
Chuyện xui xẻo?
Trong lòng Kiều Đông Dương nặng nề:
Bọn họ sao rồi?
Được đưa đến bệnh viện rồi.
Quyền Thiếu Đằng trầm ngâm:
Nhưng liên quan đến quá trình gặp nạn, Trịnh Tây Nguyên ấp a ấp úng, nói năng mơ hồ, rõ ràng có điều giấu giếm...
Giấu giếm? Sao các anh tìm được cậu ta?
Vừa nãy Kiều Đông Dương còn mời ông ta uống rượu, ngoại trừ vẻ lo lắng cho cháu trai, ông ta không để lộ bất kỳ cảm xúc khác lạ nào.
Kiều Đông Dương cười lạnh:
Lão hồ ly này luôn tỏ vẻ là người hiền lành, trời có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt, dù ông ta có nghi ngờ thì cũng không để tôi nhận ra.
Quyền Thiếu Đằng nhìn anh:
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tôi không quan tâm ông ta là loại hồ ly gì, chỉ cần ông ta đã làm thì đừng mong thoát được!
Mẹ!
Vương Tuyết Nha oán trách nhìn bà:
Việc này không liên quan đến Nguyệt Quang Quang. Sao mẹ có thể trách cậu ấy chứ?
Vậy liên quan đến ai?
Bà Vương trợn tròn mắt, chỉ vào cô nói:
Có liên quan đến con đúng không? Nhưng hỏi cái gì cũng không biết, hỏi cái gì cũng không chịu nói, con muốn mẹ nghĩ như thế nào?
Vương Tuyết Nha:
...
Cô im lặng một lát, quay đầu sang chỗ khác.
Nói cho mẹ thì có tác dụng gì? Con đã nói hết với cảnh sát rồi.
Õ, nói cho cảnh sát thì được, nói cho mẹ con thì không được.
Con đã nói những chuyện có thể nói. Không thể nói... Cảnh sát đã dặn không được nói ra.
Không thể nói? Có gì mà không thể nói?
Vương Tuyết Nha cụp mắt không nói gì nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.