Chương 462: Tình yêu vượt qua năm ánh sáng


Đã vào xuân, bụng Trì Nguyệt dần lộ rõ, cô mặc áo bầu rộng rãi ngồi bên cửa sổ ngủ gật. Gần đây cô thường thấy mệt mỏi, có đôi khi không8 muốn làm gì hết mà chỉ muốn ngủ thiếp đi. Cô mơ một vài giấc mơ kỳ quái, nhiều lần gặp ác mộng sẽ mơ thấy con rắn làm cô sợ hãi như đang3 báo hiệu một chuyện nào đó. Cô đã kiểm tra những giải thích về giấc mơ, phụ nữ mơ thấy rắn sẽ sinh con trai.

Vừa rồi cô đang ngh9ĩ chuyện này lại ngủ mất.

Hai người đến rồi à?

Trì Nguyệt từng gặp cô thư kỷ này, cô ta là người kiệm lời, không hề nổi bật, lúc Thiệu Chi Hành đi gặp cô sẽ không dẫn cô ta theo. Vì vậy Trì Nguyệt chắc chắn trước đó mình không có mâu thuẫn gì với cô ta, không hiểu nổi vì sao ánh mắt cô ta lại đầy thù địch như thế.
Lúc trước mọi người đều cảm thấy dự án Nguyệt Lượng 3 là một vụ mua bán thua lỗ. Ngoại trừ một người trẻ ngây ngô nghe con mới sinh không sợ cọp như Kiều Đông Dương mới bất chấp đầu tư vào, dù những người khác có hoài bão lớn đến đâu cũng chỉ có thể chùn bước.
Trì Nguyệt hiểu rất rõ điều này.
Anh nhìn rất cẩn thận, như muốn khắc ghi cô ở trong lòng.

Em không cần lo lắng cho tôi, ở đây có thiết bị chữa bệnh tân tiến, dù căn bệnh này chỉ có tỷ lệ một phần mười nghìn có thể chữa khỏi, tôi cũng sẽ là một trong số đó.
Trì Nguyệt thấy khuôn mặt anh lại tỏa sáng, cô mỉm cười gật đầu.
Tôi tin điều này! Anh luôn là Tổng giám đốc Thiệu đầy tự tin không gì không làm được. Bệnh nặng có là gì? Anh chắc chắn sẽ là người chiến thắng.

Trì Nguyệt nói:
Cảm ơn đã nhắc nhở. Tôi tự biết cách nói chuyện.

Trần Nhất Phàm không nói thêm gì nữa, mở cửa đi vào.

Có đấy, cô Kiều.
Kiều Đông Dương nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, khóe môi cong lên vô cùng đẹp trai:
Nhưng anh yêu em, anh không muốn em có tiếc nuổi gì.


Cảm ơn anh.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp trai của anh, cô mỉm cười, đôi mắt đen sáng ngời, dường như có sự ấm áp xuyên qua thời gian.

Không có à? Vậy thuê cũng được.
Thiệu Chi Hành lại nói.
Trì Nguyệt hơi ngơ ngác:
Anh dùng làm gì?


Khoác lác!
Thiệu Chi Hành mỉm cười, thoải mái trò chuyện với cô.
Đương nhiên, trong tình cảnh này ngoại trừ mấy câu chuyện không đầu, bọn họ cũng không còn gì để nói nữa.
Trần Nhất Phàm không đi ngay mà nhìn cô, khó chịu mím môi:
Lát nữa gặp Tổng giám đốc Thiệu, xin cô Kiều... nói nhiều câu dễ nghe hơn.

Dễ nghe?

Trì Nguyệt, em đến rồi à?
Đã lâu không gặp lại bạn cũ, anh chào hỏi rất thân thiết. Đây cũng là thái độ của anh với cô.

Tôi đến thăm anh một chút.
Trì Nguyệt tuân theo quy tắc trò chơi, mỉm cười với anh:
Anh bị bệnh sao không nói cho tôi biết? Anh định giấu giếm đến khi nào?

Chưa một lần nào.
Lúc cô đến bệnh viện đã là chiều ngày hôm sau.

Mời vào.
Trần Nhất Phàm đưa tay ra.
Trì Nguyệt yên lặng nhìn Kiều Đông Dương.
Thiệu Chi Hành cười theo cô:
Nguyệt Lượng 3 sao rồi? Còn cách giấc mơ của em bao xa?


Phát triển rất nhanh.
Trì Nguyệt chân thành thở dài:
Giấc mơ đã trở thành hiện thực, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.

Đây là một bệnh viện tư nhân cao cấp, cung cấp cho Thiệu Chi Hành những đãi ngộ cực tốt, trong phòng bệnh VIP có phòng ngủ riêng, đầy đủ những thứ thiết yếu. Ngoại trừ Trần Nhất Phàm, ở đây còn có hai y tá chăm sóc cuộc sống hằng ngày. Vốn di Thiệu Chi Hành không muốn rắc rối như vậy, anh không muốn người khác coi anh là bệnh nhân không thể tự chăm lo cuộc sống, không muốn mất sự kiểm soát của bản thân.
Thế nhưng không thể thuyết phục được người nhà.
Căn phòng rất rộng, cô chậm rãi đi vào phòng trong theo sự dẫn đường của Trần Nhất Phàm, sau đó lại đi ra bên ngoài.
Thì ra tít bên trong phòng bệnh là một ban công vuông vắn, trên ban công trồng ít hoa cỏ, có thể quan sát khu vườn nhỏ trong bệnh viện. Căn phòng vắng vẻ, lịch sự và tao nhã, hoàn toàn khác với những phòng bệnh mà Trì Nguyệt từng thấy.
Một lúc lâu sau, Trần Nhất Phàm mới mở cửa đi ra.

Xin lỗi, để hai người đợi lâu rồi.
Cô ta thản nhiên nói:
Tổng giám đốc Thiệu nói bạn cũ đến thăm, anh ấy phải thay quần áo, sửa soạn lại một chút.

Những năm tháng thường trêu đùa con người.
Có vài người nói bệnh là bệnh, có vài người nói đi là đi.
Thiệu Chi Hành ngồi trên ghế dựa ngoài ban công, ánh nắng trời chiều chiếu xuống người anh khiến anh chìm trong ánh nắng, mang vẻ đẹp trai ôn hòa.
Anh Thiệu.
Trì Nguyệt đứng ở cửa khẽ gọi.
Thiệu Chi Hành nghe thấy giọng cô thì quay lại, đôi mắt màu trà hơi ảm đạm và tối tăm, nhưng trong chớp mắt nhìn thấy Trì Nguyệt lại sáng ngời.

Ừm...
Trì Nguyệt kéo dài giọng, nghiêng đầu nhìn anh:
Mỗi lần nói chuyện với em, hình như anh không còn gì để nói.

Trên thế giới này, có đôi khi thật sự tồn tại những thứ như cảm ứng, những việc lo lắng, nghi ngờ thường sẽ trở thành sự thật, bởi vì cảm ứng đưa ra phán đoán nhanh hơn lý trí.
Trì Nguyệt thầy vẻ lo lắng thoáng qua trong mắt anh.

Anh Kiều, anh có giận không?


Sao thế?
Thiệu Chi Hành cảm nhận được ánh mắt đánh giá của cô, hơi lo lắng. Anh là người để ý hình tượng, rất để ý dáng vẻ của mình khi đối mặt với Trì Nguyệt. Anh như thấy được dáng vẻ bệnh tật nhếch nhác trong đôi mắt trong veo đen láy của Trì Nguyệt, gần như vô thức muốn nghiêng đầu đi.

Em đừng nhìn tôi như vậy, Trì Nguyệt.


ở dưới tầng.
Trì Nguyệt cười nói:
Lúc em ở trong phòng, bà sẽ không làm phiền.

Ừ.
Kiều Đông Dương gật đầu, ngồi xuống:
Có chỗ nào khó chịu không, anh xoa bóp cho em.


Không.
Trì Nguyệt quan sát anh, đột nhiên cười kỳ quái:
Hai ngày nay anh hơi lạ.
Kiều Đông Dương hoảng sợ ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh nghịch của cô, lại mỉm cười:
Em phát hiện ra rồi à? Nói xem anh kỳ lạ chỗ nào?

Thiệu Chi Hành gật đầu hiểu ý, lại mỉm cười nhìn cô:
Em béo hơn rồi.

Trì Nguyệt không giấu giếm:
Tôi có thai rồi.

Hơn ba mươi năm qua, Thiệu Chi Hành đã chống đối ba mẹ rất nhiều lần, đến giai đoạn này của cuộc đời, anh quyết định làm một đứa con ngoan. Trần Nhất Phàm đưa Trì Nguyệt đến bên ngoài phòng bệnh VIP, cô ta quay người lại, lạnh lùng nói:
Hai người chờ nhé, tôi phải đi vào báo cáo trước đã.

Trì Nguyệt hắng giọng:
Được.

Anh đã quay sang chỗ khác từ lâu, ánh mắt nhìn ánh hoàng hôn sắp biến mất ở nơi chân trời bên ngoài cửa sổ.
Trì Nguyệt gật đầu không nói gì nữa, đi thẳng vào trong.
Mấy tháng không gặp, Thiệu Chi Hành đã thay đổi rất nhiều, quần áo và mái tóc gọn gàng không che giấu được sắc mặt tái nhợt và khuôn mặt gầy gò. Thấy anh như vậy, Trì Nguyệt không nhớ nổi lần cuối gặp mặt anh có dáng vẻ thể nào.
Những người bạn thường xuyên gặp nhau sẽ không để ý quá nhiều. Luôn cho rằng thời gian gặp mặt còn dài, sau này còn rất nhiều thời gian.
Kiều Đông Dương cau mày:
Thư ký của Thiệu Chi Hành muốn em đi gặp anh ta.

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng thai, phần lớn thời gian Trì Nguyệt đều ở trấn Vạn Lý, thỉnh thoảng mới đến Thân thành. Ngày nhận được tin tức này, cô vừa từ Thân thành về trấn Vạn Lý, Thiệu Chi Hành lại đang ở thủ đô, cách nơi này rất xa.
Hừ Trì Nguyệt trợn mắt:
Anh không xem tin tức thời sự à? Trong giai đoạn vợ mang thai và sinh con, tỷ lệ các ông chồng ngoại tình sẽ cao hơn. Lúc này rất nhiều đàn ông đều bụng đói ăn quàng, không có năng lực tự kiềm chế. Cũng không biết anh Kiêu...


Ôi ôi ôi, chúng ta không được suy đoán lung tung. Sẽ ảnh hưởng đến hình tượng!
Kiều Đông Dương nói xong liền nắm tay cô, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên khẽ thở dài.

Hả?
Anh đột nhiên nói vậy khiến Trì Nguyệt không kịp phản ứng, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thiệu Chi Hành cười:
Em không tin à?

Lời nói của Kiều Đông Dương khiến cô rất bất ngờ.
Trong một khoảng thời gian dài trước đó, cô vẫn tưởng Thiệu Chi Hành đi nước ngoài làm ăn. Lúc trước, anh từng khéo léo từ chối tham dự đám cưới của cô, cũng nói cho cô biết điều đó. Trì Nguyệt chưa từng nghi ngờ những điều anh nói, bởi vì Thiệu Chi Hành chưa từng lừa cô.

Ai cũng sẽ bị bệnh.
Trì Nguyệt nhẹ nhàng cười nói:
Phải giữ tâm trạng lạc quan.


Tôi biết.
Đã lâu rồi Thiệu Chi Hành không nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy.
Thiệu Chi Hành là người như vậy.
Anh ấy rất để ý hình tượng, đến mức bất cứ lúc nào Trì Nguyệt nghĩ đến anh ấy, đều thấy đây là một người vô cùng nghiêm túc, dù Kiều Đông Dương nói anh ấy bị bệnh nặng, cô cũng không tưởng tượng nổi trạng thái lúc Thiệu Chi Hành bị bệnh.
Thiệu Chi Hành khen ngợi cách làm việc và tầm nhìn xa trông rộng của Kiều Đông Dương, rồi lại chúc bọn họ tân hôn hạnh phúc, sau đó không nghe thấy Trì Nguyệt đáp lại, anh đột nhiên thở dài, trở nên nặng nê.

Trước kia tôi từng nghĩ đến việc đầu tư vào Nguyệt Lượng ổ.

Anh nghe vậy cũng chỉ mỉm cười:
Ừ ừ, anh sai rồi. Nhưng cô Kiều à, sao em biết... trong bụng là con trai?

Giấc mơ đó.
Trì Nguyệt ngáp ngủ:
Em nói thật đó, vừa rồi em mơ thấy rắn. Mơ rắn là sinh con trai, hiểu không?

Vậy cũng tin!
Kiều Đông Dương buồn cười, đầu ngón tay chọc trán cô:
Sáng nay em có ngoan ngoãn ăn cơm không?

Có. Gần đây sức ăn của em rất tốt.
Trì Nguyệt đứng lên, xoay một vòng ở trước mặt anh, chống nạnh:
Anh xem em này, có phải béo hơn rồi không?


Đây không phải béo! Đây là đầy đặn, người mang thai đều như vậy.
Kiều Đông Dương kiên nhẫn dỗ dành cổ như đang dỗ một đứa bé, trong không gian yên tĩnh này, giọng anh trầm thấp vô cùng cuốn hút:
Mẹ đâu?


Ôi, tôi chỉ nói một chút thôi, tùy tiện tâm sự, em đừng cảm thấy tôi bị ma ám, bị bệnh thần kinh.
Thiệu Chi Hành kịp phản ứng lại, không nói những lời tiêu cực nữa mà mỉm cười ôn hòa nhìn cô như trước kia:
Đúng rồi, ở Nguyệt Lượng ổ của các em có bán đất không?

Lúc này còn mua đất làm gì?
Không ngờ nằm mơ giữa ban ngày còn mơ thấy con rắn rất to bò đến dưới giường của cô, Trì Nguyệt sợ đế6n mức chảy mồ hôi lạnh trong mơ, cho đến khi Kiều Đông Dương đi vào đánh thức cô.
Sao em lại ngủ ở đây?
Kiều Đông Dương lau mồ hôi tr5ên trán cô, quen thuộc vén tóc cô ra sau tai:
Em gặp ác mộng à?

Trì Nguyệt thở phào, cơ thể mềm nhũn dựa vào người anh:
Chắc không phải?

Anh đã nói không được ngủ trước cửa sổ, sao em không nghe? Thế này không chỉ gặp ác mộng còn dễ bị bệnh. Em có biết rét tháng ba không?

Em cũng không muốn ngủ. Nhưng con anh muốn ngủ, em có cách nào đây.
Sau khi Trì Nguyệt mang thai thường hay giở thói xấu trước mặt anh, Kiều Đông Dương lại chiều theo cô, dù cô nói gì cũng đều dỗ dành cổ, không hề tranh cãi.
Vụ cười trên môi anh vụt tắt, không nói nổi hai chữ
sắp chết
, chỉ đỡ trán cười khẽ.

Tôi tranh giành cả đời, cuối cùng vẫn không thể chống lại vận mệnh.

Mùa xuân ở thủ đô lãng mạn đa tình, chạng vạng tối đèn hoa mới lên, dường như phủ thêm một lớp ánh sáng mông lung cho kiến trúc trong thành phố.
Kiều Đông Dương đã gọi cho Trần Nhất Phàm trước khi đến bệnh viện. Hộ vừa đến cửa bệnh viện, đã thấy cô ta đứng chờ. Lúc gặp Kiều Đông Dương, Trần Nhất Phàm không có một biểu cảm dư thừa gì, nhưng lúc cô ta thấy Trì Nguyệt mặc váy bầu lại vô thức cau mày, hành động này chỉ là thoáng qua, cô ta nhanh chóng quay lại vẻ mặt bình thản của một thư ký chuyên nghiệp.
Trì Nguyệt ngạc nhiên.
Phát hiện anh hơi lúng túng, cô chậm rãi bật cười:
Đúng là chuyện hiếm có! Anh Thiệu!


Những ngày qua tôi rất rảnh, có nhiều thời gian bình tĩnh suy nghĩ, có đôi khi cũng cảm thấy rất thú vị.
Thiệu Chi Hành nói xong lại bật cười, nhìn Trì Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng cưng chiều nhìn Trì Nguyệt:
Tôi đã xem bộ phim truyền hình có em tham gia. Không ngờ em đóng vai nam lại còn khí khái hào hùng hơn cả đàn ông. Tôi đã xem bình luận, có rất nhiều cô gái muốn cưới em.

Trì Nguyệt cười:
Đúng vậy, hậu cung của tôi luôn rất đông đúc.


Tin chứ. Vậy tại sao anh không đầu tư?


Đáng tiếc. Tôi không có tiềm lực mạnh mẽ như Kiều Đông Dương.


Anh Thiệu...

Trái tim Trì Nguyệt co lại, cô thấy hơi khó chịu.

Có thể giấu đến lúc nào thì giấu đến lúc đó.
Thiệu Chi Hành khẽ cười, xua tay ra hiệu Trần Nhất Phàm và cô y tá đi ra ngoài, sau đó ánh mắt anh trở nên nặng nề:
Kiều Đông Dương không đi cùng em à?


Có chứ.
Trì Nguyệt miễn cưỡng nói:
Anh ấy đang gọi điện thoại bên ngoài, dạo này nhiều việc, đi đâu cũng phải giải quyết.


Nhanh thật!
Thiệu Chi Hành hơi ngạc nhiên, anh cười rộ lên để lộ ra hàm răng đều tăm tắp, có thể thấy anh thật lòng chúc mừng cô:
Trong chớp mắt, em đã tốt nghiệp, trưởng thành, kết hôn, sắp làm mẹ. Còn
tôi...

Cũng chính vì vậy, lúc trước cô mới thấy rung động với sự quyết đoán của Kiều Đông Dương. Cũng như Thiệu Chi Hành rất rung động và khâm phục vì cô kiên trì không ngừng trồng cây, cống hiến hết mình cho việc cải tạo quê hương trong nhiều năm qua.

Phải đến khi con người vào bệnh viện, nằm trong phòng bệnh mới có thể hiểu rõ vận mệnh, hiểu rõ bản thân.
Thiệu Chi Hành đổi chủ đề rất nhanh, nghĩ đến đầu nói đến đó:
Trong phòng bệnh không có ước mơ, không có ý nghĩa cuộc sống, thậm chí không có tương lai. Lúc không còn gì nữa sẽ trở về với con người thuần khiết nhất. Sau đó yên lặng chờ đợi.


Trì Nguyệt...
Cô tưởng anh muốn nói gì đó, nhưng anh muốn nói lại thôi.
Trì Nguyệt giật mình, sắc mặt tối tăm:
Chẳng lẽ anh thật sự có chuyện gì? Có phụ nữ ở bên ngoài à?


Cái gì?
Thiệu Chi Hành ngạc nhiên.

Không ngờ Tổng giám đốc Thiệu luôn ung dung bình tĩnh cũng có lúc lúng túng.
Cô đến gần anh, ngồi ngay trước mắt anh, khoảng cách gần đến mức cô có thể thấy rõ vô số lỗ kim trên mu bàn tay của anh, thấy trên trán anh nổi đầy gân xanh, còn cả làn da vàng như nên không còn láng bóng nữa.

Anh ấy ở đâu?
Kiều Đông Dương hỏi.
Vẻ mặt Trần Nhất Phàm lạnh lùng nhưng vẫn lễ phép:
Mời hai người đi theo tôi.

Cái gì gọi là dễ nghe?
Kiều Đông Dương hơi không vui, nhưng chỉ nhưởn mày chứ không nói gì.
Trì Nguyệt rất tin tưởng vào trực giác của mình:
Sao nào? Anh không chịu thừa nhận à?
Cô giữ vai anh, đột nhiên nháy mắt:
Thành thật khai báo đi, có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Kiều Đông Dương gõ đầu cô:
Cả ngày em toàn nghĩ cái gì thế?

Ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn lộng lẫy nhuộm đỏ nửa bầu trời. Dưới tầng bệnh viện hoa tươi nở rộ, thể hiện rõ vẻ đẹp nhiều màu sắc của mùa xuân.
Kiều Đông Dương yên lặng đứng đó nhìn Trì Nguyệt.
Lát nữa anh không vào, anh chờ em ở bên ngoài.


Tôi muốn mua một miếng đất ở Nguyệt Lượng Ố, xây một căn nhà gỗ nhỏ giống với căn nhà của Kiều Đông Dương ở Thân thành. Tốt nhất ở gần Nguyệt Lượng Ổ, sẽ giống với kiểu ốc đảo nhỏ trong sa mạc. Chờ xây xong rồi, tôi sẽ trồng ít cây, ít hoa, có thể câu cá ở hồ Nguyệt Lượng, ngắm hoa, thỉnh thoảng có bão cát đến... cũng rất nhẹ nhàng và lãng mạn.


Nói đến đây, anh mỉm cười nhìn Trì Nguyệt:
Có phải cuộc sống dưỡng lão này rất thú vị không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dệt Ngân Hà Cho Em.