Chương 465: Tình yêu vượt qua năm ánh sáng
-
Dệt Ngân Hà Cho Em
- Tú Cẩm
- 2612 chữ
- 2022-02-06 08:02:28
Hồ Nguyệt Lượng có một khu đất chưa được mở cửa những phong cảnh lại đẹp nhất, chính vì việc xanh sạch hóa được làm rất t8ốt, trong thời gian ngắn sẽ không cho phép du khách đi vào phá hoại. Bên hồ có một sườn núi nhỏ, cỏ xanh mềm mại, đã khô3ng nhìn thấy dáng vẻ cồn cát ngày xưa nữa.
Trong rừng cây liên miên dưới sườn núi có một căn nhà gỗ nho nhỏ, nơi9 này được xây cho Thiệu Chi Hành.
Trì Nguyệt mỉm cười:
Đương nhiên biết, anh ấy không thu xếp, tôi đầu làm chủ được?
Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Thiệu Chi Hành thở dài:
Bây giờ tôi chỉ sợ sự tốt bụng của em sẽ khiến hai vợ chồng hiểu lầm nhau. Vậy sẽ không tốt.
Không biết cô ta đã làm thế nào để thuyết phục hai người già cả rất cố chấp, cô ta cũng không nhắc đến việc này.
Một năm sau, cô ta đến Nguyệt Lượng Ổ tế bài, đồng thời giao một bức thư cho Trì Nguyệt. À không, chỉ có một nửa bức thư.
Đúng thế.
Được. Tôi thích nơi này.
Thiệu Chi Hành thấy rất hài lòng, hơi hối hận vì mình đến quá muộn, lại hơi căng thẳng và thiết kế của mình sẽ ảnh hưởng đến quy hoạch tổng thể trong Nguyệt Lượng ổ. Thế là anh rất cẩn thận hỏi:
Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương có biết chuyện này không?
Duy Nhất suy nghĩ, giọng nói non nớt phát ra một tiếng cười đáng yêu:
Ba nuôi, năm nay con 6 tuổi rồi. Con tên là Kiều Duy Nhất, ba thì sao?
Ba nuôi, ba cũng đẹp trai như ba con vậy. Nhưng hôm đó con phát hiện ba con đã có một sợi tóc bạc rồi. Ba nuôi, hình như ba còn trẻ hơn ba con nhiều.
Bím tóc nhỏ trên đầu Duy Nhất hơi lay động, cô bé nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:
Mẹ ơi, vì sao ba nuôi lại ở đây?
Trì Nguyệt:
Ba nuôi thích chỗ này. Mỗi ngày thức dậy đều có thể nhìn thấy cây cối, hoa cỏ, hồ nước.
Trì Nguyệt vui vẻ bật cười:
Anh ấy không phải người nhỏ mọn như vậy. Anh đừng suy nghĩ nhiều.
Thiệu Chi Hành đột nhiên mỉm cười ngoảnh lại nhìn cô, ánh mắt có vẻ phức tạp, có thể nhận ra vẻ mỏi mệt và ranh ma không xóa đi được:
Thật sao? Cậu ta không nhỏ mọn?
Mẹ, ông nội nói, đây là rừng cây của ông...
Duy Nhất, con nghe kìa.
Trì Nguyệt đột nhiên ngồi xổm xuống, ôm vai con gái, nghiêng đầu lắng nghe giọng nói không biết bay đến từ nơi nào:
Duy Nhất, là ba đấy.
Ba đi hái sao cho con rồi.
Khi nào ba về?
Không có.
Trì Nguyệt cười.
Kiều Đông Dương có thể ghen với bất kỳ ai, ngoại trừ Thiệu Chi Hành.
Trì Nguyệt hơi nheo mắt lại.
Duy Nhất hỏi:
Mẹ, ba nuôi có nghe thấy con nói chuyện không?
Mặt trời chói chang, cô bé vội vàng cúi đầu xuống, hơi mất hứng hừ khẽ.
Ba chỉ biết lừa con. Ngôi sao cao như vậy, sao ba có thể hái về được?
Trì Nguyệt nhận lấy bức thư này nhưng không nói cho Kiều Đông Dương biết.
Cô liên tục do dự, vốn muốn đốt nó đi nhưng cảm thấy làm vậy sẽ có lỗi với Thiệu Chi Hành, cuối cùng đã chôn nó dưới gốc cây sau tấm bia đá.
Duy Nhất, gọi ba nuôi đi!
Ba nuôi...
Duy Nhất là một cô bé ngoan, cũng rất to gan, đôi mắt to ngập nước nhìn bia đá kỳ quái không khác gì bia mộ bình thường ở trước mặt, nó không to lớn và trang trọng như bia mộ bình thường, mà giống một tấm bảng hướng dẫn ở trước cửa nhà gỗ nhỏ hơn, không có chủ nhân mà chỉ có một bức ảnh.
Nói vớ vẩn, anh Thiệu càng già càng dẻo dai!
Ha ha ha ha!
Những chi tiết nhỏ này không lừa được ánh mắt của Thiệu Chi Hành. Trì Nguyệt bật cười:
Có lẽ anh Thiệu quả đẹp trai, anh ấy sợ kém sắc hơn anh nên không dám đến khiêu chiến?
Thiệu Chi Hành cười thoải mái, khoảnh khắc đó khuôn mặt gầy gò kia sáng ngời:
Em đó! Rất thích nói ngược lòng mình. Lão Thiệu không còn dáng vẻ năm đó nữa rồi.
Phần lớn ba mẹ đều không thể chấp nhận nguyện vọng này.
Khi đó, Trần Nhất Phàm đã tìm ông bà Thiệu.
Trên một chiếc ghế nghỉ ngơi bên rừng Sùng Đức, có một cặp tình nhân đang chụm đầu nhìn điện thoại. Giọng nói phát ra từ điện thoại của bọn họ.
Trong buổi phát sóng hôm nay, mọi người sẽ được nghe một đoạn tin nhắn thoại được gửi về từ phi thuyền vũ trụ chở người số hiệu Trời Sao.
Trì Nguyệt hít thở gấp gáp, Duy Nhất cũng ngoan ngoãn im lặng lắng nghe.
Cơn gió thổi qua, rừng Hồ Dương vang lên xào xạc.
Thiệu Chi Hành đang mỉm cười.
Bên trong là nét chữ của Thiệu Chi Hành, nhưng không phải viết cho cô, mà viết cho ba mẹ anh.
Trong bức thư dang dở đó chỉ có một câu:
Ba mẹ, con trai bất hiếu, Nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời này là được chôn cất bên hồ Nguyệt Lượng, trở thành phân bón cho hoa cỏ, có thể ngắm cây cối, hoa cỏ, mặt hồ, và cả... cô ấy.
Anh kéo dài giọng, rõ ràng đang trêu cổ. Trì Nguyệt ngẩn người, sau đó cũng không nhịn được bật cười.
Trên thực tế, tất cả mọi người trên thế giới đều biết anh Kiều hay ghen tuông, trên đời này không có ai hay ghen như anh. Trì Nguyệt chỉ nhìn ai đó hơi nhiều là anh đã nhảy dựng lên rồi, dù đối phương là một ông già.
Duy Nhất mím môi ngẩng đầu, Trì Nguyệt phát hiện đôi mắt cô bé hơi ướt, muốn khóc nhưng cố gắng không khóc, nghẹn ngào nói:
Mẹ, Duy Nhất không cần ngôi sao nữa, Duy Nhất chỉ cần ba quay về ôm con, ôm con một cái là được. Mẹ gọi điện thoại cho ba, gọi ba về, nói cho ba biết Duy Nhất không cần ngôi sao nữa.
Trì Nguyệt mím chặt môi.
Trần Nhất Phàm nói ông bà Thiệu nhờ cô ta gửi bức thư này cho Trì Nguyệt.
Bọn họ nhất trí cho rằng, Trì Nguyệt nên biết tấm lòng của con trai mình.
Duy Nhất:
Ba nuôi lạ nhỉ?
Trì Nguyệt mỉm cười:
Duy Nhất, con trò chuyện với ba nuôi đi. Lúc con 3 tuổi, ba nuôi còn từng bế con. Ba nuôi rất thương con đấy.
Trong bụi cây xanh mướt, một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu chạy thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ dưới sườn núi.
Thiệu Chi Hành ở đây.
Anh Thiệu, tôi đến thăm anh.
Thiệu Chi Hành không trả lời nhưng anh đang mỉm cười, vẫn luôn mỉm cười, nụ cười nghiêm túc và ngay thẳng như một quý ông đẹp trai, còn có cảm giác xa cách.
Sương mù quanh quẩn trên mặt hồ, bao phủ lên rừng Hồ Dương bên hồ.
Mặt trời chậm rãi lên cao, ánh nắng óng ánh rất đẹp.
Năm đó, vốn dĩ ba mẹ anh định chôn cất anh trong khu nghĩa trang có rất nhiều người an nghỉ. Trì Nguyệt biết nguyện vọng của Thiệu Chi Hành, trước khi qua đời anh đã đến tìm cô, nhờ cô hỏi Kiều Đông Dương xem việc này có tạo thành rắc rối cho Nguyệt Lượng 6 hay không. Vì vậy mới có bia mộ kỳ quái này. Thế nhưng thân phận của Trì Nguyệt không thể thuyết phục ba mẹ Thiệu Chi Hành đang vô cùng đau đớn, cũng không có lập trường thuyết phục bọn họ làm đám tang theo nguyện vọng của Thiệu Chi Hành.
Chôn tro cốt dưới tàng cây làm phân bón cho hoa, giúp gốc cây trưởng thành, trở về với tự nhiên. Lập một bia đá nhỏ trước căn nhà gỗ nhỏ, chỉ khám ảnh không viết gì hết.
Ba đang ở bên cạnh mặt trăng. Chỉ cần Duy Nhất nhìn lên mặt trăng sẽ nhìn thấy ba. Ba cũng sẽ đứng bên cạnh mặt trăng nhìn Duy Nhất ở Trái Đất.
Ô.
Duy Nhất ngoan ngoãn đáp lời, khó hiểu nhìn lên bầu trời.
Vĩnh viễn không thay đổi.
Trì Nguyệt sờ nếp nhăn mờ nhạt ở đuôi mắt mình, nhẹ nhàng mỉm cười.
Gió thổi làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thổi bay tiếng cười thoải mái của anh.
Trong ấn tượng của Trì Nguyệt, Thiệu Chi Hành rất ít cười to như thế. Tính cách anh hướng nội, nghiêm túc. Trong số những người cô quen biết, anh là người lớn tuổi nhất, luôn giống một anh trai tri kỷ, luôn quan tâm đến cô, chưa từng yêu cầu có điều gì. Một mảnh đất, một căn nhà gỗ nhỏ là yêu cầu duy nhất của anh với Trì Nguyệt trong cuộc đời này.
Mẹ, mẹ đang nhìn gì thế? Duy Nhất đang gọi mẹ đấy.
Câu hỏi của Duy Nhất khiến Trì Nguyệt tỉnh táo lại, cô nhẹ nhàng xoa đầu con gái:
Mẹ đang ngắm cảnh hồ. Đẹp nhỉ, đúng không?
Vâng!
Duy Nhất vui vẻ, ngay sau đó lại cho đôi môi nhỏ nhắn:
Nhưng Duy Nhất đi mệt rồi, chân đau lắm, không muốn đi nữa.
Ba sẽ về nhanh thôi.
Duy Nhất rất nhớ ba.
Anh ấy cũng không thay đổi.
Trên tấm bia đá bên ngoài cửa nhà gỗ có bức ảnh Thiệu Chi Hành đang mỉm cười, trông anh ấm áp và bình thản, đẹp hơn ba năm trước rất nhiều.
Anh ấy hiểu tôi.
Trì Nguyệt nói:
Bởi vì anh ấy cũng rất quan tâm đến sức khỏe của anh.
Thiệu Chi Hành cười ha ha:
Quan tâm đến sức khỏe của tôi, nhưng mỗi lần tôi đến đây, cậu ta đều né tránh không gặp.
Một lúc lâu sau, cô mỉm cười:
Được. Ngày mai chúng ta sẽ gọi điện thoại cho ba, bảo ba mau về ôm Duy Nhất.
Duy Nhất tin luôn, ngoan ngoãn nắm tay mẹ đi qua rừng Sùng Đức xanh um tươi tốt.
Ba ngồi phi thuyền vũ trụ đến đó. Phi thuyền vũ trụ rất gần, rất gần ngôi sao.
Duy Nhất im lặng một lúc lâu. Cái đầu nhỏ cúi xuống, không biết đang nghĩ đến điều gì, lại nói thầm mấy câu.
Trì Nguyệt khẽ cười:
Duy Nhất, con đang nói gì đấy? Sao mẹ không nghe được?
Ba? Ba ở đâu?
Duy Nhất vui mừng mở to hai mắt.
Con nghe kỹ đi!
Trì Nguyệt ôm khuôn mặt nhỏ của con gái.
Ba năm trước anh tự đến chọn địa điểm, tự quyết định phương án thiết kế.
<6br>Trì Nguyệt nhớ rất rõ ràng, thời tiết ngày hôm đó cũng thế này.
Cô đẩy xe lăn của Thiệu Chi Hành, chậm rãi 5đi dạo bên bờ hồ, hai người xem xét sơ qua quy mô ốc đảo, trò chuyện câu được câu không.
Về sau sẽ trồng cây ở đây à?
Thiệu Chi Hành hỏi cô.
Đúng vậy, ở đây, ở đây, tất cả sẽ được trồng cây. Đương nhiên, anh có thể chọn loại hoa mà anh thích để trồng xung quanh căn nhà gỗ.
Vậy nếu tôi ở đây, có phải mỗi ngày thức dậy đều thấy hoa nở không?
Từ xuân sang đông, từ nóng sang lạnh.
Thoáng chốc, ba năm trôi qua, căn nhà gỗ nhỏ vẫn không thay đổi.
Kiều Duy Nhất mím môi:
Mẹ, ba nuôi không trả lời Duy Nhất, Duy Nhất không muốn nói nữa.
Được, không nói nữa. Chúng ta về thôi.
Trì Nguyệt lấy ra một bó cúc nhỏ từ trong túi xách, khom lưng đặt trước bia mộ:
Anh Thiệu, mùa này những bông cúc nở rộ rất đẹp. Anh thích chứ?
Trì Nguyệt không gọi điện thoại cho tài xế mà nắm tay Duy Nhất chậm rãi đi về phía ban quản lý khu du lịch, đến đó sẽ có tài xế đưa hai người về. Thời tiết cuối thu thoải mái, cô không muốn ngồi xe mà muốn dẫn con đi bộ nhiều hơn. Hôm nay Nguyệt Lượng Ổ đã được thương mại hóa, nơi này đã trở thành một thiên đường.
Mẹ.
Duy Nhất đá cục đá nhỏ trên đường, hỏi cô một câu đã hỏi mấy chục lần:
Ba đi đâu rồi?
Đây cũng là việc duy nhất mà cô giấu Kiều Đông Dương. Cô không muốn Kiều Đông Dương biết quá nhiều về tình cảm của Thiệu Chi Hành.
Cơn gió càng lớn hơn khiến làn váy của Duy Nhất bay lên.
Cố gắng thêm tí nữa nào.
Trì Nguyệt không hề nuông chiều con gái.
Thế nhưng, mẹ ơi, chúng ta phải đi đến khi nào? Bạn của chúng ta ở đâu?
Trì Nguyệt nhìn khu rừng Hồ Dương rộng lớn trước mặt, cơn gió thổi lá xanh rì rào, dường như sự lạnh lẽo cũng rót vào trong lòng theo từng cơn gió... Trì Nguyệt nhẹ nhàng ôm Duy Nhất, nắm chặt bàn tay nhỏ của cô bé, sợi tóc tung bay trong gió, dường như giọng nói cũng bị gió thổi bay:
Ở ngay phía trước thôi, sắp đến rồi.
Giọng Kiều Đông Dương được phát ra rất rõ ràng từ điện thoại của cặp tình nhân kia.
Trì Nguyệt, Duy Nhất. Hai người có thể thấy không? Là anh đây. Bây giờ anh đang ở trong không gian ngắm tỉnh cầu màu xanh xinh đẹp kia, anh rất nhớ hai người.
Trì Nguyệt, Duy Nhất. Đi lên vũ trụ rồi anh mới phát hiện ra, Trái Đất là hành tinh xinh đẹp nhất trong dải ngân hà. Trì Nguyệt, lúc rời khỏi địa cầu, anh mới thật sự nhận ra ý nghĩa chân chính từ những việc chúng ta đã làm.
Trì Nguyệt, cảm ơn em để anh biết đến Nguyệt Lượng Ổ, hiểu rõ sự tốt đẹp của cuộc sống. Anh yêu em! Ha ha, lời tỏ tình này có được tính là tình yêu vượt qua năm ánh sáng không?
Duy Nhất, con phải ngoan ngoãn chờ ba quay về, ba sẽ kể cho con nghe câu chuyện trong vũ trụ, cho con xem ngôi sao nhỏ sáng nhất...
Gâu gâu gâu, Kiều đại nhân, bụng anh đang kêu, anh đói bụng! Gâu gâu gâu! Mời anh lập tức dừng việc gửi tin nhắn thoại về mặt đất! Anh cần hấp thu năng lượng, giữ nguyên sự vận chuyển bình thường của chức năng sinh lý! Nhanh lên, gâu gâu gâu!
Trì Nguyệt mỉm cười ngắm hồ nước:
Nghe thấy.
Duy Nhất tò mò mở to mắt, lại trò chuyện với tấm bia đá trong nụ cười của Trì Nguyệt:
Ba nuôi, ba có bạn thân không? Bạn thân nhất của con là Thiên Cầu. Thiên Cẩu nói lớn lên sẽ cưới con làm vợ, như ba con cưới mẹ vậy. Thế nhưng Thiên Cẩu mãi không lớn lên, lúc trước con thấp hơn nó, nhưng bây giờ con cao hơn rồi mà Thiên Cầu vẫn thấp như thế... Ba nuôi, con đang trêu ba thôi, Thiên Cẩu là người máy, nó không thể cưới ai hết.
Bức ảnh này do Trần Nhất Phàm chuẩn bị, có lẽ là dáng vẻ trước khi anh ấy bị bệnh. Biểu cảm chững chạc đàng hoàng, đôi môi hơi mím lại, bộ vest phẳng phiu thể hiện rõ tính cách của anh ấy, thoạt nhìn hơi nghiêm túc.
Thế nhưng, anh ấy không thay đổi.
Thiên Cẩu, mày không phải chó, không phải chó, không phải chó, không cần học tiếng chó sủa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.