Quyển 2 - Chương 33: Trừng phạt


Số từ: 2796
Mà ở thư phòng của quân vương nồng mùi hương của sách, Tiểu Bạch đang cùng Bạch hồ ngồi trên đệm tơ lụa mềm mại, vui vẻ hào hứng ăn điểm tâm đủ loại kiểu dáng, đột nhiên mí mắt bên phải nháy nhẹ lên một cái, Tiểu Bạch ngơ ngác dừng động tác ăn lại, sờ sờ mí mắt mới nháy lên, cảm giác giống như sắp có chuyện gì không tốt nha.
Triệt Việt vừa về cung liền lập tức bắt tay vào xem xét tấu chương chưa coi xong, nhìn thấy Tiểu Bạch đối với hoàn cảnh chung quanh ngơ ngơ ngác ngác, cũng không yên tâm tùy tiện để người hầu hầu hạ, cũng liền đưa bé vào thư phòng, bảo Tiểu Cao dâng một ít điểm tâm lên, để Tiểu Bạch cùng Bạch hồ trân quý Tiểu Bạch mang theo kia thỏai mái dùng, Triệt Việt ở một bên vừa phê tấu chương vừa ngắm dáng vẻ ăn bánh thỏa mãn đáng yêu của Tiểu Bạch, không biết vì sao trong lòng còn có tràn đầy năng lượng, thật hy vọng cứ tiếp tục như vậy, nhưng nhìn trong chốc lát, Tiểu Bạch đột nhiên đưa tay sờ sờ mí mắt bên phải của bé, kỳ quái nói:
Tiểu Bạch làm sao vậy, có phải mắt không thoải mái hay không a?

Tiểu Bạch quay đầu nhìn nhìn Triệt Việt sau đó lắc đầu, quên đi, Tiểu Bạch tuy rằng cảm thấy có hơi kỳ quái nhưng cũng không có nghĩ nhiều, tiếp tục cùng Bạch hồ ngươi một khối ta một khối ăn thật là vui vẻ, Bạch hồ ở một bên cũng hào hứng kêu lên.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm Tiểu Cao thấp thấp mà có chút bén nhọn:
Bệ hạ, Mộ Dung công tử đến đây tìm Tiểu Bạch công tử.


Nhanh như vậy đã tìm tới rồi, ân...... cho hắn vào đi.
Triệt Việt đối với việc Mộ Dung Lâm Phong nhanh như vậy đã đến đây tựa hồ cũng không phải ngoài ý muốn.
Tiểu Bạch vừa nghe thấy sư phụ bé đến đây tìm bé, liền bỏ lại điểm tâm còn chưa ăn xong cùng Bạch hồ đang ngồi trên bàn,
bịch bịch
chạy về phía Mộ Dung Lâm Phong đi vừa mới đi vào cửa.

Sư phụ, người tới rồi

Mộ Dung Lâm Phong tiếp được Tiểu Bạch vui vẻ phấn khởi nhào về phía mình, sau đó liền hướng Triệt Việt thi lễ, nói:
Bệ hạ, tại hạ là đến đón lệnh đồ trở về, đa tạ bệ hạ đã chiêu đãi lệnh đồ, vậy không quấy rầy bệ hạ nữa.
Mộ Dung Lâm Phong nói xong, còn chưa chờ Triệt Việt gật đầu, liền kéo Tiểu Bạch, cùng với Bạch hồ còn đang ngồi trên bàn ăn đến quên hết trời đất lên, cứ như vậy đi ra ngoài, Tiểu Cao ở một bên rất là buồn bực thét to:
Lớn mật, dám vô lý như vậy với bệ hạ!!

Triệt Việt chỉ nhìn thoáng qua Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong lôi kéo đi rất nhanh, bất đắc dĩ khoát tay áo nói:
Tiểu Cao quên đi, mặc hắn đi đi, hắn không phải người ngươi có thể chọc.
Làm một vị đế vương cao cao tại thượng, Triệt Việt có thể rõ ràng phát hiện trên người Mộ Dung Lâm Phong, khi đối mặt y, không chút nào tự nhận mình kém một bậc, Mộ Dung Lâm Phong quanh thân đều có hơi thở sắc bén như vương giả, khí phách đứng trên chúng sinh, tuy rằng chỉ là như ẩn như hiện, cho dù chỉ có một chút dấu vết như thế, Triệt Việt cũng có thể rất nhanh nắm bắt được, tỏ lòng người cũng là một môn được dạy khi làm đế vương.
Tiểu Bạch một bàn tay bị Mộ Dung Lâm Phong nắm chặt lấy, chặt đến mức có hơi đau, Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong không ôn nhu giống bình thường, có chút thô lỗ lôi bé vội vã rời đi, tim Tiểu Bạch thùng thùng đập mạnh, vị bệ hạ kia có phải lừa Tiểu Bạch rồi hay không, sư phụ rõ ràng nhìn qua giống như thực tức giận mà
Vừa về đến Quốc sư phủ, Mộ Dung Lâm Phong tùy tay thảy Bạch hồ cho Trúc Tử sớm đứng chờ sau cửa,
phanh
một tiếng đóng cửa lại, nói với Trúc Tử ở ngoài cửa:
Đừng cho bất cứ kẻ nào đến đây quấy rầy.

Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong không nhẹ không nặng đặt lên trên chăn bông thật dày trên giường, Mộ Dung Lâm Phong tuy rằng mặt ngoài thô lỗ nhưng trong lòng vẫn lo cho Tiểu Bạch. Tiểu Bạch bật người ngồi lên chăn bông, nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Lâm Phong bình tĩnh không gợn sóng, sợ tới mức khẩn trương đến tội nghiệp nói:
Sư... phụ...... Tiểu Bạch...... biết sai lầm rồi... Sư phụ đừng tức giận...


Nga hóa ra Tiểu Bạch còn biết vi sư tức giận, cũng biết bản thân sai ở nơi nào?

Tiểu Bạch chậm rãi nhích đến bên người Mộ Dung Lâm Phong, kéo kéo t
ay áo Mộ Dung Lâm Phong:
Tiểu Bạch không nên...... làm Vân Nhi tỷ tỷ...... bị phỏng...... Sư phụ... đừng giận mà......

Mộ Dung Lâm Phong nhìn ống tay áo bị Tiểu Bạch kéo, chậm rãi gỡ ra, nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Bạch đáng thương tội nghiệp, tựa hồ nghĩ tới trò chơi thú vị, nói:
Không đúng, từ giờ trở đi Tiểu Bạch đáp sai một lần phải cởi một lớp y phục.


Kia...... Đó là Tiểu Bạch...... làm Vân Nhi tỷ tỷ...... bị phỏng mà không có xin lỗi......


Sai rồi, Tiểu Bạch tự cởi một lớp áo khoác.

Tiểu Bạch chỉ có thể ở trước mắt Mộ Dung Lâm Phong cởi một lớp áo khoác màu trắng sáng, sau đó để trên đầu giường, dù hiện tại mùa đông gần đến, nhưng trong phòng đã sớm có than lửa cháy bập bùng, tất nhiên cũng không thể lạnh, rất ấm áp, Tiểu Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong vừa lòng nhìn bé, sau đó ý bảo tiếp tục trả lời.

Tiểu Bạch... Tiểu Bạch...... không cùng sư phụ...... giúp Vân Nhi tỷ tỷ thoa thuốc?


Sai rồi, Tiểu Bạch lại cởi một cái.

Tiểu Bạch không rõ vì sao vẫn là sai, chẳng lẽ sư phụ không phải bởi vì bé làm Vân Nhi tỷ tỷ bị phỏng mới giận bé sao? Tiểu Bạch buồn rầu cởi đi một lớp trung y.

Ách...... Ân...... Tiểu Bạch...... không nên...... không nên...... không ở một chỗ chờ sư phụ trở về?
Tiểu Bạch vắt hết óc mới nghĩ ra được một sai lầm có thể làm cho sư phụ không vui.

Sai, Tiểu Bạch cởi tiếp.


......
Yên lặng cởi tiếp một lớp.

Tiểu Bạch không nên...... Ân...... không nên lừa Trúc Tử đi nhà vệ sinh?


Sai, cởi.


......
Yên lặng cởi

Kia...... Tiểu Bạch không nên đi đường không nhìn đường?


Sai......


......
Lại cởi.
Tiểu Bạch cởi lớp y phục cuối cùng trên người mình xong, màu da như bạch ngọc vẫn còn những điểm đỏ chưa tan hết, lập tức hiện ra, ánh mắt đẹp của Mộ Dung Lâm Phong chăm chú nhìn vào thân thể trơn nhẵn nhưng xức cảm không tồi của Tiểu Bạch.
Bị sư phụ chăm chăm nhìn như thế, làm cho Tiểu Bạch không biết vì sao cảm thấy thật không tự nhiên, nhịn không được hơi vặn vẹo một chút trên giường, nhưng mà Tiểu Bạch lại cảm giác sư phụ lại di động theo bé, ánh mắt nhìn thẳng lại trở nên nóng rực.

Tiểu... Tiểu Bạch... không nên...... không nên đụng vào bệ hạ?
Tiểu Bạch kinh hãi nghĩ chẳng lẽ sư phụ ngay cả chuyện này cũng biết?

...... Sai.
Mộ Dung Lâm Phong thật vì Tiểu Bạch mơ hồ mà cảm thấy lo lắng......
Giờ phút này Tiểu Bạch sờ sờ thân thể đã không còn y phục có thể cởi nữa, hai mắt ngây ngốc nhìn thoáng qua sư phụ bé, hy vọng sư phụ có thể đừng giận nữa.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn nhìn cơ thể bé nhỏ quả thật là không thể cởi nữa Tiểu Bạch, ánh mắt dạo qua một vòng trên thân mình của Tiểu Bạch, sau đó không chút do dự bế Tiểu Bạch qua, để bé nhếch mông lên, nhưng khi nhìn qua nơi đó của Tiểu Bạch tối hôm qua mới bị chà đạp vẫn còn hơi sưng đỏ một chút, do dự một chút, không biết có nên đánh vào mông không.
Tiểu Bạch cảm giác bị sư phụ bế qua, phía dưới bị ôm lấy, Tiểu Bạch lập tức nhớ tới lúc trước có lần làm sai, bị sư phụ đánh mông, trái tim nho nhỏ của Tiểu Bạch đấu tranh một chút, Tiểu Bạch cũng không cảm giác bị lột trần như thế, Tiểu Bạch cảm thấy sư phụ coi bé như tiểu hài tử, bởi vì chỉ có tiểu hài tử làm sai mới bị đánh mông.

Sư phụ...... Tiểu Bạch không muốn bị đánh ở nơi đó......
Tiểu Bạch đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn sư phụ đang lo lắng. Chẳng qua Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ cũng không nghe được Tiểu Bạch thỉnh cầu, vẫn đang chìm trong trầm tư.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy mông Tiểu Bạch mềm mại cực kỳ co dãn, lấy tay nhẹ nhàng sờ sờ ở nơi nào đó, hỏi:
Nơi này có còn đau hay không?

Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên không đâu hỏi tới chuyện này, cái đầu nhỏ mơ hồ một lát, ân, nếu Tiểu Bạch nói sẽ đau, có phải sư phụ sẽ không đánh bé không:
Sẽ đau, nơi đó của Tiểu Bạch sẽ đau.
Tựa hồ sợ Mộ Dung Lâm Phong nghe không rõ, Tiểu Bạch còn lặp lại thêm một lần nữa.

Ân, nếu nơi đó của Tiểu Bạch không thể đánh, vậy......
Mộ Dung Lâm Phong cũng không xem nhẹ tâm tư thể hiện rõ ràng trên gương mặt của Tiểu Bạch, đem bàn tay ở nơi kia nhẹ nhàng chậm rãi dời trận địa, trượt xuống một chút ở giữa, cầm lấy nơi kia, Mộ Dung Lâm Phong có thể cảm giác được Tiểu Bạch đột nhiên toàn thân cứng ngắc.

...... Sư phụ?
Tiểu Bạch không rõ Mộ Dung Lâm Phong sao lại đột nhiên cầm lấy nơi dùng để tiểu kia, Tiểu Bạch không quen giãy trong lòng Mộ Dung Lâm Phong, muốn rút nơi kia ra, nhưng lại rất nhanh bị Mộ Dung Lâm Phong phát hiện ý đồ, vững vàng bắt lấy nơi đang mềm mại muốn chạy trốn trong bàn tay, còn thường thường trượt lên trượt xuống.
Tiểu Bạch bị động tác trượt lên xuống của Mộ Dung Lâm Phong làm cho cực kỳ hoảng sợ, dù sao Tiểu Bạch cũng chưa từng bị đối xử như vậy lúc thanh tỉnh, Tiểu Bạch vừa cảm thấy Mộ Dung Lâm Phong cầm lấy chỗ ấy thật bẩn, muốn tránh thoát đi, lại vừa có cảm thấy ngứa ngáy như đã từng quen biết, thật giống như mới đây không lâu đã nếm trải, trong đầu bị xúc động rải rác liên tiếp khơi dậy trí nhớ, làm cho Tiểu Bạch cảm thấy không biết làm sao, hai tay đẩy Mộ Dung Lâm Phong ra:
Sư phụ...... đừng như vậy...... Bẩn...... Bẩn...... Nơi đó thực bẩn...... Sư phụ buông nơi đó ra...... đừng mà......

Mộ Dung Lâm Phong một bàn tay bắt lấy hay tay đang đẩy ngực hắn ra của Tiểu Bạch, bất vi sở động tiếp tục động tác:
Tiểu Bạch trả lời nhiều như vậy đều không đúng, có phải nên phạt hay không?

Tiểu Bạch cảm thấy hô hấp của bé tựa hồ càng ngày càng nặng,
Sư phụ...... đừng mà......


Kia Tiểu Bạch nói xem sư phụ vì sao nổi giận?


Ân...... Ân...... là..... Là bởi vì...... Ân...... Là bởi vì Tiểu Bạch...... lừa Trúc Tử đi nhà vệ sinh...... Nhưng...... Ân...... Nhưng không có đi đến......
Đứa nhỏ đáng thương đã bị Mộ Dung Lâm Phong khiến cho đầu óc choáng váng, toàn thân là cảm giác lưu xuyến không biết tên, câu trả lời đứt quãng hoàn toàn nói không đâu ra đâu, đã hoàn toàn không biết bản thân đang nói cái gì.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đáng yêu như thế, một bên khóe môi hơi hơi cong lên,
Vẫn là sai rồi, Tiểu Bạch nếu nói đúng, vi sư liền ngừng tay.

Tiểu Bạch miễn cưỡng quơ quơ cái đầu càng ngày càng mơ hồ của mình, gom chút tập trung, hai tròng mắt sương mù đã ươn ướt một ít:
Ân... Tiểu... Tiểu Bạch...... Không nên tham ăn... Ân...... Không nên không nghe...... Sư phụ nói...... Ăn nhiều điểm tâm như vậy......


Đáng tiếc...... Tiểu Bạch ngươi vẫn là sai rồi.
Mộ Dung Lâm Phong cũng vì Tiểu Bạch trả lời không chính xác thực mà có ảo não, sao lại ngốc đến đáng yêu như vậy nhỉ, Tiểu Bạch của ta......
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy màu da Tiểu Bạch càng lộ ra màu phấn hồng, còn có hai mắt vô thần lóe một chút hơi nước, cũng có chút không tự kìm hãm được, hơi hơi cúi đầu, bắt đôi môi bất lực đóng mở của Tiểu Bạch, tùy ý liếm bên ngoài, nhưng cũng không đi vào trong chơi đùa.
Tiểu Bạch bị Mộ Dung Lâm Phong kích thích thành như vậy, cũng thật đã mất đi năng lực tự hỏi, đừng nói trả lời vấn đề bình thường, liền ngay cả phát âm bình thường cũng như chim non rồi, nơi đó còn quản được cái gì là trả lời đúng hay trả lời không đúng. Chỉ có nơi bị ma sát, làm cho Tiểu Bạch càng ngày càng khó nhịn.
Tiểu Bạch rời đi đôi môi Mộ Dung Lâm Phong đang hôn bé, chỉ cảm thấy nơi đó đột nhiên thực khó chịu, tựa hồ có cái gì muốn bộc phát ra, thở gấp nói:
Sư phụ...... Từ bỏ...... Khó chịu...... Ô......
Tiểu Bạch không biết loại cảm giác này là vì sao, liền trực tiếp coi loại cảm thụ này là khó chịu, nếu không thoải mái thì là khó chịu.

Kia...... Tiểu Bạch...... có biết sai ở đâu chưa?
Lúc hỏi câu này, kỳ thật chính Mộ Dung Lâm Phong cũng có chút không nắm chắc được, ngón tay đặt lên nơi đỉnh đó, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Tiểu Bạch thật sự là chịu không nổi tra tấn như vậy, bị Mộ Dung Lâm Phong ngăn cản như thế, làm cho Tiểu Bạch nhịn không được mệt mỏi nức nở lên, cảm thấy sư phụ nhất định là đang khi dễ bé.
Mộ Dung Lâm Phong thấy Tiểu Bạch bất lực đến thế, Tiểu Bạch tư tưởng còn ngây thơ phải thừa nhận kích thích như vậy tựa hồ quả thật có hơi tàn nhẫn, vì thế liền buông ngón tay, làm cho thân thể Tiểu Bạch hoàn toàn giãn ra.

Ô
Đợi giải tỏa xong, Tiểu Bạch liền cảm giác toàn thân vô lực giống như đang bay bay, hai tròng mắt hơi hơi nheo lại, nhẹ giọng thở hào hển, cái đầu trống rỗng cũng chậm rãi quay quay.
Mộ Dung Lâm Phong ôm Tiểu Bạch đắp chăn bông, lẳng lặng nằm trong chốc lát, đợi nơi hạ thân chậm rãi bình tỉnh lại mới nói:
Tiểu Bạch, lần này vi sư sẽ không so đo, nhưng Tiểu Bạch cần phải nhớ kỹ, vi sư tức giận là bởi vì Tiểu Bạch dễ dàng rời đi cùng một nam nhân ngoài vi sư ra, đã làm cho vi sư rất là khổ sở nha.

Tiểu Bạch sau một lát hồi phục tinh thần lại, chợt nghe Mộ Dung Lâm Phong nói như vậy, tuy rằng mơ hồ một chút không hiểu lắm, nhưng vẫn suy nghĩ sư phụ nói rất là đúng, sau đó ngoan ngoãn gật gật đầu:
Ân, Tiểu Bạch...... Biết sai rồi, về sau Tiểu Bạch không bao giờ cùng nam nhân khác ngoài sư phụ rời đi nữa...... Sư phụ đừng giận Tiểu Bạch nữa mà.


Ân, Tiểu Bạch cần phải nhớ kỹ những gì đã hứa với vi sư nha, cũng không được làm cho vi sư không tìm thấy Tiểu Bạch nữa.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch.