Quyển 3 - Chương 5: Trần thần
-
Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
- Du Tai Nhân
- 2801 chữ
- 2020-05-09 06:20:29
Số từ: 2798
Sau khi Tiểu Bạch trả lời một câu hoàn toàn không nể mặt mũi xong, toàn trường lặng ngắt như tờ, nữ tử phong trần còn đang khom mình hành lễ cũng là vẻ mặt không thể tin được nhìn Tiểu Bạch, tựa hồ không nghĩ tới Tiểu Bạch vậy mà một câu trắng trợn từ chối Mộc Diễm quốc công chúa điện hạ, từ chối công chúa điện hạ được Mộc Diễm quốc bệ hạ sủng ái dị thường, chẳng lẽ sẽ không sợ công chúa trách phạt sao?
Nhưng khiến mọi người ngoài ý muốn chính là, Diễm Oánh tựa hồ cũng không kinh thiên động địa nổi lửa giận, sau khi sửng sốt một chút, ngược lại ý cười rạng rỡ vẻ mặt say mê nói:
A, thanh âm ngọt ngào nhu nhu nghe thiệt là đáng yêu.
Toàn trường lại là một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy.
Khụ khụ... -... Công chúa điện hạ, đồ nhi kiến thức ít, thỉnh không lấy làm phiền.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, mặt cũng nhắm thẳng bụng hắn mà cọ, sờ sờ đầu Tiểu Bạch trấn an một chút.
Diễm Oánh hồi hồn sau thanh âm như tiếng trời của Tiểu Bạch, mới lại nghiêm túc đánh giá một chút Mộ Dung Lâm Phong ôn hòa tuấn mỹ, ân, đích thật là một mĩ nam hiếm có, chỉ là một bàn tay thể hiện chiếm hữu rất mạnh ôm lấy cái eo nhỏ của Tiểu Bạch, trong mắt thản nhiên cười như ẩn như hiện xa cách, Diễm Oánh sống trong quý tộc thấy qua lãnh nhãn rồi, thực mẫn tuệ cảm nhận được tình tự trong mắt Mộ Dung Lâm Phong, bĩu môi, cũng không để ý lắm tùy tiện tìm một cái ghế liền thoải mái ngồi xuống, nói:
A, hóa ra là đồ đệ của ngươi a, thật không tồi a, một bé sạch sẽ như vậy xem ra ngươi cũng bỏ không ít tâm tư đi, bất quá bé hình như rất sợ người lạ.
Mộ Dung Lâm Phong cũng không để ý ngồi thẳng dậy, ôm Tiểu Bạch vào trong lòng mình, nói:
Ân, thế gian hỗn loạn như vậy, bảo bối bên người thì phải bảo vệ cho tốt, để công chúa điện hạ chê cười rồi.
Tiểu Bạch khi nghe đến Mộ Dung Lâm Phong nói
bảo bối
, không biết vì sao trong lòng rất là hạnh phúc, vui vẻ đều hiện lên trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn nhìn cái cằm đường nét tuyệt đẹp của Mộ Dung Lâm Phong, hôn nhẹ,
chụt
một tiếng vang dội, Tiểu Bạch thật vui vẻ nha.
Trúc Tử vừa thấy Tiểu Bạch không hề để ý trường hợp hôn lên cằm Mộ Dung Lâm Phong, trong lòng cũng vì Tiểu Bạch mà bất đắc dĩ một phen, bé ngốc này nếu thấy vui vẻ, cũng không thể không để ý nhiều người như vậy mà làm ra chuyện lớn gan này a. Những người khác ở hiện trường đích thật kinh sợ, tuy rằng thoạt nhìn tựa hồ cũng không có thành phần mờ ám, chỉ à một nụ hôn tinh khiết tinh khiết, nhưng ở trước công chúng luôn cảm thấy là lạ, mà Mộ Dung Lâm Phong chỉ là ôn nhu mỉm cười nhẹ với Tiểu Bạch, sờ sờ
Oa, bé thiệt đáng yêu a, mau mau đến đây hôn tỷ tỷ một chút, hôn tỷ tỷ một chút, tỷ tỷ liền mang ngươi đi ăn, đi xem diễn kịch, được không, lại đây đi, lại đây đi......
Diễm Oánh hai mắt lại lục quang, lấp lấp lóe lóe, quanh thân giống như có bong bóng màu phấn hồng lượn lờ, song lại nhìn thấy Tiểu Bạch không biết vô tình hay cố ý mà không để ý tới mình, cuối cùng ánh mắt chỉ có thể biến thành truy kích oán niệm.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy ánh mắt Diễm Oánh hung hăng bắn về phía Tiểu Bạch, mà nữ tử phong trần đứng ở trong góc giờ phút này đang ngơ ngác còn chưa phản ứng lại, vì thế đổi đề tài, nói:
Cái kia, tại hạ thấy công chúa điện hạ vẫn là xem thử cô nương này nên như thế nào đi, tại hạ nghĩ, cô nương hiện tại có thể tránh né nhất thời, nhưng sau này cũng khó có thể cứ như vậy, không biết cô nương có tính toán gì không?
Nữ tử phong trần bị Mộ Dung Lâm Phong đột nhiên nói đến, tựa hồ cũng là nhớ tới chuyện cũ thống khổ khó khăn gì đó, bỗng nhiên liền nức nở nhỏ giọng khóc lên, chất lỏng trong suốt liền như trân châu từng viên từng viên rơi xuống, trên tay cầm một mảnh khăn lụa nhẹ nhàng lau nơi khóe mắt, thật xứng với ngũ quan nhu nhược ngọt ngào kia, thật là khiến người yêu mến:
... Công tử – mệnh ta thật khổ a...... Trong nhà thật sự rất nghèo...... Trong nhà cha mẹ nuôi không ta nổi, chỉ có thể bị bán vào Uyển Hồng Lâu từ nhỏ... Mỗi ngày đều phải đối mặt với nhiều kẻ vẻ ngoài nhã nhặn... bên trong cầm thú, trên giường dạng gì cũng có...... Ta một nữ tử nhu nhược sao yêu được -... Mỗi ngày thất vọng đau khổ cố gắng vượt qua... – không dễ dàng để dành đủ tiền chuộc bản thân...... Nghĩ bản thân về sau không cầu đại phú đại quý...... Chỉ cầu gả cho một người không chê là được...... Ở nhà làm một thê tử hiền lành giúp chồng dạy con... Hôm nay chuẩn bị muốn đi... ma ma ở Uyển hồng lâu thế nhưng nói ta không đưa tiền chuộc cho bà... Ta rõ ràng vào tối hôm qua... đã đưa toàn bộ tiền chuộc...... ma ma lúc đó lại chống chế...... tiền mồ hôi nước mắt tân tân khổ khổ của ta-... Chẳng phải là không công ném vào đại giang sao?... Ô ô...... Thiên lý ở đâu a... Ô ô...
Diễm Oánh bởi vì Tiểu Bạch hờ hững mà có oán niệm nho nhỏ, không nghĩ tới nữ tử phong trần thế nhưng còn ở nơi này thao thao bất tuyệt, dịu dàng làm ra vẻ khóc lóc. Trong lòng rất là khinh thường, Diễm Oánh cũng không cho rằng đây là một tiếc mục đáng thương gì, tại cái nơi chướng khí mù mịt kia, dù là ngươi trong sáng như giấy trắng trải qua lòng người hiểm ác tôi luyện cũng sẽ trở nên hơi tiền dơ bẩn đầy người, xem nàng kia chất liệu may mặc sang quý, trang điểm tinh xảo, hành động tự nhận là không chê vào đâu, trong mắt kia hiện lên giả dối làm bại lộ, Diễm Oánh phiền chán gõ gõ cái bàn, nói:
Chẳng lẽ ngươi không biết một tay giao hàng một tay giao tiền sao không? Lấy được giấy bán thân mới đưa tiền chuộc, ngốc muốn chết, thật là cực kỳ ngốc nghếch, uổng ngươi lăn lộn lâu như vậy.
Đối với Diễm Oánh vô tình nói trắng ra, nữ tử phong trần ngẩn người, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, tựa hồ cũng không biết làm sao ứng đối với Diễm Oánh, chỉ có thể nức nở vài tiếng, liền quỳ gối thoạt nhìn có chút ôn nhu nói với Mộ Dung Lâm Phong, thần tình thê lương nhìn Mộ Dung Lâm Phong,
Công tử...... Cầu công tử cứu ta a...... Ta không muốn trở về Uyển Hồng Lâu...... Ta trở về nhất định sẽ bị đánh chết -... Nếu công tử không chê — ta...... Ta sau này...... sẽ...... sẽ hảo hảo hầu hạ công tử... -......
Đối với kẻ đột nhiên đến, còn có mịt mờ câu dẫn, Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi cúi đầu tựa vào cổ Tiểu Bạch, ở góc độ những người khác nhìn không tới hít thật sâu một hơi hương vị sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái chỉ có trên người Tiểu Bạch, lại ngẩng đầu nhìn nữ tử má ửng đỏ, thẹn thùng cúi đầu, hai tay xoắn khăn lụa, gương mặt trang điểm tinh xảo đang khóc, lại nhìn xuống cổ áo càng cúi càng lộ ra, chán ghét chợt lóe trong mắt. Không nghĩ tới chỉ vì dời đi chú ý của Diễm Oánh, lại rước lấy một phiền phức.
Làm sao vậy...... Đây là -...
Lúc này một thanh âm sang sảng dễ nghe truyền đến từ cửa, một người mặc y phục màu tím đẹp đẽ, áo lông thật dày màu kim hoàng phi phàm, đầu đội ngọc quan, cái mũi như ưng, mày kiếm dày, hai mắt màu lam đậm, có vẻ thâm tình ôn nhu dị thường, song cẩn thận mới phát giác ra sự khôn khéo. Ngũ quan khắc sâu, khóe miệng còn có một cái má lúm đồng tiền nho nhỏ, chẳng những không có vẻ ngây thơ, mà còn thêm một loại uy nghiêm nói không nên lời, trên y phục và mái tóc còn dính nhiều bông tuyết trắng nhỏ, hẳn là vừa mới từ bên ngoài vào.
A, ngươi đã trở lại. Trần Thần đại lão bản, không nghĩ tới ngươi quý nhân bận vậy mà còn thời gian đến nơi đây đi dạo a.
Diễm Oánh nhìn thấy Trần Thần đầu tiên liền vẻ mặt rất quen thuộc vui vẻ tiếp đón, một chút cũng không có phong phạm công chúa nên có, tùy tiện nói.
Hóa ra Tiểu Oánh cũng nơi này a, rảnh rỗi như vậy đến thăm quán
nhỏ của ta, gần đây đại tuyết gió to cần phải mặc ấm một chút. Cũng đừng cả ngày tùy ý đi dạo, phải chú ý thân thể của mình...... Các vị hẳn cũng là khách nhân đi –...... Tại hạ là lão bản của Tử Hạc Các, Trần Thần, vừa mới từ bên ngoài bàn việc trở về, vốn đang nghĩ muốn đến quán nhà mình hảo hảo ăn cơm rau dưa, đi ngang qua nghe được tiếng động ầm ỹ, chỉ là không biết hiện tại xảy ra chuyện gì, tại hạ vừa đến liền thấy cô nương quỳ trên mặt đất, có ai có thể nói cho tại hạ biết......
Khi Trần Thần nhìn đến Diễm Oánh, chỉ cười cười kinh ngạc, không nghĩ tới Diễm Oánh lại ở chỗ này xem kịch, bất quá vẫn là ánh mắt ôn nhu dặn dò nho nhỏ với Diễm Oánh gã vẫn xem như muội muội mà yêu thương, liền quay đầu, nhìn nhìn phía trước Mộ Dung Lâm Phong vẫn trấn định thản nhiên ngồi cùng Tiểu Bạch vẻ mặt khờ dại trong lòng, còn có Trúc Tử ở bên cạnh vẫn cúi đầu giống như còn đang ăn cơm, ngũ quan bị tóc mái thật dài che khuất, dáng vẻ không rõ ràng, Trúc Tử từ lúc gã bước vào vẫn chưa ngẩng đầu lên, trên bàn còn có một con tuyết hồ trân quý đang tự kiếm cái ăn, sau đó lại nhìn vẫn quỳ trên mặt đất, nâng dậy nữ tử phong trần trên mặt đất y sam đơn bạc, trong ngày băng thiên tuyết địa nhìn y phục của nàng làm cho người ta cũng cảm thấy lạnh, gọi người hầu lấy một chiếc ngoại bào thật dày ấm áp choàng lên người nữ tử phong trần.
Mộ Dung Lâm Phong nghe được Trần Thần tuy rằng là nói với mọi người trong phòng, nhưng tầm mắt lại thẳng tắp bắn về phía hắn, mà Diễm Oánh ở bên kia tựa hồ cũng không có ý phụ họa, vì thế liền giản lược giải thích một phen, cũng tự giới thiệu một chút. Trần Thần đã khoác áo choàng ấm áp cho nữ tử phong trần. Còn có nữ tử phong trần trong mắt có ý xin giúp đỡ, trong mắt suy nghĩ chợt lóe, sau đó nói,
Nếu cô nương đã giao tiền chuộc, như vậy chuyện này cũng xong rồi, tại hạ bảo hạ nhân đến Uyển Hồng Lâu là được, thương nhân mua bán luôn phải chú ý chữ tín. Cô nương cũng không phải lo lắng, sau này ngươi là người tự do rồi.
Phong trần nữ tử nghe được Trần Thần thoải mái nói câu đầu tiên giải quyết vấn đề phức tạp của mình, vui mừng một chút, nhưng là nhìn nhìn Mộ Dung Lâm Phong tựa hồ đối với việc nàng vừa mới tự đề nghị không có phản ứng gì, vốn tưởng là một nam nhân dễ mềm lòng. Không nghĩ tới...... Nữ tử phong trần rất không cam lòng một hồi, song cũng không thể cứ mặt dày dây dưa mãi, vì thế liền cảm kích nói với Trần Thần:
Cám ơn...... Thật cám ơn Trần lão bản -... Ta...... ‘
Trần Thần rất là tùy ý khoát tay áo, nói,
Không có gì...... Cô nương về sau muốn làm gì thì làm, không ai bắt ngươi về nữa, áo choàng này cũng giữ đi, đừng để lạnh... Về sau một mình sống tốt thì được rồi.
Trần Thần tựa hồ cũng không muốn bị loại nữ tử này dây dưa quá nhiều.
Nữ tử phong trần tựa hồ còn muốn nói gì đó, song Trần Thần tị bâng quơ nói như vậy. Nàng cũng không thể cứ ở lại nơi này không đi, tạ ơn các vị trong này, cẩn thận từng bước rời đi. Diễm Oánh đột nhiên lớn tiếng vỗ bàn một cái, lo lắng nói:
A, ta còn nghĩ nữ nhân kia có thể sẽ số chết muốn dây dưa với một người trong số các ngươi, khuôn mặt cũng là không tồi a, hành động cũng thực đúng chỗ, thoạt nhìn làm cho người ta rất có ý muốn bảo hộ, sao các ngươi đều không có phản ứng gì? Còn tưởng rằng lại sẽ có một tuồng kịch để xem chứ. Các ngươi đúng là mấy tên đầu gỗ. Một chút thương hương tiếc ngọc đều không có, ha ha......
Tiểu Bạch ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diễm Oánh, lúc thì rất là im lặng, lúc thì lại rất sinh động, rất là kỳ quái, tùy tiện nữa, không rụt rè lễ độ như nữ nhân bé từng thấy trước đó.
Mà Trần Thần lại bất đắc dĩ nói với Diễm Oánh tựa vào bàn không hề có hình tượng nói:
Tiểu Oánh, sao lại không có chút hình tượng công chúa gì vậy, cứ như thế này, cẩn thận về sau không ai dám cưới ngươi.
Hừ... Ta mới không lạ gì, thế gian lớn như vậy, sẽ luôn có một người yêu ta, chính là yêu tính cách tùy tiện này của ta.
Diễm Oánh như nghĩ tới ai đó, trong mắt đầy ý cười, giống một cô gái vừa mới rơi vào bể tình. Sau đó làm cho ý đến Tiểu Bạch rốt cục dừng tầm mắt trên người nàng, vì thế liền thoải mái cười nói:
Đúng không, bé con?
Tiểu Bạch nhìn thấy Diễm Oánh lộ ra tươi cười thật đẹp, có vẻ cũng bị cuốn hút ngoan ngoãn gật gật đầu.
Vậy hiện tại cũng không còn việc gì. Bọn ta cũng muốn tiếp tục lên đường. Không quấy rầy hai vị ôn chuyện, cáo từ.
Nói xong Mộ Dung Lâm Phong sẽ đứng dậy sửa sang lại một chút y phục trên người Tiểu Bạch, Bạch hồ cũng ngoan ngoãn nhảy vào lòng Trúc Tử đang cúi đầu, ăn nhiều thứ lắm, thỏa mãn
ngao ngao
vài tiếng.
Ơ- các ngươi sao lại muốn đi nhanh như vậy, ngồi xuống tán gẫu một chút nữa thôi, hiện tại hạ tuyết cũng không dễ đi đường, nghỉ một lát rồi đi.
Diễm Oánh thấy mình còn chưa nói chuyện được với Tiểu Bạch lại bị Mộ Dung Lâm Phong mang đi, vội vàng nói.
Đích xác như thế, hiện tại bên ngoài đại tuyết lại bắt đầu rơi, các vị nếu không chê, ở lại nơi này một đêm đi, coi như tại hạ mời các vị, khó được Tiểu Oánh cũng có vẻ rất thích các ngươi, cũng là chút tâm ý bồi thường vì khi các ngươi đang yên lành ăn cơm lại gặp loại chuyện này.
Đa tạ Trần lão bản có ý tốt, song chủ nhân có việc gấp, thật sự không tiện, vẫn là đi trước một bước.
Lúc này, Trúc Tử vẫn im lặng đứng sau lưng Mộ Dung Lâm Phong, vội vàng xin lỗi mà nói.