Chương 14: Tài của không nên để lộ ra ngoài.


Dạ lão là một đối tượng nghiên cứu rất không tồi, Phương Vân có thể tùy thích làm đủ loại kiểm tra trên cơ thể của Dạ lão.

Với lại đấu khí của Dạ lão, trên cơ bản thì dùng sao cũng chẳng hết, ít nhất trong thời gian nghiên cứu là thế, nên cơ thể của Dạ lão không mệt mỏi.

Phương Vân từng làm so sánh giữa tiên khí, ma lực cùng đấu khí, nếu như chỉ so sánh đơn thuần về mặt năng lượng thì tiên khí thuộc về loại năng lượng cao cấp, ma lực thì có khuynh hướng về mặt linh hồn, còn đấu khí thì lại có khuynh hướng về mặt cơ thể.

Song đó, Phương Vân cũng tìm hiểu rõ được, sau khi đấu khí cùng ma lực tới ngũ giai thì sẽ ngưng tụ ra đấu tâm của riêng mình, ma pháp thì gọi là ma hồn.

Vô luận ma hồn hay đấu tâm đều là duy nhất, giống như vân tay của con người vậy.

Công pháp không giống nhau, người không giống nhau, tính cách, hoàn cảnh, phương pháp tu luyện, phương pháp đột phá sẽ tạo ra đấu tâm cùng ma hồn không như nhau.

Phương Vân chưa từng được nghiên cứu ma hồn, tuy nhiên hắn đã nghiên cứu đấu tâm của Dạ lão, đấu tâm của Dạ lão là một con rồng đen.

Tuy chỉ mới là hình thái, thế nhưng lại được đấu khí duy trì, tuy rằng có ý một chút ý thức riêng, nhưng khi chiến đấu thì lại dựa vào bản năng, tình cảm của bản thân một khi bị ảnh hưởng thì tình cảm đấu tâm thể hiển cũng không như nhau, có cuồng bạo, giận dữ, vui vẻ, hoặc sợ hãi.

Tới ngũ giai, mỗi một lần tiến giai, đấu tâm cũng sẽ phát triển, theo lý giải của Phương Vân đó là loại trưởng thành này cùng một loại với thuyết tiến hóa, trở nên càng thêm có linh tính.

Kỳ thực đấu tâm giống với nguyên anh của tu chân giả, tuy nhiên nguyên anh không thể nào chiến đấu được, nếu như nguyên anh bị hủy, tu chân giả sẽ hình thần câu diệt, có thể nói nguyên anh là phân thân của tu chân giả.

Còn đấu tâm thì do đấu khí ngưng tụ mà thành, mặc dù có hình, nhưng vô ý thức, cho dù có bị hủy đi chăng nữa thì cũng sẽ mau chóng ngưng tụ ra đấu tâm giống như thế, tuy nhiên chủ nhân của bọn chúng cũng sẽ bị trùng kích cùng tiêu hao.

Mới nhìn qua thì đấu tâm có tính thực dụng nhiều hơn, trên thực tế thì lợi ích do nguyên anh mang tới không tài nào so sánh được, nếu như nói khoảng cách giữa ngũ giai với tứ giai giống như trời với đất thì sự chênh lệch giữa tu chân giả không có nguyên anh cùng tu chân giả có nguyên anh giống như người với thần.

Thủ đoạn của tu chân giả Nguyên Anh kỳ có thể dùng câu lên trời xuống đất, hô mưa gọi gió để hình dung, mức độ cứng cỏi của cơ thể bọn họ đạt tới mức độ bất hủ, thọ nguyên thì tăng lên gấp mấy lần.

Phương Vân nghiên cứu Dạ lão có hơn một năm, trong lúc đó Dạ lão từng chủ động yêu cầu với Phương Vân, muốn trở thành tùy tùng của Phương Vân, cùng lúc có thể bảo vệ Phương Vân.

Thực ra, Phương Vân cũng muốn Dạ lão có thể theo bên cạnh hắn, như vậy cũng tiện cho việc nghiên cứu của hắn.

Bên ngoài Nhạn Thành ba mươi mét, chổ này là một bãi đá bừa bãi, cột đá dài ngắn không như nhau, dáng vẻ bên ngoài khác nhau, diện tích bao quanh Phương Vân trăm mét, rất đồ sộ.

Đó là kỳ cảnh do thiên nhiên tạo ra trong trăm vạn năm trôi qua, người dân sinh sống ở Nhạn Thành gọi nơi đây là Đồi Loạn Thạch.

Bởi vì đồi Loạn Thạch thường có đá rơi xuống, vì thế có rất ít người tới lui chổ này, thế nhưng bên trong đồi Loạn Thạch lúc này có hai bóng người.

Phương Vân dựa người vào một cột đá, tránh ánh nắng mặt trời nóng rực, tay cầm một quả táo đỏ tươi rất lớn, cắn một cái.

Cách đó không xa, Dạ lão vẫy nhẹ một chưởng, chưởng phong mạnh mẽ có lực, đồng thời mang theo một luồng gió đen nóng hừng hực, bổ về phía cự thạch.

Cự thạch lớn cỡ năm trăm trượng, ầm ầm vỡ nát, đá vụn bay tán loạn khắp nơi, đá vụn to khoảng một đấm tay bất ngờ bắn về phía Phương Vân.

Dạ lão đại kinh, đầu óc nóng rần, quát nhẹ một tiếng, song chưởng lại bổ về phía Phương Vân.

Hào quang màu đen dài chừng mấy chục trượng lóe lên, một con giao long màu đen thình lình xuất hiện, hắc long xẹt qua khối đá vụn kia, tảng đá vụn đó giống như bị hòa tan, trong chớp mắt đã tiêu tan trong không khí.

Hắc long không ngừng lại, tiếp tục bổ tới cột đá ở trên đấu Phương Vân, chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang dội, truyền khắp rừng đá.

Nét mặt của Phương Vân vẫn ung dung y cũ, giống như chẳng có chuyện gì, cột đá cao chừng ba bốn mươi trượng trực tiếp bị hắc long đụng vào, cắt thành hai đoạn.

"Dạ lão, chỉ một tảng đá vụn mà thôi, ngài đâu cần phải ngạc nhiên tới mức đó chứ." Phương Vân cắn một ngụm táo, cười ha hả nói.

Dạ lão xấu hổ cười, lão cũng cảm thấy mình làm hơi quá, tuy rằng lão tin tưởng tảng đá vụn đó không tài nào có thể làm bị thương Phương Vân, nhưng trong tiềm thức, hắn vẫn xem Phương Vân là trẻ con.

Trên thực tế, Phương Vân quả đúng là trẻ con, một đứa bé chưa tới ba tuổi.

"Dạ lão, đấu khí của ngài trong một năm này dường như tăng lên không ít ha." Phương Vân hỏi.

Dạ lão gật đầu nói: "Đúng vậy, chỉ ngắn ngủn một năm, đấu khí của lão đã tới thất giai nhất phẩm đỉnh, tin rằng không tới nửa năm thì có thể thử đột phá."

"Dạ lão, không cần đợi nửa năm." Phương Vân tự tin nói.

"Vân thiếu, ngài nói vậy là có ý gì?"

"Cho ta hai ngày chuẩn bị, đến khi đó thì ngài hãy tới tiểu viện của ta." Phương Vân nói: "Ta cũng muốn thử nghiên cứu xem, lúc đấu khí đột phá bình cảnh thì có chổ khó gì."

Hiện giờ Dạ lão không hề nghi ngờ lời nói của Phương Vân, chỉ cần Phương Vân nói có thể làm được, thì nhất định sẽ có thể làm được.

Tuy nói trong thời gian một năm này Phương Vân đang nghiên cứu đấu khí của lão, tuy nhiên đấu khí của lão có thể tăng lên một cách rõ ràng như thế thì có hơn phân nửa là nhờ công của Phương Vân.

Phương Vân đối với đấu khí của Dạ lão cũng tương đối quen thuộc, tất nhiên bởi vì mình đang nghiên cứu đấu khí của người ta, thế nên Phương Vân cũng không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ sự biến hóa đấu khí của Dạ lão.

Có vài thứ, Phương Vân có thể nhờ thôi diễn để có kết quả, cũng có vài thứ, thì không có cách nào thôi diễn ra kết quả.

Thôi diễn là một danh từ chỉ có riêng ở tu chân giới, bởi vì thần niệm của người tu chân hơn xa người bình thường, có thể ví như một máy tính siêu cấp có tốc độ vận hành cực hành, có thể thông qua một số thứ để thôi diễn ra một vài lý luận.

Thần niệm càng mạnh thì có thể tính ra đáp án càng phức tạp, với số lượng thần niệm Phương Vân có thể dùng lúc này, tuyệt đối không đủ để thôi diễn ra đáp án chính xác về đấu khí của Dạ lão, vì thế hắn chỉ có thể thông qua việc quan sát, cộng với dùng tiên khí để thăm dò, rồi mới tiến tới nghiên cứu cùng phân tích.

Trở lại trong thành, Phương Vân để Dạ lão về nàh trước, còn hắn tìm tới một cửa hàng chuyên mua bán năng lượng thủy tinh.

Ông chủ cửa hàng lập tức ra chào đón, ông chủ cửa hàng trước tiên là liếc mắt nhìn Phương Vân, sau đó thì giọng nói có chút lạnh nhạt: "Vị thiếu gia này, ngài cần thứ gì?"

Ông chủ này không nhận ra Phương Vân là ai, chỉ thấy dáng vẻ của Phương Vân mới hai ba tuổi, y thục trên người là gấm vóc thượng hạng, thế nhưng lão không tin Phương Vân tới mua năng lượng thủy tinh, nên nghĩ lầm Phương Vân đi nhầm cửa hàng, cũng có thể là đi lạc.

"Năng lượng thủy tinh." Phương Vân chẳng thèm để ý tới cặp mắt chó nhìn thấy người ta thấp của ông chủ, thế gian này có rất nhiều người như vậy, Phương Vân tự nhiên mặc kệ rồi.

"Vị thiếu gia này, năng lượng thủy tinh trong cửa hàng chúng tôi đều có phẩm chất cao cấp, không có loại phẩm chất thấp giá mấy lượng bạc trắng đâu." Ông chủ hơi sửng sốt, lập tức mở miệng nói.

"Cho ta ba mươi viên năng lượng thủy tinh phẩm chất trung cấp, năm viên phẩm chất cao cấp." Phương Vân nói tiếp.

"Ba mươi viên năng lượng thủy tinh trung cấp giá ba ngàn hai lượng, năm viên năng lượng thủy tinh cao cấp giá năm ngàn lượng, tổng cộng tám ngàn hai." Ông chủ hiển nhiên chưa ý thức được, đứa trẻ trước mặt này thực sự là một 'khách lớn', vẫn giữ vẻ ngạo mạn như cũ.

Lão vẫn cố chấp cho rằng, với tuổi tác của Phương Vân thì không biết giá trị của năng lượng thủy tinh, đương nhiên, phần lớn hài đồng ở tuổi này của Phương Vân vẫn còn chưa hiểu rõ giá trị của đồng tiền.

Phương Vân sờ soạng lòng ngực, móc ra một sấp ngân phiếu, lấy ra tám tấm đưa cho ông chủ.

Đây là trong hai năm nay, Phương Vân lừa gạt không ít ngân lượng từ chổ lão đại Phương Thiên, một sấp trong tay có khoảng hai ba mươi tấm.

Ông chủ nhìn thấy ngân phiếu của Phương Vân, trố to con mắt, trong lòng không khỏi xuất hiện một luồng tà niệm, ánh mắt nhìn Phương Vân luôn có hơi mất tự nhiên.


?77531-Huyen-Ao-Di-The-Y-Tien-Tac-gia-Han-Bao
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dị Giới Y Tiên.