Chương 3: Hái hoa tặc.
-
Dị Giới Y Tiên
- Hán Bảo
- 1967 chữ
- 2019-03-08 05:01:24
Cái gì gọi là thiên tài, chưa tới nửa tuổi đã biết mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn nói chuyện rất trôi chảy lưu thoát, chẳng giống hài đồng bình thường còn đang ập ọe.
Một tuổi thì xem qua không dưới trăm quyển sách, chưa tới hai tuổi, bên trong Nhạn thành đã không còn vị tiên sinh dạy học nào có thể dạy hắn.
Phương Vân hiểu rõ thế giới này không phải trái đất, mà là một thế giới có sự tồn tại của ma pháp cùng đấu khí, giống như thế giới tu chân, ma pháp cùng đấu khí ở thế giới này cũng có sự phân chia riêng biệt.
Ma pháp cùng đấu khí chia thành mười giai, mỗi giai lại chia thành mười phẩm, cấp bậc càng cao, phẩm chất càng cao thì thực lực càng mạnh.
Nguyên do Phương Vân chịu khó đọc sách như vậy, là vì biết rõ chổ này là một thế giới xa lạ, thế nhưng thứ được ghi lại trên sách, thủy chung không được đầy đủ, cho dù là Phương Vân, cũng không thể thấu triệt.
Đối với đấu khí, thú thật Phương Vân có chút nhận biết, dù sao Phương gia tộc nhân, gần như mỗi người đều tu luyện đấu khí, đối với nhận biết về ma pháp thì ít hơn rất nhiều.
Tuy nhiên hắn cũng rõ, ma pháp được truyền tới từ Tây Dương đại lục, cho nên ở Đông Thổ đại lục, số người tu luyện đấu khí vẫn nhiều như lúc trước, đặc biệt là gia tộc truyền thừa ngàn năm như Phương gia, tất nhiên có rất nhiều bí tịch đấu khí cao cấp.
Trong thế hệ của Phương Vân, Phương Nguyệt cùng Phương Vũ đều được ca tụng là thiên tài ma pháp, hơn nữa các nàng đều lựa chọn tu luyện ma pháp.
Trong mắt của Phương Vân, thế giới này giống như một kho báu chưa được khám phá, có rất nhiều thiên tài địa bảo, rất nhiều linh hoa tiên thảo, nhưng thế giới này lại hoàn toàn không biết cách xử dụng bọn chúng.
Giống như một thỏi bạc bình thường, không ngờ bên trong lại có Lam Ngân quí báu, đây là tài liệu cần chuẩn bị khi luyện pháp bảo, thế nhưng Đông Thổ đại lục không ngờ lại dùng để đúc nén bạc tầm thường, lúc Phương Vân phát hiện, xác thực chỉ biết giậm chân giận dữ.
Phương gia đại viện gieo trồng không ít hoa cỏ, trong đó có rất nhiều kì hoa dị thảo hiếm gặp ở trên địa cầu, đặc biệt là bên trong tiểu viện của Phương Vũ, cũng chả biết là do cô nàng cố tình hay vô ý, gieo trồng không có cọng nào không phải là linh hoa tiên thảo.
Cũng vì như thế, linh khí bên trong đại viện của Phương gia so với chổ khác sung túc hơn rất nhiều, điều này cũng khiến tốc độ tu luyện của Phương Vân tăng trưởng thêm một bước.
Phương Vân ban ngày tu luyện Thông Thiên Bảo Giám, buổi tối còn phải hoạt động về đêm, hơn nữa còn có thói quen chui vào trong tiểu viện của Phương Vũ, trộm một ít hoa cỏ.
Tuy rằng hành động của hắn cực kì bí ẩn, nhưng lâu ngày, vẫn bị Phương Vũ phát hiện, cuối cùng nháo tới nỗi Phương Vân bị Phương Vũ đuổi giết từ Phương gia ra tới bên ngoài Nhạn thành.
Thông Thiên Bảo Giám là do đời trước Phương Vân tập hợp sở tài trăm họ đặc biệt tạo ra một quyển tu chân công pháp có một không hai, Thông Thiên Bảo Giám không chỉ thể hiện ở góc độ tu luyện, mà thổ nạp tiên khí khi tu luyện Thông Thiên Bảo Giám càng thêm tinh thuần.
Sự chiết xuất đối với tiên khí như thế này, so với công pháp bình thường thì mạnh hơn gấp mấy lần, tiên khí tinh thuần, không chỉ khiến sức chiến đấu của bản thân tăng trưởng, khi luyện khí cùng luyện đan, cũng có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao hơn.
Màn đêm buông xuống, bên trong tiểu viện của Phương Vũ, đột nhiên xuất hiện một con mèo nhỏ, con mèo này linh hoạt nhảy trên thành tường, hai mắt tỏa sáng giống như một con mèo con, ánh trăng chiếu xuống, xạ chiếc bóng nho nhỏ kia dài hơn.
Phương Vân co đầu lại, con ngươi đánh giá xung quanh, thân hình bé xíu nhảy xuống thành tường, quơ tay quơ chân đi xuyên qua tiểu viện, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Kì quái, chậu hoa lão tứ mới mua hôm nay đâu rồi?" Lúc này Phương Vân có hơi nóng vội, hôm nay nhìn thấy Phương Vũ cầm một chậu hoa mới về, hắn lập tức nhận ra đó không ngờ là một góc tiên linh hoa.
Tiên linh hoa ở tu chân giới được ca tụng là thần hoa, tiên khí ẩn chứa trong đó rất nhiều, chỉ cần cho Phương Vân đủ thời gian luyện hóa thì đủ khiến thời gian tu luyện của Phương Vân rút ngắn phân nửa.
"Chắc không bị cô nàng giấu rồi chứ?" Phương Vân trong lòng khẽ động, lổ mũi khịt khịt, một mùi thơm nhàn nhạt đến từ tiên khí nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng của Phương Vũ.
Phương Vân lộ ra nụ cười tà ác: "Khì khì... ngươi cho là giấu trong phòng thì ta tìm không thấy sao hả?"
Phương Vân vuốt mũi, đẩy cửa phòng Phương Vũ ra, tuy rằng trong phòng tối om, nhưng hắn đã quen thuộc chổ này, không chút tiếng động bò theo hướng linh hương nhàn nhạt tỏa ra.
Phương Vân chạm trúng giường của Phương Vũ, trong lòng thầm nghĩ: "Cô gái nhỏ này không phải giấu tiên linh hoa ở trên giường chứ hả?"
Phương Vân chỉ mới một tuổi rưỡi, còn Phương Vũ chưa tới bảy tuổi, cũng chẳng có gì phải bận tâm, Phương Vân từ từ leo lên giường.
Đột nhiên, phía trước là một đạo lam quang lấp loáng, Phương Vân thầm hô một tiếng không ổn, một trái cầu băng cực lớn xẹt ngang khuôn mặt của hắn, nện trực tiếp vào cánh cửa, cánh cửa thoáng chốc bị đống thành cột băng.
Phương Vân thầm kêu một tiếng thật nguy hiểm, xoay người bỏ chạy, bóng dáng hoạt bát nhảy ra khỏi giường, ánh mắt cổ quái nghịch ngợm của Phương Vũ đọng lại trên người Phương Vân.
"Hừm hừm... ta biết mà! Ta biết mà!" Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Phương Vũ đầy vẻ đắc ý: "Hôm nay vừa nhìn thấy đóa hoa Hồng Nhan của ta thì biểu tình mất tự nhiên như thế."
Tiên linh hoa ở thế giới này được gọi là hoa Hồng Nhan, bởi vì đóa hoa có màu đỏ tươi kiều diễm, giống như một cô gái xinh đẹp tuyệt thế.
Phương Vũ ngoại trừ ma pháp ra thì sở thích lớn nhất đó là gieo trồng hoa cỏ, hơn nữa nàng thường không tiếc 'số tiền lớn', mua số hoa cỏ này về từ một ít thương nhân kỳ quặc.
Tuy nhiên, trong đó có hết ba bốn thành đều bị Phương Vân len lén lấy trộm, lâu ngày, Phương Vũ nắm rất rõ thói quen có Phương Vân.
Phương Vân đối với sự xuất hiện của Phương Vũ rất lơ đểnh, ánh mắt thủy chung chuyển động trong phòng: "Ngươi dấu hoa Hồng Nhan ở đâu vậy?"
"Không nói cho ngươi biết!" Trên khuôn mặt của Phương Vũ hiện ra nụ cười chiến thắng, đây là lần đầu tiên nàng bắt được Phương Vân, mà lúc trước nàng chỉ có thể tìm thấy Phương Vân khi ở nhà, cho dù tìm tới kịp thì cũng trở thành hoa héo, không có chút thành quả chiến thắng nào.
Thế nên cũng khó trách Phương Vũ lại đắc ý như thế, từ khi Phương Vân nửa tuổi cho tới nay, thì đã theo dõi thân tỉ tỉ là Phương Vân, ba ngày hai bữa lại chạy tới tiểu viện của Phương Vũ, làm một ít hoạt động không bị ai biết.
Phương Vũ gần như ngày đêm phòng bị, thật chờ mong một ngày có thể bắt quả tang, ngày đó cuối cũng cũng đến, sao nàng không vui mừng cho được, sao lại không đắc ý cho được.
Thần niệm của Phương Vân từ từ khuếch tán, cẩn thận tìm kiếm mỗi góc ngách trong phòng, quả nhiên giấu trên giường của Phương Vũ có giấu tiên linh hoa.
Cô gái nhỏ này vì phòng bị Phương Vân, chiêu thức gì cũng đều dùng qua, hơn nữa đối với vị đệ đệ này của mình, nàng chưa bao giờ keo kiệt sử dụng ma pháp.
Phương Vân cũng không cô phụ sự trọng vọng của nàng, vô luận mỗi lần là thứ ma pháp gì đều có thể vui vẻ diệu võ dương oai trước mặt Phương Vũ, điều này khiến Phương Vũ luôn luôn tự phụ bị đả kích rất lớn.
Vì thế, mỗi lần Phương Vân chạm mặt của Phương Vũ, Phương Vũ không tiếp tục hạ thủ lưu tình, hai người giống như kẻ thủ trời sinh, một người vắt óc suy nghĩ, một người kiên định vĩnh viễn, cứ như con gián đập không chết.
"Coi như xong, nếu như bị ngươi phát hiện, ta đây trở về vậy."
Phương Vân nói xong xoay người bước đi, giống như không có việc gì, điều này khiến cho Phương Vũ lo lắng, đây là thành quả chiến thắng hiếm khi nàng mới có được, sao có thể để cho Phương Vân nói muốn đi là đi, lập tức vọt tới trước mặt Phương Vân.
"Chớ đi, ta muốn bắt ngươi tới trước mặt lão tía, để ngươi sám hối."
"Lão tía lúc này đang ngủ, ngày mai đi..." Con ngươi của Phương Vân giống như kẻ trộm, không ngừng đảo đưa, cơ thể chợt lóe, đã bước ra khỏi phòng.
"Không được! Ta muốn bắt ngươi đi gặp lão tía ngay lúc này." Phương Vũ chấp nhất hừ một tiếng.
Phương Vân sao thèm để ý tới Phương Vũ, bàn chân đã bước tới cánh cửa, trốn nhanh như bay, hàn quang chợt lóe lên trong con mắt của Phương Vũ, hừ nhẹ một tiếng: "Lăng Quang Bão Tuyết!"
Trên người Phương Vũ thoáng cái phóng ra ma lực dao động khổng lồ, song chưởng chỉ về cái bóng của Phương Vân, giữa song chưởng hiện ra một ma pháp trận màu lam nhạt.
Chân của Phương Vân đột ngột dừng lại, chỉ thấy ba khối băng to bằng quả đấm xuất hiện ở phía trước, mỗi một quả băng đều phát ra u hàn chi ý.
"Lão tứ, ngươi muốn giết ta à..."
"Hừm hừm... nếu nó có thể giết được ngươi, thì ngươi đã sớm chết mấy trăm lần." Phương Vũ không động không đậy, tuy nhiên trong lòng vẫn hơi kinh ngạc, Phương Vân nhìn như chật vật chạy trốn, nhưng không ngờ lại có thể né tránh băng thứ dày đặc như thế, phải biết rằng đây là ma pháp nàng cố ý lựa chọn để ngăn cản Phương Vân.
Phương Vũ tuy mới bảy tuổi, nhưng nàng đã trở thành nhị giải cửu phẩm siêu cấp thiên tài ma pháp, chiếu theo tốc độ trưởng thành, không quá một năm thì có thể tấn chức tam giai.
Thế nhưng lấy ma lực hiện tại, thách người khác thì người ta cũng không thi triển ra Lăng Quang Bão Tuyết được, cắn răng một cái lập tức đuổi theo Phương Vân.
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2