Chương 247: TỪ CHỐI KẾT THÂN
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 2116 chữ
- 2022-02-06 01:06:29
Thế là Tử Thụ liền phân tích:
Đại ca cũng hy vọng Tử Đào có thể được như Đại tỷ, gả cho người toàn tâm toàn ý với mình, sa8u này cũng không nạp thiếp. Nhưng những người không nạp thiếp đa phần gia cảnh đều bình thường, còn những nhà giàu có đều 3là ba vợ bốn nàng hầu, rất ít người không nạp thiếp. Như nhà họ Hoàng kia đã được coi là gia phong trong sạch. Vậy nên Tử 9Đào à, muội cần phải nghĩ thật kỹ, nếu như muội không muốn gả cho một trượng phu không nạp thiếp thì chỉ có thể gả cho gia6 đình có dòng dõi không cao, cái này muội phải chuẩn bị tâm lý trước.
Nghe Tử Thụ nói như vậy, Tử La các nàng đều5 trầm mặc. Tử Thụ nói đều là sự thực, nếu Tử Đào gả vào nhà giàu có một chút thì không thể có chuyện sau này trượng phu không nạp thiếp.
muốn Tiểu Tứ cưới nha đầu quê mùa kia, phải biết là Tiểu Tứ nhà chúng ta muốn cưới tiểu thư nhà Huyện lệnh nào đó cũng được nữa là!
Hoàng phu nhân không phục cãi lại.
Được, được, cho dù Tiểu Tứ có thể cưới tiểu thư quan lại như bà nói, thì cũng phải có mối thích hợp mới được. Bây giờ chúng ta biết nói chuyện này với tiểu muội thể nào đây.
Hoàng lão gia nói.
Dù Tiểu Tứ không cưới được tiểu thư quan lại thì cũng có thể cưới được nữ nhi môn đăng hộ đối nào đó. Nếu để Tiểu Tứ cưới một nha đầu xuất thân nhà nông, sau này trong mấy huynh đệ nó là đứa nghèo khổ nhất, chắc chắn sẽ bị người ta coi thường. Lão gia, ông nhẫn tâm được à?
Hoàng phu nhân nói.
Ai, phu nhân nói cũng có lý, nhưng gần đây danh tiếng của nhà họ Đổng cũng được lắm, tương lai chắc cũng có tiền đồ. Vả lại tiểu muội đã nói với chúng ta nhiều như thế, chúng ta không làm được cũng không tiện nói lại với tiểu muội.
Hoàng lão gia nghe Hoàng phu nhân phân tích cũng hơi xiêu lòng.
Xùy, chỉ là mấy đứa trẻ mồ côi, tú tài nghèo túng mà thôi. Lão gia nghĩ xem, tú tài có bản sự gì chứ, từ tú tài lên cử nhân là một bước nhảy lớn đấy. Bao nhiêu người cả đời cũng chỉ là một tú tài nghèo đó thôi. Tôi còn nghe nói, hai huynh đệ nhà họ Đổng bốn năm trước đã thi đậu tú tài, đến bây giờ cũng không thấy bọn họ thi lên nữa, chẳng biết có mang được cái danh cử nhân về hay không. Nếu như không thể thì cả đời chỉ là tú tài nghèo thôi. Một nhà ngoại không có tiền đồ như thế chẳng phải muốn cản chân Tiểu Tứ nhà chúng ta à? Còn nữa, tiểu cô làm sao quản chuyện nhà chúng ta được. Hơn nữa chúng ta không phải không nghe theo ý của tiểu cô, mà do huynh muội Đổng gia không đồng ý, không liên quan đến chúng ta. Lão gia cứ yên tâm đi, tôi sẽ tự đi nói rõ ràng chuyện này với tiểu cô.
Cuối cùng huynh muội Tử La đều quyết định sẽ từ chối hôn sự này.
Thể là hôm bà mối Mã quay lại hỏi ý, Tử Thụ liền thay mặt mọi người từ chối.
Ta tán thành, nhà chúng ta mặc dù không thể nói là giàu có nhưng tiền bạc vẫn đủ dùng, chúng ta không cần phải gả Tử Đào, A La cho nhà có tiền để mong có cuộc sống tốt đẹp hơn. Chúng ta có đủ tiền để cho Tử Đào, A La sống thoải mái rồi.
Tử Hiên nghe Tử Đào nói vậy thì lập tức tán thành.
A La cũng đồng ý với suy nghĩ của Nhị tỷ. Trước không cần nói đến nhà chúng ta có tiền, mà chỉ cần có Thải Các thì ba tỷ muội chúng ta đã không cần phải bận tâm đến cái ăn cái mặc rồi, vì một cái hư danh mà gả cho nhà giàu có hoặc quan gia, ngày tháng sau này cũng chưa chắc đã sung túc giàu có, chúng ta không cần như vậy.
Tử La thấy vậy cũng nói.
Bây giờ thấy mấy người Vu Huyện lệnh chậm chạp không có hành động gì, còn tới Thái Y Các mua sắm, huynh muội Tử La cũng coi như hoàn toàn yên lòng.
Mà sau khi nhà họ Hoàng đến cầu hôn, cũng có rất nhiều người đến nhà Tử La bàn chuyện kết thân. Thực ra từ năm ngoái đã bắt đầu có người đến nhà cầu hôn Tử Đào, nhưng không nhiều như bây giờ mà thôi.
Cái này không thể nói chính xác, nhưng bọn họ được Hoàng thượng ban thưởng, lại còn lọt vào mắt xanh của Tri phủ là sự thật.
Vu Huyện lệnh nói.
Tiếc là Đại ca, Đại tẩu của chúng ta đầu óc chậm chạp. Ài, xem ra chúng ta phải đổi cách khác để lôi kéo huynh muội nhà họ Đổng rồi. Có điều như lão gia nói, huynh muội họ cũng chưa chắc sẽ có gì đột phá nữa. Mình cứ chờ đến lúc bọn họ thực sự có tiền đồ rồi qua lại với nhà họ cũng không sao. Bây giờ chỉ cần chúng ta không đắc tội bọn họ, cứ tiếp tục giữ quan hệ tốt là được rồi.
Vu phu nhân nói.
Vậy thì để cho Đại ca nhà bà đi cầu thân một lần nữa, dù sao hai nhà cũng hơi cách biệt, người ta chưa nhận ra thành ý của chúng ta nên không yên tâm cũng đúng thôi.
Vụ Huyện lệnh nghe vậy liền nói.
Tôi cũng nói thế, nhưng Đại tẩu lại nói là bị người thôn dã như vậy từ chối đã mất mặt lắm rồi, không chịu đi lần nữa, còn nói Đại ca cũng không đồng ý để con trai cưới Đổng gia Nhị tiểu thư. Không biết Đại tẩu tốt kia nói gì mà Đại ca liên thay đổi suy nghĩ.
Vu phu nhân tức giận nói.
Lão gia, huynh muội nhà họ Đổng sau này thật sự có triển vọng sao?
Vu phu nhân thấy Huyện lệnh không nói gì, không nhịn được hỏi.
Bà nói cái gì đó!
Hoàng lão gia mắng.
Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thực sao, cũng không biết đầu óc tiểu cô có bị gì không nữa, tự dưng lại
Người nhà họ Hoàng nghe bà mối nói vậy, Hoàng lão gia không nói gì, còn Hoàng phu nhân cảm thấy không thể tin nổi. Có điều Hoàng phu nhân vốn dĩ không đồng ý hôn sự này, nhưng Huyện lệnh phu nhân và Hoàng lão gia đã đồng ý nên bà không dám không nghe, lúc đó mới miễn cưỡng đồng ý. Giờ thấy huynh muội Tử La chủ động từ chối, mặc dù cảm thấy hơi mất mặt một chút, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Coi như bọn họ biết điều, cũng biết nhà chúng ta không phải là nơi mà bọn họ có thể với tới.
Bà mối Mã đi rồi, Hoàng phu nhân liền nói.
Hoàng lão gia nghe xong cảm thấy đúng, ông cũng thấy để tiểu nhi tử cưới nữ nhi nhà môn đăng hộ đối thì tốt hơn, liền đồng ý. Tối hôm sau, lúc Huyện lệnh về hậu viện liền thấy phu nhân nhà ông đang tức giận đi vào, nói đùa:
Ôi, ai dám làm phu nhân của ta tức giận thế? Huyện Thanh Dương này vẫn còn có kẻ không có mắt như vậy à?
Đi đi, chẳng đứng đắn gì cả! Còn ai ngoài Đại tẩu ngốc nghếch bên nhà ngoại của tôi cứ. Lúc trước tôi đã nói với ông rồi đó, để cho cháu trai bên ngoại lấy Đống gia Nhị tiểu thư...
Việc này thành không?
Vu Huyện lệnh nghe vậy liền nghiêm túc, không đợi Vu phu nhân nói xong đã xen vào.
Thành cái gì chứ! Huynh muội Đổng gia nói bọn họ dòng dõi thấp kém, lại còn là nha đầu thôn dã quê mùa, từ chối việc hôn nhân này rồi.
Đương nhiên mấy người Tử La đều dùng những lời nói vừa lòng đẹp ý, chỉ nói là các nàng cảm thấy dòng dõi nhà mình không đủ cao, hơn nữa Tử Đào nhà bọn họ cũng chỉ là một nha đầu nơi thôn quê, sợ là không xứng với tiểu thiếu gia nhà họ Hoàng.
Tuy bà mối Mã rất kinh ngạc, nhưng thấy thái độ nghiêm túc của Tử Thụ, nên cũng đành quay về nhà họ Hoàng chuyến lời.
Vu Huyện lệnh nghe xong cũng cảm thấy đúng. Người ta không muốn cưới cô nương này, bọn họ cũng không thể ép người ta phải cưới, đành nghe theo Vu phu nhân, tiếp tục giữ quan hệ tốt với huynh muội Tử La, chuyện tương lai cứ để sau này nói.
Mà huynh muội Tử La từ chối hôn sự với nhà họ Hoàng cũng thấy hơi lo lắng, sợ việc này sẽ làm nhà họ Hoàng không vui, nghiêm trọng hơn là có thể khiến cho huyện lệnh cũng không vui, vì vậy huynh muội Tử La cũng đi thăm dò thái độ của nhà họ Hoàng và huyện lệnh. Để miễn phải đụng chạm với mấy người Vu phu nhân ở thị trấn, huynh muội Tử La giải quyết công việc ở huyện thành cho ổn thỏa rồi trở về thôn, chỉ phái người ở cửa tiệm trong huyện thành nghe ngóng tin tức nhà vu huyện lệnh và nhà họ Hoàng.
Không lâu sau, huynh muội Tử La nhận được tin nói huyện lệnh cùng nhà họ Hoàng không tìm bọn họ gây khó dễ, mà Vu phu nhân có lúc còn đến Thái Y Các của các nàng tiêu đến vài trăm lạng bạc. Lúc này huynh muội Tử La mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù huynh muội Tử La cảm thấy bọn họ từ chối là hợp tình hợp lý, hơn nữa với thân phận nhà các nàng, mặc dù không tính là hiển hách, nhưng mấy người Vu Huyện lệnh muốn động đến các nàng thì trước hết cũng phải cân nhắc một chút, ước chừng bọn họ cũng sẽ không làm cái việc ăn khổ chịu khó đâu. Đây cũng là nguyên nhân khiến huynh muội Tử La trở về thôn.
Tử La ban đầu còn muốn phát biểu một chút ý kiến, nhưng nghĩ dù sao đây cũng là chuyện cả đời của Tử Đào, mà Đại ca cũng có ý để Tử Đào tự quyết định, nên nàng cũng im lặng.
Đại ca, muội hiểu chuyện này. Muội thà gả cho nhà nghèo cũng không muốn gả cho nhà giàu, sau này phải coi chừng thông phòng tiểu thiếp, đấu trí so chiều gì đó, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!
Tử Đào không do dự liền đáp.
Có lẽ vì Tiểu Lục lần này thi được Án thủ nên khiến cho nhiều nhà nhìn huynh muội Tử La với ánh mắt khác xưa, nếu không thì sau khi Tiểu Lục thi huyện xong tại sao lại có nhiều nhà đến cửa muốn kết thân như vậy, hơn nữa dòng dõi còn cao hơn những nhà trước đây nhiều. Những nhà đến cầu thân đều là nhà giàu nổi tiếng mười dặm tám thôn, thậm chí còn có phú hộ ở trên trấn nữa, gia cảnh bọn họ còn tốt hơn những nhà năm xưa đến cầu hôn Tử Vi, mà cũng đáng tin hơn nhiều. Thế nhưng huynh muội Tử La vẫn chưa chọn được nhà phù hợp nhất.
Thế là Tử Đào tỏ ý việc hôn nhân của nàng cứ bình tĩnh không cần vội, hiện tại đối với nàng thì công việc ở Thải Y Các quan trọng hơn.
Chưa tìm được người khiến Tử Đào ưng thuận, Tử Thụ cũng tạm thời đồng ý với ý kiến của Tử Đào, nhưng huynh muội Tử Thụ vẫn tiếp tục để ý tới hôn sự này. Hôm nay huynh muội Tử La đều ở nhà. Tiểu Lục ở hậu viện nghe Tử Thụ, Tử Hiên hướng dẫn chuẩn bị để tiếp tục thi Phủ, còn Tử La và Tử Đào ở tiền viện, chưa tới giờ nấu cơm trưa chợt nghe có người gõ cửa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.