Chương 260: BÍ MẬT KINH NGƯỜI CỦA MÃ NGUYÊN XUÂN


Tô Sở Nguyệt nghe thấy lời này của Thân Diệc Phàm, nụ cười trên mặt lại sâu thêm vài phần, nói:
Biểu ca, có những lời này của huynh, Nguyệt Nhi vì8 huynh làm bao nhiêu việc cũng đáng giá. Biểu ca, thực ra việc này cũng không tệ hại như chúng ta nghĩ. Sau khi cha muội nghe muội kể chuyện nhà h3uynh thì đã đã cho người đến huyện thành tìm hiểu về Mã huyện lệnh rồi, còn cả Mã thị nữa. Biểu ca đoán như thế nào.



Vị Mã huyện lệnh nà9y vừa lên chức chưa tới nửa năm nhưng tiếng xấu đã vang xa, nghe nói hắn là kẻ tham lam, công ty bất phân, lại còn nhận hối lộ, bây giờ dân chúng 6cả huyện oán than, nhưng e ngại hắn là huyện lệnh nên vẫn cố nén giận mà thôi. Còn Mã thị kia nghe nói cũng không phải là kẻ biết chừng mực, có lờ5i đồn trước khi gả cho Tam cữu thì bà ta đã mập mờ với nhiều nam tử khác. Ban đầu thì Nguyệt Nhi cũng không tin, dù sao thì việc này cũng quá kinh hãi thế tục rồi. Nhưng sau đó, Nguyệt Nhi, lúc ở Thân phủ có một lần Nguyệt Nhi đi ra ngoài dạo thì tận mắt nhìn thấy đại nha hoàn của Mã thị đang gặp gỡ một nam nhân khác...

Cũng không cẩn thận nghĩ xem, Thân Diệc Phàm ở nhà họ Thân buôn bán nhiều năm, đâu có thể bị Thân lão phu nhân nói đuổi là đuổi chứ.
Lần này mặc dù Thân Diệc Phàm không được Thận gia chia ruộng đất thôn trang, thậm chí một gian cửa hàng cũng không có, nhưng suốt mấy qua, Thân Diệc Phàm có trong tay những công thức bí truyền, cũng chiêu nạp được chưởng quỹ và nhân viên xuất sắc. Những người này mới là điểm quan trọng chống đỡ việc buôn bán của nhà họ Thân.

Vậy được, nếu biểu ca tra được chuyện gì, có chỗ nào cần cha muội giúp đỡ thì cứ nói với cha muội, nếu cha có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp huynh.
Tô Sở Nguyệt biết là các nàng không thích hợp nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Thần Diệc Phàm, như vậy không chỉ khiến cho Thân Diệc Phàm cảm thấy bọn họ nhiều chuyện mà còn để Thân Diệc Phàm cảm thấy tự tôn của nam tử bị tổn thương.

Được, đến lúc đó nếu có chuyện cần dượng giúp đỡ thì ta nhất định sẽ không khách khí.
Thân Diệc Phàm nói.
muội tin tưởng rằng bà ngoại nhất định sẽ không che chở cho Mã thị nữa, đến lúc đó biểu ca có thể quay về Thân phủ rồi. Chỉ tiếc là Nguyệt Nhi vô dụng, Nguyệt Nhi không tra được chuyện gì.

Tổ Sở Nguyệt nói đến đây, trong lời nói tràn đầy xấu hổ.

Biểu ca, chúng ta cứ quyết định như vậy đi. Thời gian cũng không còn sớm, Nguyệt Nhi trở về viện trước. Nguyệt Nhi muốn ở lại đây một thời gian nữa để bầu bạn cùng với Tam mợ, Uyển Nhi và biểu ca, biểu ca sẽ không đuổi Nguyệt Nhi đi chứ?
Tô Sở Nguyệt hỏi, dáng vẻ hơi thận trọng.
Sau khi Thân Diệc Phàm biết Tổ sở Nguyệt không phải là hình mẫu thê tử trong lòng hắn, hắn đã có ý định giữ khoảng cách với nàng ta, thậm chí trước mặt Thân lão phu nhân và Tô Sở Nguyệt thì hắn đều có ám chỉ qua rằng hắn không thích Tô Sở Nguyệt, cũng không muốn cưới Tô Sở Nguyệt làm vợ. Nhưng dường như Thân lão phu nhân và Tô Sở Nguyệt đều không hiểu rõ ý của hắn vậy.

Để ta tiễn Nguyệt Nhi.
Thân Diệc Phàm không thể làm gì khác hơn là đứng dậy tiễn Tô Sở Nguyệt.
Từ viện của Thần Diệc Phàm đi ra, tâm tình của Tô Sở Nguyệt thật tốt.
Gã nam nhân kia nói xong thì nghênh ngang rời đi, mà đại nha hoàn nhà họ Mã cũng vội vã đi khỏi.

Sau hôm đó Nguyệt Nhi cũng muốn phái người đi điều tra chuyện này, nhưng người Nguyệt Nhi có thể dùng không nhiều, cũng không thể tra ra thân phận của nam nhân kia, mà cũng không thấy hắn đi tìm Mã Thị nữa. Cho nên Nguyệt Nhi nghĩ, Mã thị này tiếp cận với Tam cữu cữu nhất định là có âm mưu, hơn nữa cũng không phải là ý tốt gì. Nếu như có thể tra rõ chuyện này, để cho bà ngoại biết âm mưu của Mã thị, thì
Tô Sở Nguyệt cảm thấy lần này nàng ta không chỉ thành công hóa giải hiểu lầm khi bỏ đi mà còn thành công cho Thân Diệc Phàm biết lộ lập trường của mình, có thể nói là thành công giành hết hảo cảm của Thân Diệc Phàm, để Thân Diệc Phàm cảm kích nàng ta. Hơn nữa nàng ta còn khiến Thân Diệc Phàm tự nói ra nàng ta có thể ở lại, để xem Tam mợ yêu quý Thân Trịnh thị làm thế nào có thể nói đuổi nàng đi. Tô Sở Nguyệt đắc ý nghĩ thầm.
Kỳ thực lần này nhà họ Thân có chuyện lớn như vậy nàng ta vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng lắm, chỉ là không tiện truy cứu mà thôi.
Ngay từ đầu nàng ta đều biết nên đứng về phía Thân Diệc Phàm, không chỉ vì thích Thân Diệc Phàm mà còn do nàng ta biết năng lực của Thân Diệc Phàm ra sao. Đáng tiếc là cha mẹ ngu ngốc thiếu chút nữa đã phá hủy đi nỗ lực nhiều năm qua của nàng ta, thấy Thân Diệc Phàm bị đuổi khỏi nhà họ Thân thì vội vã đón nàng ta về nhà.
Nàng ta thiếu chút nữa bị bọn họ làm cho tức chết.
Những lời này của Thân Diệc Phàm vẫn vô ích, vì Tô Sở Nguyệt lại có vẻ như không hiểu ý của Thần Diệc Phàm, chỉ vui vẻ nói:
Nguyệt Nhi biết là biểu ca tốt với Nguyệt Nhi nhất mà. Nguyệt Nhi về viện trước đây.

Thân Diệc Phàm thấy Tô Sở Nguyệt muốn đi, cho nên tiếp theo cũng không tiện nói ra, hơn nữa hắn cũng cảm thấy khó mở miệng, dù sao thì người ta cũng không có trực tiếp nói ra là người ta thích mình, có tình ý với mình.
Thực ra Thân Diệc Phàm không muốn để Tô Sở Nguyệt ở lại nhà mình, dù sao đã không thích người ta nên cũng không muốn khiến người ta hiểu lầm. Thế nhưng Tô Sở Nguyệt nói những lời này thật là điềm đạm đáng yêu, còn dè dặt như vậy, hơn nữa lúc trước mình còn hiểu lầm người ta, trong khi Tô Sở Nguyệt lại âm thầm làm nhiều việc cho hắn như thế. Vậy nên Thân Diệc Phàm dù có muốn cự tuyệt thì cũng không thể nói ra miệng.

Làm sao có thể chứ! Nguyệt Nhi là biểu muội của ta, biểu muội đến nhà biểu ca thì sao không thể ở lại chứ.
Tuy Thân Diệc Phàm không thể công khai cự tuyệt, nhưng trong lời nói cũng nhấn mạnh rằng hai người chỉ có quan hệ họ hàng mà thôi.
Mà Thân Diệc Phàm vừa đi thì cũng mang theo những người này đi luôn, ở ngoài thì xem ra trong chuyện ở riêng này đám người Thân lão phu nhân chiếm hết lợi ích, nhưng đám người Thân lão phu nhân thực ra chỉ chiếm được cái thùng rỗng mà thôi. Tin chắc rằng đám người Thân lão phu nhân không bao lâu nữa cũng nhận ra rằng nhà họ Thân không thể thiếu Thân Diệc Phàm được. Trong khoảng thời gian này Tô Sở Nguyệt cũng đi qua cửa tiệm của nhà họ Thân để xem tình hình hiện tại. Nàng ta nhớ đến lúc đi tới Như Ý phường của nhà họ Thân, trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị, mà tiểu nhị kia còn mang vẻ bơ phờ. Nàng hỏi thì tiểu nhị kia nói những người khác đã bị đuổi việc, bởi vì mấy tháng nay việc làm ăn của Như Ý phường càng ngày càng lụn bại, không thuê nối nhiều người như vậy, số khách hàng đến một ngày chưa tới mười người.
Sau đó nàng ta âm thầm điều tra mới biết được, thì ra sau khi Thân Diệc Phàm rời khỏi nhà họ Thân liền mang theo người của hắn đi luôn, như chưởng quỹ của Như Ý Phường cũng là người của Thân Diệc Phàm. Sau khi Như Ý Phường không có chưởng quỹ, Thân lão phu nhân liền đem thân thích nhà mẹ đẻ của bà ta vào làm chưởng quỹ của cửa tiệm này. Nhưng mà chưởng quỹ mới dốt đặc cán mọi chuyện buôn bán vải vóc còn dám làm loạn, đem vải vóc của Như Ý Phường đổi thành loại vải chất lượng thấp kém mà giá thì vẫn giữ nguyên như cũ, cho nên danh tiếng của Như Ý Phường không còn như xưa, khách hàng cũng vắng đi nhiều.
Thì ra, trong khoảng thời gian Tô Sở Nguyệt ở Thân phủ có một lần đi ra ngoài, ở góc đường nhìn thấy đại nha hoàn thân cận của Mã Nguyễn Xuân Mã thị đang vụng trộm cùng một người đàn ông, Tô Sở Nguyệt thấy kỳ quặc, liền sai gã đánh xe lén lút nghe trộm hai người kia nói chuyện.
Cầm đi! Đây là năm mươi lượng bạc cuối cùng mà tiểu thư đưa cho ngươi, ngươi cầm bạc rồi cút đến nơi nào xa xa, đừng có xuất hiện ở trước mặt tiểu thư nhà chúng ta nữa. Nếu không tiểu thư nhất định sẽ bảo Mã huyện lệnh cho ngươi đẹp mặt, cẩn thận khi đó cái mạng nhỏ của ngươi cũng chẳng giữ được nữa.
Đại nha hoàn bên người Mã thị hung tợn cảnh cáo một nam nhân chừng ba mươi tuổi.
Nhưng nam nhân kia nghe vậy cũng không sợ, mà còn uy hiếp ngược lại:
Ha ha! Tiểu gia đầy sợ quá cơ! Hừ! Năm mươi lượng bạc, cho ăn xin sao? Ngươi nói với Mã Nguyễn Xuân cho gia, nàng ta có ngày hôm nay, có thể bước vào Thân gia Bạch phủ là nhờ ta bày kế, cũng được ta giúp đỡ không ít. Thế nào, bây giờ cha con Mã Nguyễn Xuân muốn qua sông đoạn cầu à? Đừng có mơ. Người quay về nói với Mã Nguyễn Xuân cho gia, nếu như nàng ta không chuẩn bị cho ta một vạn lượng bạc thì tiểu gia ta sẽ kể hết chuyện này nói ra ngoài, xem ai mới là kẻ chịu thiệt.


Nguyệt Nhi, chuyện này không trách muội, muội chỉ là một cô nương, đây cũng không phải việc mà muội có thể điều tra được. Những chuyện liên quan đến việc này muội không cần phải để ý đến, cha muội cũng không cần tra xét nữa. Ta sẽ đích thân đi thăm dò.

Thân Diệc Phàm lúc trước cũng điều tra được chuyện của Mã thị, nội dung tra được cũng không khác Tô Sở Nguyệt kể là bao, chỉ là Tô Sở Nguyệt biết thêm chuyện nha hoàn của Mã thị gặp mặt nam tử kia. Có được tin tức này, Thân Diệc Phàm cảm thấy dựa theo đầu mối đó nhất định sẽ tra ra được, nhất định sẽ có phát hiện mới.
Sau đó Tô Sở Nguyệt lại đến Trần Vị Lâu - trước mắt là nơi kiếm được nhiều tiền nhất của nhà họ Thân nhưng tình hình cũng không tốt lắm, việc kinh doanh càng ngày càng tệ.

Lúc trước và bảo mật nên Thân Diệc Phàm quy định tất cả công thức nấu ăn đều phải giữ bí mật, cho nên Trân Vị Lâu có rất nhiều món chỉ có mình đầu bếp chính mới biết làm, mà những đầu bếp này đều là người của Thận Diệc Phàm hết, thế nên Thần Diệc Phàm đi rồi thì những đầu bếp này cũng đi theo.

Trân Vị Lâu không có đầu bếp chính thì chuyện làm ăn cũng bị ảnh hưởng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.