Chương 350: Mưu kế
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 2110 chữ
- 2022-02-06 01:09:12
Bà ngoại! Có việc gì không thể nói từ từ được sao, cãi nhau với biểu ca làm gì.
Tô Sở Nguyệt nói xong liền trộm đưa mắt ra hiệu với Th8ân lão bà, ý bảo bà ta làm theo những gì đã bàn bạc trước đó. Thật ra, sở dĩ Thân lão bà biết Thận Diệc Phàm cầu hôn với Tử La nhanh nh3ư vậy là vì lúc chạng vạng, Tô Sở Nguyệt đã nói với bà ta.
Hai bà cháu nhà này đã sớm tính toán để Tổ Sở Nguyệt gả cho Thân Diệ9c Phàm, thế nên sau một hồi bàn bạc hai người quyết định cho Thân lão bà ra oai với Thận Diệc Phàm trước, xem có thể thuyết phục được T6hân Diệc Phàm không. Nếu thuyết phục được thì quá tốt, nếu Thân Diệc Phàm kiên quyết không đồng ý thì hai người họ tính giả vờ yếu thế,5 sau đó cố hết sức kéo dài thời gian, không để Thân Diệc Phàm đi cầu hôn chính thức với Tử La, sau đó các nàng sẽ chậm rãi nghĩ xem nên làm như thế nào.
Đương nhiên, tất cả những ý này đều do Tổ Sở Nguyệt nghĩ ra được.
Thân Diệc Phàm nghe Tô Sở Nguyệt nói vậy, lòng thẩm vui sướng, cũng cười thật lòng cảm kích Tô Sở Nguyệt:
Cảm ơn Nguyệt Nhi đã chúc phúc.
Vì thế, kế tiếp, chỉ cần là nhà hơi có chút thể diện ở trấn Cổ Thuỷ sẽ nhận được lời mời từ Thân lão bà, tham gia yến hội do bọn họ tổ chức. Nghe nói ngay cả huyện lệnh phu nhân huyện thành, còn cả một vài hộ nhà giàu cũng được Thân lão bà mời tới.
Mà tỷ muội Tử La đương nhiên cũng được mời. Hôm yến hội, nhà Tử La ăn qua cơm trưa, trang điểm một chút rồi chạy tới biệt viện nhà họ Thân.
Tới biệt viện Thân gia, thời gian không sớm không muộn, đi theo đoàn khách được Thân Diệc Phàm tiếp đón ngoài cửa lớn, Tử La liền đi theo nha hoàn nhà Thân Diệc Phàm đi về phía hậu viện. Còn Tử Thụ, Tử Hiên và Tiểu Lục đi theo Thận Diệc Phàm tới tiền viện.
Nhưng nghĩ đến sở dĩ Thân Diệc Phàm nói chuyện ôn hoà như thể là vì nàng thay hắn nói chuyện giữa hắn và Tử La trước mặt Thân lão bà, nàng ta lại vui không nổi. Nhưng tiếp đó nàng lại cảm thấy dù giờ Thân Diệc Phàm có thích Đổng Tử La kia đến mức nào, dựa vào bản lĩnh của nàng, nàng chắc chắn sẽ ngăn cản được. Nghĩ vậy nên nàng ta mới lại nở nụ cười.
Biểu ca nói gì thể, giúp được biểu ca là vinh hạnh của Nguyệt Nhi.
Tô Sở Nguyệt cười nói.
Nguyệt Nhi biết ban nãy bà ngoài không đồng ý chuyện huynh đi cầu hôn A La muội muội làm huynh tức giận, nhưng Nguyệt Nhi tin bà ngoại không cố ý. Bà chỉ sợ huynh bị nàng ta lừa, hơn nữa cuối cùng bà ngoại cũng nói sẽ đi thăm dò hoàn cảnh và nhân phẩm của A La muội muội. Nếu A La muội muội thích hợp, xứng đối với biểu ca, bà ngoại sẽ không phản đối. Nên biểu ca đừng giận bà ngoại nữa được không?
Tô Sở Nguyệt nói tiếp, nói đến đoạn sau còn có ý làm nũng với Thân Diệc Phàm.
Được rồi, được rồi, biểu ca cũng đâu có ý trách tổ mẫu. Chỉ là lúc đầu bà không đồng ý đến việc hôn nhân giữa ta và A La nên ta mới sốt ruột thôi. Nguyệt Nhi đừng lo việc này.
Thân Diệc Phàm thấy vậy nói.
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tô Sở Nguyệt vui mừng kêu, sau đó nói tiếp:
Nguyệt Nhi cũng tin lấy sự xuất sắc của A La muội muội, bà ngoại nhất định sẽ đồng ý việc hôn nhân của huynh và A La thôi, Nguyệt Nhi chúc biểu ca và A La muội muội người có tình sẽ thành đôi.
Vậy theo lời Phàm ca nhi, chẳng lẽ Đổng Tử La này tốt như thế thật sao? Nếu nàng tốt như lời Phàm ca nhi nói thật, là một đại tài nữ, vậy miễn cưỡng cũng xứng đối với Phàm ca nhị.
Thân lão bà nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng bà ta không vì lời của Thần Diệc Phàm mà thay đổi cái nhìn đối với Tử La. Chỉ vì lúc trước bà ta và Tô Sở Nguyệt đã bàn bạc xong xuôi, lúc này mới đành ra vẻ suy xét tới Tử La.
Thân Diệc Phàm đâu biết suy nghĩ trong lòng Thân lão bà, nghe vậy cũng cảm thấy Thân lão bà đã chịu cân nhắc việc hôn nhân giữa hắn với Tử La. Tuy hắn cảm thấy lạ vì thái độ biết hoá trước sau của Thân lão bà, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Thân lão bà yếu thế, Thân Diệc Phàm không tiện phát tác. Hơn nữa dù thế nào hắn cũng muốn việc hôn nhân của mình được mấy người Thân lão bà đồng ý, như thể lúc hắn muốn cưới Tử La mới không có nhiều cản trở. Đương nhiên, nếu cuối cùng Thân lão bà vẫn không chịu đồng ý hôn sự giữa hắn và Tử La thì hắn sẽ không nghe Thân lão bà. Nhưng mà nếu được mấy người thân lão bà đồng ý thì càng tốt.
Tổ mẫu, sao người lại nói vậy, A La chắc chắn không giống những cô nương nông gia khác. Chưa cần nói đến nhà nàng ấy mỗi năm làm ăn lại lớn hơn năm cũ, tiền đồ khoa cử của ba huynh đệ nhà A La không thể đong đếm được. Bản thân A La cũng là tài nữ nổi danh xa gần.
Chắc năm ngoái tổ mẫu cũng nghe được trong bữa hoa yến của tri phủ phu nhân, A La đã vẽ một bức tranh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, trở thành tài nữ được mọi người ca tụng chứ. Thế nên A La thừa xứng với tôn nhi, tốn nhi chỉ sợ bản thân không xứng với người ta ấy.
Thân Diệc Phàm nói một hơi dài như thể cũng chỉ mong thay đổi cái nhìn của Thân lão bà đối với Tử La, đồng ý việc hôn nhân giữa hắn và Tử La.
Nói ra thì, lúc Tử La vừa nhìn thấy Thận Diệc Phàm còn cảm thấy ngượng ngùng vài phần. Dù sao bây giờ nàng cũng biết tình cảm của Thần Diệc Phàm. Thế nên khi Thận Diệc Phàm nhìn về phía nàng, mặt nàng hơi đỏ lên, có vài phần mất tự nhiên.
Cũng may, chỉ cần chào hỏi qua rồi nàng đi theo bọn nha hoàn xuống hậu viện, không cần đối mặt với Thân Diệc Phàm tiếp.
Rời khỏi tầm mắt của mấy người Thân Diệc Phàm, Tử La mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tôn nhị đâu dám giấu giếm tổ mẫu, nếu tổ mẫu không tin có thể cho người ra ngoài hỏi thử.
Thân Diệc Phàm nói.
Cũng tốt, vậy tổ mẫu sẽ hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ tình huống của Đổng Tử La cụ thể xem thế nào. Nhưng mà, tổ mẫu còn muốn tự mình xem xét nhân phẩm của Đổng Tử La, xem con người nàng ta thế nào, có đủ xứng đối với Phàm ca nhi không, lúc đó tố mẫu mới yên tâm.
Nếu không thì thế này đi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ tìm thời gian mở một bữa tiệc ở nhà. Khi đó mời cả Đổng Tử La đến, để tổ mẫu ta tự mình trấn ải xem Đổng Tử La này có tốt như người ta đồn không, có xứng với Phàm ca nhi không. Phàm ca nhi thấy việc này thế nào?
Nghe Thân lão bà nói vậy, Thân Diệc Phàm không muốn bác bỏ nữa. Hắn nghĩ cũng chỉ là một bữa tiệc thôi, không có gì, đến lúc đó hắn còn được nhìn thấy Tử La nữa, cho nên đồng ý luôn.
Biểu ca xin dừng bước.
Thân Diệc Phàm cáo từ Thân lão bà rồi bước ra, chưa đi được hai bước đã nghe Tô Sở Nguyệt gọi lại, không khỏi dừng bước.
Nguyệt Nhi có việc gì sao? Đúng rồi, khi nãy cảm ơn muội đã nói chuyện giúp ta và A La trước mặt tổ mẫu.
Vì vừa nãy Tô Sở Nguyệt nói chuyện giúp hắn và Tử La đầy hứa hẹn, nên thái độ lúc này của Thần Diệc Phàm đối với Tô Sở Nguyệt khá tốt, ít nhất là tốt hơn lúc chạng vạng nhiều. Tô Sở Nguyệt thấy ngữ khí Thân Diệc Phàm nói chuyện với mình nhẹ nhàng như trước, lập tức mừng thầm trong lòng.
Thân lão bà tuy rằng uy phong ở hậu viện Thân phủ nhiều năm, nhưng thứ bà ta dựa vào chắc chắn không phải là đầu óc, mà là uy lực của nhà mẹ. Cơ mà mấy năm gần đây, nhà mẹ đẻ của Thân lão bà có thể nói là càng ngày càng xuống dốc. Nhưng bà ta số tốt, lúc này con rể lại thăng quan, bà ta lại bắt đầu có hậu trường. Nói chung, lấy cái đầu hữu hạn kia của bà ta, chắc chắn sẽ không nghĩ ra được đổi sách trong thời gian ngắn như thế, thế nên tất cả đều do Tô Sở Nguyệt nghĩ ra được. Thân lão bà thấy Tô Sở Nguyệt đưa mắt ra hiệu liền biết bọn họ phải tiến hành bước tiếp theo. Tuy rằng bà ta vẫn không cam tâm cứ thế mà lui bước không ép Thân Diệc Phàm nữa, nhưng thấy Tổ Sở Nguyệt thần sắc nghiêm túc, nghĩ đến sau này bà ta vẫn phải dựa vào Tô Sở Nguyệt nên không dám trái ý Tô Sở Nguyệt.
Vì vậy, Thân lão bà ra vẻ nhượng bộ:
Được, được. Vừa nãy bà ngoại sốt ruột quá.
Nói xong lập tức quay ra nhìn Thân Diệc Phàm, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn lúc trước không ít:
Phàm ca nhi, tổ mẫu thừa nhận lúc nãy tổ mẫu có vội nên lời nói cũng hơi quá, nhưng tổ mẫu cũng chỉ muốn tốt cho cháu. Tổ mẫu chỉ sơ cháu bị mấy huynh muội Đổng Tử La gì gì kia lừa thôi. Cháu phải biết trong suy nghĩ của tổ mẫu, cháu là nam tử ưu tú nhất, chưa nói xứng với công chúa, quận chúa, nhưng nói xứng với tiểu thư nhà giàu thì có thừa, thế nên tổ mẫu đâu thể nhìn cháu cưới bừa một đứa chân đất làm vợ được.
Đi vào phòng khách hậu viện, nha hoàn dẫn đường đi vào trong thông báo. Sau đó Tử La đứng đợi một lúc lâu cũng không thấy ai kêu nàng vào.
Có ý gì đây, muốn để chúng ta chết lạnh ngoài này à.
Thấy xung quanh không có ai, Hạ Hà nhịn không được nhỏ giọng châm chọc.
Đừng nói linh tinh.
Xuân Hoa quát Hạ Hà.
Các nàng hẳn không dám để chúng ta hứng gió ngoài này lâu đâu, chắc sắp ra mời chúng ta vào rồi?
Xuân Hoa và Hạ Hà nói chuyện rất nhỏ, nhưng Tử La đứng bên cạnh hai nàng, mà hai nàng cũng không định tránh Tử La nên đương nhiên Tử La nghe được cuộc đối thoại của hai nàng. Vì thế, Tử Là nhỏ giọng nói với Xuân Hoa, Hạ Hà.
Bởi Tử La biết, dù Thân lão bà có ghét các nàng, nhưng chắc chắn bà ta không dám công khai gây khó dễ cho các nàng ngay từ đầu buổi tiệc như này. Dù muốn ra oai phủ đầu, bà ta cũng không dám làm gì quá mức. Vậy nên Tử La nghĩ mấy người Thân lão bà sẽ nhanh chóng mời các nàng vào thôi.
Quả nhiên, Tử La nói chưa được bao lâu, các nàng nhìn thấy từ xa có nha hoàn bước từ phòng khách ra, đi về phía các nàng.
Chờ khi mấy người Tử La bước vào phòng khách, bên trong gần như đã ngồi kín các vị phu nhân, tiểu thư. Quy quy củ cả thăm hỏi ân cần những người ngồi trong phòng xong, Tử La liền đứng ở đó, chờ Thân lão bà sắp xếp vị trí cho nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.