Chương 353: Lại sinh một kế


Thân Trịnh thị thấy tình cảnh này, thấy Thân lão bà cùng mẹ con Tô Sở Nguyệt mất mặt trước nhiều người như vậy, nhất là có thể khiến cho h8ai mẹ con Tô Sở Nguyệt không thể tiếp tục giả bộ thánh thiện được nữa, trong lòng vô cùng hả giận.

Hừ, hôm nay bà phải khiến bọn 3họ mất mặt mới được. Thân Trịnh thị nghĩ xong ra vẻ thấp thỏm bất an hỏi Thân lão bà,
Chuyện này... Nguyệt tỷ nhi nói là thật sao? Thân 9lão phu nhân lời người vừa nói chỉ là nói đùa thôi ư?

Tử Thụ chỉ một khoảng thời gian ngắn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cậu không nói ra, cậu cảm thấy chuyện này cần xem xét một thời gian sau đó mới thương lượng với Tử La các nàng. Tử La kể lại chuyện trên yến tiệc xong, mấy người Tử Thụ cũng nói chuyện trong yến tiệc ở bên bọn họ, có điều bên kia cũng không có gì đặc biệt, không có ai cố tình làm khó dễ bọn họ. Nhưng nghĩ cũng đúng thôi, đám người Tô Sở Nguyệt thế nào cũng khó có thể hành động bên nam khách được.
Cổ Thủy trấn, biệt viện Thân gia. Tô phu nhân mới đến gần gian phòng của Tổ Sở Nguyệt liền nghe thấy Tô Sở đang mắng chửi nha hoàn, hơn nữa còn có tiếng đồ vật rơi vỡ, bà ta không khỏi nhíu mày, bước nhanh vào.
Nguyệt Nhi, con đang làm cái gì vậy?
Tô phu nhân kiềm chế tức giận hỏi.
Thân phận của Tô Sở Nguyệt hiện nay không giống như ngày trước nữa rồi, bây giờ nàng ta là đại tiểu thư nhà Tri Phủ, bọn họ càng không muốn để Tử La phải kẹt giữa Tổ Sở Nguyệt và Thần Diệc Phàm.
Nếu như Tử La cũng thích Thân Diệc Phàm thì thôi, nhưng bây giờ rõ ràng Tử La cũng không hề có tình cảm nam nữ với Thân Diệc Phàm, như vậy cậu càng không muốn Tử La bị khó xử. Nghĩ tới đây, Tử Thụ lại lần nữa ngẫm xem Thân Diệc Phàm có thích hợp làm muội phụ hay không.
Có điều mọi người thấy Thân Trịnh thị không tính toán, bọn họ cũng không bám lấy chuyện ban nãy nữa, thi nhau nói sang chuyện khác. Cứ thế, bầu không khí căng thẳng trong khách sảnh mới giảm bớt đi. Mà mẹ con Tô Sở Nguyệt và Thân lão bà vốn muốn nhân cơ hội này khiến Tử La lúng túng, nếu hủy hoại được thanh danh của Tử La thì càng tốt.
Thế nhưng mới bắt đầu đã bị Thân Trịnh thị phản đòn, suýt nữa làm bọn họ mất hết mặt mũi, đây là điều bọn họ không hề lường trước. Về sau mặc dù mọi người đều chuyển đề tài, không nhắc lại chuyện ban nãy nữa, nhưng đám người Tô Sở Nguyệt đuối lý nên cảm thấy hơi chột dạ cho nên bọn họ chỉ có thể giả vờ ôn hòa, cố gắng thể hiện dịu dàng hiền thục, tri thức lễ nghĩa, hào phóng hiền lành để cứu vãn hình tượng, cũng không có sức lực gây phiền phức cho Tử La.
Nhất thời, cho dù người giỏi bao biện như Tô Sở Nguyệt và Tô phu nhân cũng không thể nói được lời nào, huống chi là Thân lão bà. Thế là Thân Trịnh thị nói xong nhưng mấy người Tô Sở Nguyệt vẫn không đáp nổi một câu. Có điều mặc dù Tô Sở Nguyệt bọn họ cứng họng không đáp được, nhưng Thân Trịnh thị còn chưa muốn tha cho bọn họ sớm như thế, lần nữa bất an hỏi Thân lão bà:
Lão phu nhân, người đây là...

Ai da Tam tẩu, yến tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, khi nào khai tiệc đây?
Tô phu nhân lúc này cười ha ha chuyển chủ đề. Nhưng Tô phu nhân chuyển chủ đề quá trắng trợn, còn gần một canh giờ nữa mới tới lúc khai tiệc. Tô phu nhân làm sao không hiểu điều này cơ chứ, nhưng bà ta cũng không có cách nào khác.
Tình huống bây giờ bất lợi với bọn họ, nếu bọn họ không đổi chủ đề thì mọi chuyện càng thêm khó xử, đến lúc đó thanh danh của bà ta và Tô Sở Nguyệt cũng coi như xong.
Thực ra ở đây nếu không phải kẻ ngốc thì đều biết vừa nãy Thân lão bà tuyệ6t đối không phải nói đùa, thế nên bây giờ Thân Trịnh thị hỏi như vậy, cho dù Thân lão bà ngu ngốc cũng cảm thấy thẹn. Nếu như nói đây khô5ng phải là chuyện đùa, thì xem biểu hiện của hai mẹ con Tô Sở Nguyệt thì ngàn vạn lần không nói được. Nhưng nếu nói đây là chuyện đùa, thì ngay cả bà ta cũng không thể tin ban nãy chỉ là nói đùa mà thôi. Thân lão bà nghĩ vậy, mặt thoắt trắng thoắt đỏ, nửa ngày không nói ra được một chữ. Mà Tô Sở Nguyệt thấy tình huống như vậy cũng lúng túng. Bởi vì người nói Thân lão bà nói đùa chính là nàng ta. Thế nhưng người ở đây đều biết Thân lão bà không hề nói đùa, bây giờ chính Thân lão bà cũng không tiện thừa nhận, cho nên câu nói của nàng ta cũng là nói lung tung. Nghĩ tới đây, Tô Sở Nguyệt cảm giác trên mặt đau rát, nhưng chuyện này cũng không thể trách nàng ta được. Nàng ta vừa nãy bị ép cuống lên nên mới buột miệng nói, làm sao có thể cân nhắc nhiều đến thế, nếu trách thì chỉ có thể trách Thân lão bà là kẻ ngu ngốc, không làm được việc mà chỉ biết phá đám. Thấy Thân lão bà không nói lời nào, Thân Trịnh thị nói tiếp:
Lão phu nhân, người... người vẫn còn giận con và Uyển Nhi sao?

Câu nói này của Thân Trịnh thị không đơn giản, chỉ một câu đã hoàn toàn nhận định Thân lão bà ban nãy không phải nói đùa.
Nghĩ tới đây Tử Thự liền nhíu mày. Bọn họ ban đầu còn cảm thấy Thân Diệc Phàm là lựa chọn không tồi, thế nhưng bây giờ Thân lão bà từ phủ thành đến đây, theo hiểu biết của bọn họ với Thân lão bà thì người Thân phủ đều không phải kẻ tầm thường, nếu như Tử La gả cho Thân Diệc Phàm thì sau này nàng sẽ ở chung với những người đó, có nhiều chuyện bọn họ không thể lường trước được.
Hơn nữa bây giờ lại có thêm Tô Sở Nguyệt, tình hình càng thêm phức tạp.
Thế nên cho dù biết là câu nói của mình chẳng ra gì, nhưng bà ta nhất định phải nói sang chuyện khác, bởi thực sự bà ta cũng không nghĩ ra câu nói nào nữa cả.
Thân Trịnh thị đương nhiên cũng biết Tô phu nhân cố tình chuyển chủ đề, nhưng bà cũng không tiện vạch mặt. Nói đến đây cũng được rồi, nếu tiếp tục truy cứu thì lại có vẻ như mình ức hiếp người khác.

Thân lão phu nhân cùng Tô phu nhân, Tô Sở Nguyệt trong yến tiệc lần này có lẽ muốn ra oai làm A La lúng túng, cũng may có Thân bá mẫu và Uyển Nhi tỷ chắn trước nên bọn họ mới không có cơ hội gây phiền phức cho A La. Ài, cũng không biết A La khi nào chọc tới mấy người Tô Sở Nguyệt kia nữa, sao lúc nào bọn họ cũng muốn làm phiền A La như vậy.

Trước khi tới yến tiệc Tử La đã lường trước bữa tiệc lần này không đơn giản, bởi vì có mặt Tổ Sở Nguyệt, chỉ cần có đóa Bạch Liên Hoa Tổ Sở Nguyệt thì Tử La đều có dự cảm không tốt. Vả lại sự thực cũng chứng minh linh cảm của nàng là đúng, nhưng cũng may là Thân Trịnh thị và Thân Uyển Nhi ở đó nên nàng mới thoát khỏi kiếp nạn.
Vậy nên yến tiệc này vô cùng bình yên, Tử La các nàng chờ tới khi tiệc kết thúc rồi rời khỏi biệt viện Thân gia.
Đến tối họp gia đình, Tử La kể lại những chuyện xảy ra yến tiệc cho đám Tử Thụ nghe.
Hơn nữa mặc dù đám Tổ Sở Nguyệt chỉ đối đầu với Tử La một thời gian ngắn, nhưng bọn họ vẫn cảm giác được Tử La không phải người dễ chọc. Ban nãy lời nói của Thân Trịnh thị khiến nhiều người mất thiện cảm với bọn họ.
Thế nên bây giờ bọn họ cũng không dám hành động lung tung, nếu vì chuyện Tử La mà khiến bọn họ mất mặt thêm lần nữa thì thanh danh của bọn họ cũng bại lụi mất.
Thế là Thân Trịnh thị cũng mỉm cười, tùy ý nói:
Đúng vậy, tiệc cũng sắp bắt đầu, chắc món ăn cũng chuẩn bị gần xong, đợi thêm mấy khắc là có thể khai tiệc.

Mọi người trong phòng thấy Thân Trịnh thị không truy cứu nữa, nói tiếp đề tài đầy gượng ép của Tô phu nhân thì trong lòng không khỏi đồng tình với mẹ con Thân Trịnh thị, còn cảm thấy coi thường Thân lão bà và mẹ con Tô phu nhân.
Mà Tử Thụ nghe Tử La nói vậy, chợt nhớ lại lần trước Tô Sở Nguyệt cùng Thân Diệc Phàm đến tặng quà sinh nhật cho Tử La.
Khi đó cậu vẫn luôn chú ý tới ánh mắt Tô Sở Nguyệt nhìn Thân Diệc Phàm không bình thường, thế nên Tử Thụ nghĩ Tô Sở Nguyệt này có lẽ thích Thân Diệc Phàm, bây giờ Thân Diệc Phàm lại có ý muốn cầu hôn Tử La, có lẽ vì thế nên Tô Sở Nguyệt liền muốn gây sự với Tử La.

Mẹ... sao mẹ lại đến đây?
Tô Sở Nguyệt đang mắng một tiểu nha hoàn, thấy Tô phu nhân đi vào liền kinh ngạc, có điều nàng ta cũng nhanh chóng phản ứng lại.


Mẹ, mẹ tới chỗ nữ nhi sao không sai người thông báo một tiếng, như thể nữ nhi có thể đi ra đón mẹ.
Tô Sở Nguyệt ngoan ngoãn nói, sau đó nhận lấy ly trà Ngọc Chi đưa tới mời Tổ phu nhân uống. Nhìn Tô Sở Nguyệt trước sau như hai người khác biệt, Tô phu nhân lắc đầu sai nha hoàn, bà tử trong phòng lui xuống, sau đó thâm sâu nói với Tô Sở Nguyệt:
Nguyệt Nhi, sao con lại trút giận lên mấy đồ vật trong phòng, hơn nữa đám nha hoàn bà tử nểu khiến con không vui thì còn có nhiều cách trừng trị bọn chúng, nhưng sao con có thể ở trong phòng mắng chửi bọn chúng, lại còn ném đồ nữa? Phải biết mặc dù đây là viện của con nhưng cũng phải chú ý mới được, nếu lỡ truyền ra ngoài thì sẽ gặp rắc rối lớn.


Từ trong lời nói của Tô phu nhân không khó nghe ra bà ta cũng là người nham hiểm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.