Chương 384: Hôn mê bất tỉnh
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 1989 chữ
- 2022-02-06 01:10:27
Thân Diệc Phàm muốn kéo dài thời gian ở cùng Tử La nên lôi rất nhiều chuyện lớn nhỏ ở chi nhánh thứ tư của chuỗi tửu điếm Cẩm Tú ra bàn bạc. Nhưng 8qua một canh giờ, những chuyện cần bàn bạc đều đã xong.
Thấy Tử La và Thân Diệc Phàm đã thương lượng xong chuyện của tửu điểm Cẩm Tú, Lưu 3Hoành cảm thấy không nên để Tử La ở chung với Thân Diệc Phàm nữa, hắn liền nói:
Cũng muộn rồi, mấy người Vi Nhi vẫn ở hậu viện chờ A La về, hơn n9ữa lúc đi đám Tử Thụ cũng có dặn bảo A La về sớm, vậy nên Thần Đại thiếu gia, hôm nay chúng ta nói chuyện tới đây thôi nhé?
Lưu huynh nói đúng, 6không ngờ đã muộn vậy rồi. Chuyện của ta và A La đã bàn bạc ổn thỏa, ta không quấy rầy hai người nữa.
Thân Diệc Phàm nghe vậy cũng biết hôm nay h5ắn không còn lý do gì để ở lại bên Tử La nữa nên biết điều ngừng lại.
Vậy Lưu mỗ và A La cáo từ trước.
Lưu Hoành thấy Thận Diệc Phàm hiểu chuyện như vậy thì cũng thoải mái hơn, khách khi đứng dậy từ biệt Thân Diệc Phàm.
Thân Diệc Phàm nghe Thư Mặc nói vậy mới yên tâm hơn chút.
A La, muội yên tâm, ta sẽ không để muội xảy ra chuyện gì. Ta làm vậy chỉ vì muốn muội ở bên cạnh ta, cùng ta sải bước qua phần đời còn lại mà thôi. Ta không thể sống thiếu muội được, muội đừng trách ta. Thân Diệc Phàm thầm nghĩ.
Thiếu gia? Thiếu gia?!
Giọng nói của Thư Mặc kéo Thân Diệc Phàm ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn nghi ngờ hỏi Thư Mặc:
Chuyện gì?
Vì vậy, trời còn chưa sáng, xe ngựa nhà Tử La đã chạy vội đến trấn trên.
Bời vì thỉnh thoảng Tử La sẽ cho ngựa nhà mình uống nước linh tuyền, vậy nên nó chạy nhanh hơn các con ngựa khác nhiều. Rất nhanh, Tử Thụ và Tử Hiên đã đến Tế Sinh Đường nổi danh nhất trân trên.
Sau khi gõ cửa Tế Sinh Đường, hai người Tử Thụ lập tức đưa đại phu về nhà.
Tạm biệt Thân đại ca.
Vì lễ phép, trước khi đi, Tử La cũng tạm biệt Thận Diệc Phàm.
Sau khi chia tay xong, Lưu Hoành dẫn Tử La đi ra hậu viện của Lưu Hương Lầu gặp Tử Vi. Nàng lấy đồ ăn vặt cho mấy nhóc Tiểu Đoàn Đoàn, Tiểu Viên Viên rồi ngồi hàn huyên với Tử Vi một lúc, sau khi trời tối muộn mới cáo từ ra về, Lưu Hoành đưa nàng về tận nhà.
Từ Lưu Hương Lầu trở về, Thân Diệc Phàm dẫn Thư Mặc vào thư phòng của mình.
Thư Mặc, mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa? Bên chỗ Lưu đại phu sẽ không có gì ngoài ý muốn chứ? Lần này nhất định không được có sai sót, nếu không thì ta thua chắc rồi.
Thân Diệc Phàm ngồi trước thư án hỏi Thư Mặc đứng bên cạnh, càng nói càng uể oải. Thân Diệc Phàm biết lần này hắn không thể thua. Đây là cơ hội cuối cùng của hắn, cho nên hắn phải xác nhận rõ ràng rằng chuyện lần này sẽ không có gì bất ngờ xảy ra. Thư Mặc nghe Thân Diệc Phàm nói vậy thì không khỏi giật mình:
Thiếu gia, ngài yên tâm, tiểu nhân đã lo liệu mọi chuyện xong xuôi rồi, nhất định sẽ không có gì ngoài ý muốn.
Thư Mặc khẳng định chắc nịch.
Vậy thì tốt.
.
Tại sao lại như vậy?
Tử Hiên nghe vậy thì giật nảy người.
Được rồi, chúng ta vào xem A La thế nào đã rồi nói.
Tử Thụ nghĩ bây giờ việc quan trọng nhất là vào xem tình trạng của Tử La đã rồi tính tiếp.
Đúng, đúng, chúng ta vào xem A La thể nào đi.
Tử Hiên nghe Tử Thụ nói vậy cũng phản ứng lại, nói xong hắn vội chạy đến phòng của Tử La trước. Tử Thụ, Tiểu Lục và Hạ Hà thấy thế cũng đuổi sát theo sau.
Lúc Tử Hiên chạy tới khuê phòng của Tử La, Xuân Hoa vừa buông tay chân mạch cho nàng ra, Tử Hiên nhanh chóng chạy lên xem nàng thể nào, sau đó quay sang hỏi:
Xuân Hoa tỷ, rốt cuộc A La bị sao vậy?
Cái này... ừm...
Xuân Hoa bị hỏi bất ngờ thì ấp a ấp úng, không nói thành lời.
Xuân Hoa tỷ, tỷ mau nói đi, A La bị làm sao thế?
Thiếu gia còn chuyện gì không ạ, nếu không thì tiểu nhân xin phép lui xuống trước.
Thư Mặc thấy Thận Diệc Phàm đã phục hồi tinh thần thì nói.
Hết rồi, lui xuống đi!
Thân Diệc Phàm nghe vậy thì vẫy tay ra hiệu cho Thư Mặc đi xuống.
Mấy ngày sau, lời đồn bên ngoài về Tử La và Thân Diệc Phàm không những không biến mất mà còn lan truyền mạnh mẽ hơn, nhưng may là không còn hộ gia đình không ra gì đến cửa cầu thân nữa.
Đêm hôm ấy, Hạ Hà gác bên ngoài phòng nghe thấy tiếng ú ớ của Tử La, còn tưởng là nàng gặp ác mộng nên vào xem. Ai ngờ vừa nhìn, nàng phát hiện ra sắc mặt của Tử La cực kỳ không tốt, lại còn mơ màng kêu đau, có vẻ đã hôn mê, gọi thể nào nàng cũng không tỉnh lại. Hạ Hà bị dọa hết hồn, chạy vội đi gọi Xuân Hoa sang xem thế nào. Động tĩnh của Hạ Hà cùng lúc cũng đánh thức mấy huynh đệ Tử Thụ, Tử Hiển và Tiểu Lục. Ba người nghe giọng điệu hoảng hốt của Hạ Hà đều lục tục tỉnh lại, cũng lờ mờ đoán được bên chỗ Tử La đã xảy ra chuyện rồi. Vì vậy, ba người đều vội vàng chạy đến khuê phòng của Tử La, không kịp mặc quần áo chỉnh tề.
Hạ Hà, xảy ra chuyện gì vậy.
Tử Thụ vừa ra khỏi phòng đã thấy Hạ Hà chạy đến phòng của hắn, hắn vội vàng hỏi.
Đúng vậy, xảy ra chuyện gì thế?
Lúc này, Tử Hiên và Tiểu Lục cũng một trước một sau ra khỏi phòng. Tử Hiên thấy vậy cũng hỏi, mặc dù Tiểu Lục không hỏi thành lời, nhưng cậu cũng nhìn Hạ Hà chằm chặp.
Không biết tại sao đột nhiên Tam tiểu thư lại bất tỉnh, miệng thì mơ màng kêu đau, Xuân Hoa tỷ đang ở trong phòng xem Tam tiểu thư thế nào.
Hạ Hà đang định đến đánh thức mấy huynh đệ Tử Thụ thì đã thấy họ hới hải chạy ra, cả đám đều lo lắng chờ đợi câu trả lời của nàng. Mặc dù bị ba người nhìn chằm chằm, Hạ Hà thấy vô cùng áp lực, nhưng vẫn cố gắng trả lời vấn để của họ cực kỳ rõ ràng.
Xuân Hoa, cô chẩn bệnh lại cho rõ ràng đi, sao lại không xem ra bệnh được?
Lúc này Tử Thụ, Tiểu Lục và Hạ Hà cũng vừa chạy tới, nghe vậy thì giật mình nói.
Đúng vậy, Xuân Hoa tỷ chẩn mạch lại cho Tam tỷ đi.
Tiểu Lục cuống lên. Dù Hạ Hà không nói gì nhưng gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Xuân Hoa nghe mấy huynh đệ Tử Thụ nói vậy thì nghiêm túc bắt mạch lại, có điều thời gian dần trôi, sắc mặt nàng ngày càng xấu hơn.
Nô tỳ vô năng, thật sự không chẩn ra được nguyên nhân Tam tiểu thư hôn mê bất tỉnh. Có điều, tình trạng hiện tại của Tam tiểu thư thật sự rất không ổn, hôn mê rồi vẫn còn kêu đau, sắc mặt cũng rất xấu. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, phải mau chóng tìm ra nguyên nhân và biện pháp cứu chữa mới được.
Sau khi chấn mạch lần nữa, Xuân Hoa cực kỳ lo lắng nói với mọi người.
Mấy huynh đệ Tử Thụ thấy Tử La hôn mê bất tỉnh mà còn kêu đau thì lòng đã nóng như lửa đốt, bây giờ đến Xuân Hoa không tìm được nguyên nhân khiến Tử La bị bệnh, họ lại càng hoảng loạn không thôi. Lúc này, Hạ Hà nghe vậy đã khóc nấc lên:
Tại sao lại như thế, không đâu, rõ ràng trước khi đi ngủ, Tam tiểu thư vẫn rất bình thường mà.
Hạ Hà không chấp nhận được sự thật này.
Đại thiếu gia, có lẽ là Xuân Hoa học nghệ thông tinh, chúng ta lên trấn trên mời đại phu đến xem bệnh xem sao, có khi họ lại chẩn ra bệnh cũng nên.
Xuân Hoa thấy vậy cũng cực kỳ khó chịu nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để đau lòng, nàng suy nghĩ một lát rồi đề nghị mấy người Tử Thụ đến trấn trên mời đại phu tới xem.
Được, Tử Hiển, Tiểu Lục, hai đứa ở nhà chăm sóc A La, ta sẽ đi mời đại phu.
Tử Thụ cũng có suy nghĩ tương tự, nói rồi thì chạy ra ngoài luồng.
Đại ca, để đệ đi với huynh.
Tử Hiên thấy vậy đâu chịu ngồi yên, nhanh chóng chạy theo. Còn lại Tiểu Lục chỉ có thể lo lắng nhìn hai người Tử Thụ và Tử Hiên rời khỏi, cậu biết cậu phải ở nhà để trông coi Tam tỷ.
Tử Hiên thấy Tử La nằm trên giường không chỉ hôn mê bất tỉnh mà sắc mặt còn cực kỳ kém, thỉnh thoảng lại kêu đau, thấy Xuân Hoa ấp a ấp úng như vậy thì càng cuống lên.
Nô tỳ, nô tỳ cũng không chẩn ra tại sao Tam tiểu thư lại hôn mê nữa.
Xuân Hoa cắn môi nói ra kết quả mình đã chẩn đoán.
Hả? Tại sao lại như vậy?
Tử Hiên nghe Xuân Hoa nói không chẩn đoán được nguyên nhân Tử La hôn mê, Tử La lại cứ kêu đau mãi thì không khỏi luống cuống.
Nhưng mà đại phu mà huynh đệ Tử Thụ mời tới cũng không chẩn ra được nguyên nhân, lời nói khá giống với Xuân Hoa.
Lão phu cũng không thể chẩn được ra tại sao Tam tiểu thư lại hôn mê bất tỉnh. Sợ là, sợ là lão phu cũng bất lực với căn bệnh này. Đổng Đại thiếu gia thử mời cao nhân khác đến xem sao, có khi những đại phu khác lại có thể chẩn được ra nguyên nhân của căn bệnh này đấy.
Đại phu đó chẩn mạch một lúc lâu xong thì nói như vậy. Mấy huynh đệ Tử Thụ nghe vậy thì lại càng luống cuống. Tiếp đó, Tử Thụ gần như đã mời tất cả đại phu của trấn Cổ Thủy nhưng vẫn chẳng có người nào biết được nguyên nhân tại sao Tử La bất tỉnh. Nhìn đại phu khắp phòng, mọi người không chẩn ra bệnh, Tử La thì thỉnh thoảng lại kêu đau, mấy người Tử Thụ hoảng sợ vô cùng.
Đau... Đau...
Trên giường, Tử La vô thức kêu đau, giọng nói thì ngày càng yếu dần, sắc mặt cũng càng ngày càng tệ. Mấy huynh đệ Tử Thụ thấy vậy thì lòng nóng như lửa đốt, đau lòng không thôi, cả đám như kiến bò trên chảo lửa lại chỉ có thể lo lắng suông, bất lực không làm được gì.
Lúc này Tử Thụ chẳng buồn quan tâm đến thân phận hay gì nữa, hắn hành lễ với nhóm đại phu trong phòng, sau đó khẩn cầu:
Các vị đại phu, xin các vị nghĩ cách cứu muội muội của ta, muội ấy vẫn còn nhỏ như vậy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.