Chương 417: Gặp riêng
-
Điền Viên Cẩm Tú
- Mộ Dạ Hàn Phong
- 1881 chữ
- 2022-02-10 11:39:12
Giống như chuyện hôm nay, nàng ta tin Ngọc Chi nhất định có thể hoàn thành một cách xuất sắc.
Vì vậy, Tô Sở Nguyệt vẫy tay ra hiệu cho Ngọ8c Chi:
Vậy ngươi mau xuống dưới chuẩn bị đi.
Sau khi Ngọc Chi đi xuống, Tổ Sở Nguyệt dường như đã thấy được kết quả bi thảm của Tử La, tâm trạn3g liền tốt hơn rất nhiều.
Tiểu thư...
Ngọc Chi sợ lát nữa Tô Sở Nguyệt và Vương Vũ cô nam quả nữ ở trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì đó, vậy nên liền khó cử nhìn nàng ta.
Xin hỏi cô nương muốn dừng chân phải không?
Ông chủ trước quẩy khách điếm đang gây bàn tỉnh, thấy có người đến, chưa kịp nhìn kỹ đã khách sáo hỏi thăm.
Không, chúng ta tới tìm người.
Ngọc Chi vừa nói, ông chủ khách điểm liền ngẩng đầu, nhanh chóng nhận ra Ngọc Chi:
Cô nương tới rồi.
Tiếp đó, Ngọc Chi nhỏ giọng nói gì đó với ông chủ rồi đưa cho ông ta một túi tiền. Ông chủ nhận túi tiền xong đương nhiên vô cùng thỏa mãn, càng lúc càng nhiệt tình, Ngọc Chi nói gì cũng gật đầu lia lịa, sau đó hấp tấp chạy lên lầu. Ngọc Chi thấy vậy liền trở lại xe ngựa, một lát sau thì cùng Tô Sở Nguyệt xuống xe. Lúc này Tô Sở Nguyệt khoác một chiếc áo choàng thật dày, che lại hơn nửa mặt. Có điều, kiểu ăn mặc đó khá bình thường trong thời tiết thế này, cho nên cũng không khiến ai nghi ngờ.
Trong lúc Tô Sở Nguyệt đi vào, gã sai vặt đánh xe ngựa cũng đánh xe đi theo tiểu nhị để dừng chân.
Đến khi Tô Sở Nguyệt và Ngọc Chi vào đại sảnh của khách điểm, một gã sai vặt mười mấy tuổi và ông chủ đã đứng chờ ở đó. Ông chủ thấy chủ tớ Ngọc Chi đi vào liền cười giả lả, nhiệt tình nói với Ngọc Chi:
Cô nương, ta đã thông báo với người mà cô muốn tìm rồi.
Ông chủ vừa nói xong, gã sai vặt bên cạnh ông ta liền chạy ra đón:
Tiểu thư, công tử nhà chúng ta đang ở trên lầu, xin đi theo tiểu nhân.
Ừm.
Ngọc Chi thấy vậy đáp.
Tổ Sở Nguyệt nghĩ là vì Tử La nên hôm nay nàng ta mới ở thể bị động thế này, thậm chí còn phải lo lắng hãi hùng. Không những thế, cha nàng ta đã ám chỉ rằng, nếu không gả được vào Thân gia, Tô gia bọn họ cũng chẳng có chỗ cho nàng ta dung thân nữa. Tổ gia sẽ không chứa chấp một cô nương chưa chồng đã thất thân được.
Hơn nữa, nếu Tử La còn tồn tại, Thân Diệc Phàm nhất định sẽ không yêu nàng ta, nàng ta càng không thể chấp nhận được. Có thể nói, trong tình trạng hiện giờ, bào thai trong bụng nàng ta lại nhiều hơn hại, ít nhất là Thân Diệc Phàm chắc chắn sẽ cưới nàng ta. Tuy nhiên, nàng ta cũng sẽ không bởi vậy mà cảm kích Vương Vũ.
Ngươi canh giữ bên ngoài đi.
Đối mặt với sự nóng lòng của Ngọc Chi, Tô Sở Nguyệt khá bình tĩnh.
Vương Vũ thấy Ngọc Chi còn muốn nói gì nữa liền lập tức quát gã sai vặt bên cạnh:
Phú Quý, còn không mau đóng cửa lại cho ta.
Gã sai vặt tên Phú Quý lập tức giật mình, không để Ngọc Chi nói thêm gì đã vội vã đóng cửa lại.
Có điều, tuy bây giờ nàng ta gai mắt Vương Vũ, nhưng tạm thời vẫn chưa thể đắc tội với hắn ta được. Nếu Vương Vũ thật sự không làm nữa, nàng ta kiếm đâu ra người thích hợp để giúp nàng ta làm việc này bây giờ.
Đương nhiên, Tô Sở Nguyệt cũng muốn Tô tri phủ giúp đỡ trừng trị Tử La, nhưng nàng ta biết Tô tri phủ nhất định sẽ không đáp ứng chuyện này đâu.
Tô Sở Nguyệt cũng chẳng phải dạng vừa, Vũ Vương chưa kịp hôn đến, nàng ta đã dùng sức đẩy hắn sang một bên, trên mặt còn hiện lên vẻ chán ghét cực kỳ lộ liễu. Thấy không hôn được, còn bị đẩy một cái, cộng với đó là vẻ mặt chán ghét của Tô Sở Nguyệt khiến Vương Vũ cực kỳ không hài lòng.
Vì vậy, Vương Vũ cũng thu nụ cười lại, tức giận châm chọc Tổ Sở Nguyệt:
Sao Tô đại tiểu thư bây giờ lại trở nên cao quý thế? Nếu ta nhớ không nhầm, mới gần đây thôi, Tổ đại tiểu thư còn sung sướng dưới thân ta lắm cơ mà, sao giờ trở mặt nhanh thế?
Tô Sở Nguyệt biết bây giờ Thân Diệc Phàm chỉ đang vùng vẫy gãy chết mà thôi. Có đứa trẻ trong bụng, Thân Diệc Phàm có thể kéo dài thời gian, nhưng tuyệt đối không dám không cưới nàng ta. Nàng ta hiểu rất rõ chuyện này, nhưng lại tức giận với thái độ của Thân Diệc Phàm, tức giận vì hắn ta không biết tốt xấu, lại bực bội bởi sau chuyện đó, nàng bị cả Thân gia cười vào mặt.
Nghĩ đến chuyện vì Tử La nên nàng ta mới sa đọa đến bước đường này, vội vàng đưa tới tận cửa còn bị Thân Diệc Phàm ghét bỏ, nghĩ đến việc Tử La đoạt mất nam tử nàng ta luôn nhung nhớ, sau này rất có thể sẽ kết hôn với Thân Diệc Phàm, trong khi đó hắn lại cực kỳ yêu thương Tử La, nàng ta càng có ý định muốn giết con nhỏ đó.
Vương Vũ dù gì cũng là nam nhân, bị Tô Sở Nguyệt đối xử ba lần bảy lượt như vậy cũng nổi giận, nói xong liền ngồi xuống, cầm điểm tâm trên bàn lên chậm rãi thưởng thức, thấy Tô Sở Nguyệt vẫn đứng bất động ở đó liền giễu cợt:
Thế nào, Tô đại tiểu thư, sao vẫn chưa đi? Cô có thể đi rồi, vụ làm ăn này, ta không nhận.
Tô Sở Nguyệt là người thế nào, thấy vậy đương nhiên cũng biết thái độ khinh thường vừa nãy của mình đã khiến Vương Vũ sinh lòng không thích. Với trí thông minh của mình, nàng ta biết một số nam tử chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng vẫn không chịu nổi bị một cô gái khinh miệt.
Thật ra, Tô Sở Nguyệt biết cách làm thông minh bấy giờ là phải dụ dỗ Vương Vũ, khiến hắn ra cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, sau này nàng ta chỉ cần tìm một lý do để cha mình giải quyết hắn là sẽ không còn chút sơ hở nào nữa.
Tô Sở Nguyệt đương nhiên có biết gã sai vặt này. Sau khi Ngọc Chi đáp lời, hai người đi theo gã sai vặt đó lên lầu. Tiếp đó, gã sai vặt dừng lại trước một căn phòng, gõ cửa:
Thiếu gia!
. Người bên trong nghe thấy giọng nói quen thuộc thì lập tức ra mở cửa, là một nam tử trẻ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Nam tử này mặc cảm bào hoa lệ, gương mặt khá anh tuấn, cười mỉm, tuy nhiên dáng vẻ lưu manh, quần áo lụa là, vô công rồi nghề, thực sự khiến người ta không có chút thiện cảm nào. Nam tử mở cửa, thấy Tô Sở Nguyệt thì lập tức cười ra tiếng, bộ dạng háo sắc, không để ý vẫn còn đang ở cửa đã ôm lấy nàng ta, còn phun ra mấy câu trêu đùa lỗ mãng:
Ai da, làm gia nhớ muốn chết, để gia hôn một cái nào!
Nói xong liền liều lĩnh hôn lên mặt Tô Sở Nguyệt, không thèm để ý gã sai vặt và Ngọc Chi vẫn đứng bên cạnh.
Vũ Vương, buông ra.
Ngọc Chi ngoài cửa thấy vậy thì sốt ruột giậm chân, chỉ là vì cửa đã đóng nên chỉ đành canh giữ bên ngoài cùng Phú Quý.
Buông ra!
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Sở Nguyệt thấy Vương Vũ vẫn lôi kéo tay mình liền hung dữ hất ra, trên mặt còn hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm.
Hừ, tưởng ta thích lắm chắc. Ta không làm nữa, người thích ai làm thì đi mà tìm, tiểu gia không làm nữa.
Ngọc Chi đúng là không làm Tô Sở Nguyệt thất vọng, sau thời gian ăn cơm trưa khoảng một canh giờ, Ngọc Chi đã đ9ến báo cáo rằng mọi chuyện bên ngoài đã được sắp xếp xong xuôi. Bọn họ có thể đến khách điếm Khách Hỉ Lai tìm Vương Vũ bất cứ lúc nào, Vương Vũ đ6ã chờ sẵn ở đó rồi.
Làm tốt lắm, bây giờ chúng ta sẽ xuất phát luôn.
Tô Sở Nguyệt nghe Ngọc Chi báo cáo xong thì đã không chờ được muốn5 đi chuẩn bị mưu kế của nàng ta rồi. Hơn một canh giờ sau, chủ tớ Tô Sở Nguyệt ăn mặc giản dị, đi một chiếc xe ngựa khá tầm thường đến Khách Hỉ Lai. Ngọc Chi bước xuống xe ngựa, đi vào khách điểm.
Nhưng cứ nhìn thấy Vương Vũ là nàng ta lại nhớ đến chuyện lần trước thất thân với hắn, vậy nên dù có nhẫn nhịn, chịu đựng thì vẫn vô thức tỏ ra phẫn hận với hắn ta. Nếu nàng ta không thất thân, lại sợ chuyện mình hoài thai bị bại lộ thì nàng ta cũng chẳng chó cùng dứt dậu hạ thuốc Thân Diệc Phàm, mạo hiểm chuyển đứa bé trong bụng thành của hắn.
Sau khi thành công khiến Thân Diệc Phàm tưởng rằng lần đầu tiên của nàng ta là cho hắn, Tô Sở Nguyệt cũng không để ý đến chuyện thất thân với Vương Vũ, cũng không để ý đến cái thai trong bụng nữa, chỉ cần bỏ là xong, như vậy là chẳng còn phiền hà gì cả. Nhưng sau khi biết phá thai rất nguy hiểm, nàng ta liền do dự, còn nếu lưu lại đứa nhỏ này thì lại sợ sẽ lộ mất. Trong lúc do dự, nàng ta thấy Thân Diệc Phàm nhớ mãi không quên Tử La, cho nên mới hạ quyết tâm, mạo hiểm cho Thân Diệc Phàm đổ vỏ.
Ngươi.
Tuy Tô Sở Nguyệt lộ vẻ tức giận, nhưng không hề thẹn thùng, hiển nhiên là đã quen với cách nói chuyện này của hắn ta. Nàng ta chỉ tức giận nói một tiếng
ngươi
rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
Đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta vào trong nói chuyện chính đã.
Vương Vũ nghe xong cũng không truy cứu nữa, chỉ phất tay dặn Ngọc Chi và gã sai vặt kia canh ngoài cửa, sau đó kéo Tô Sở Nguyệt vào phòng.
Bởi vì trong mắt Tô tri phủ, nàng ta gả được vào Thân gia là tốt rồi. Ông ta không cần biết nàng ta có được Thân Diệc Phàm yêu thương hay không, cũng không quan tâm nàng ta sẽ bị Thận gia chế nhạo thể nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.