Chương 422: Trong lúc nguy cấp


Xuân Hoa cảm thấy với sự thông minh của Tử La, có lẽ nàng không yếu đuối như những gì Mạc Vân Thiên nghĩ, có lẽ Tử La có thể ở bên Mạc Vân Thiên đối m8ặt với tất cả, cùng hắn vượt qua gió bão phong ba. Nhưng mà hiển nhiên là Xuân Hoa không hiểu rõ Mạc Vân Thiên.

Với sự cơ trí của Mạc Vân Thi3ên, sao hắn có thể không phát hiện ra Tử La thông minh khác hẳn người thường, chỉ là hắn mong Tử La sẽ có một cuộc đời vui vẻ vô ưu, năm tháng bình a9n mà thôi, cho nên sao hắn có thể đồng ý cho nàng vì hắn mà rơi vào phong ba bão táp, thậm chí hắn còn không muốn nàng có bất cứ một nguy hiểm nào, h6ắn làm tất cả cũng chỉ mong che chở cho nàng một đời an yên vui vẻ mà thôi.

Vì lẽ đó, Mạc Vân Thiên thà rằng một mình mình gánh hết cũng khôn5g muốn để Tử La dính vào, cho đến khi hắn có thể đảm bảo sẽ cho nàng một cuộc sống yên bình. Có thể nói, nam nhân như Mạc Vân Thiên giỏi nhất là ẩn nhẫn, nếu không nắm chắc phần thắng, thà rằng hắn chôn chặt tâm ý trong lòng chứ không để cho Tử La biết được, trừ khi hắn chắc rằng mình có được năng lực đó. Mà lần này sở dĩ hắn nói rõ tình cảm của mình cho huynh đệ Tử Thụ chỉ là vì gần đây Tử La xảy ra quá nhiều chuyện, danh tiếng bị ảnh hưởng lớn. Tuy rằng hắn biết với suy nghĩ của Tử La, nàng sẽ không buồn để ý đến những chuyện này, nhưng hắn không dám chắc huynh đệ Tử Thụ liệu có nóng ruột hay không. Vì sợ Tử La phải chịu áp lực quá lớn, lúc này đây hắn mới chọn sẽ nói cho huynh đệ Tử Thụ.
Vì lẽ đó, nếu phân tích kĩ càng, xem ra mai phục hôm nay ở hai bên đường không phải là đạo tặc hay cường đạo mà có thể là cố ý nhắm vào họ mà thôi.
Người đi đường đã ít nay càng ít hơn, sắc trời hiện cũng không còn sớm, trên đường đi, ngoài họ ra có lẽ cũng không còn ai khác. Vậy thì tám chín phần mười mục tiêu của nhóm người trước mặt chính là họ rồi.
Có thể nói, sau hai lần bị
sơn tặc
đánh cướp vì Thân Diệc Phàm, Tử La đã không tin trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, hơn nữa sau hai lần gặp phải
sơn tặc
giả đó, Tử La phát hiện lá gan của mình cũng càng lúc càng lớn, tới tận lúc này đây nàng vẫn có thể bình tĩnh nghĩ biện pháp.
Nhưng mà sau những chuyện Thân Diệc Phàm làm với Tử La, đặc biệt là lần Thân Diệc Phàm bắt cóc Tử La, Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam bị Mạc Vân Thiển trách phạt, hơn nữa sau sự việc đó mấy người Mạc Ngũ thúc cũng biết Mạc Vân Thiên coi trọng Tử La như thế nào, chính mắt họ trông thấy Mạc Vân Thiên liều mạng chạy đi cứu viện sau khi nghe tin Tử La bị bắt cóc, họ nào dám khinh thường vị trí của Tử La ở trong lòng Mạc Vân Thiên nữa. Vì lẽ đó lần này Tử La xuất hành, Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam dù muốn hay không cũng phải lặng lẽ bám theo.
Lời Hạ Hà còn chưa nói hết, Xuân Hoa đã nhanh mắt nhìn thấy trên trời có một chùm pháo hoa bay lên, người khác không biết đó là gì nhưng nàng và Hạ Hà hiểu rõ đó là ám hiệu dùng để đưa tin của Mạc gia. Chỉ có những người âm thầm bảo vệ Mạc gia như họ mới biết ám hiệu đó. Thế là Xuân Hoa và Hạ Hà càng quyết tâm hơn, họ đoán chắc Ngũ thúc và Mạc Nam cũng biết được tình huống phía trước nên báo cho những người khác rồi. Nói đến chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, hai người họ có thể phát hiện ra tình hình thì lẽ nào Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam lại không biết được đây.
Nhưng mà dĩ nhiên có thể khiến Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam cầu cứu viện binh như vậy, chắc chắn người mai phục phía trước hẳn là khó dây vào.
Nghĩ đến đây, Xuân Hoa và Hạ Hà nhìn nhau một cái, họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấp thỏm hơn.

Tam tiểu thư, có lẽ trước mặt có không ít người, đoàn chúng ta không phải là đối thủ của họ, dù Ngũ thúc và Nam đại ca có ra tay cũng không thể bảo đảm thắng hoàn toàn. Nhưng mà Tam tiểu thư không cần quá lo lắng, nô tỳ và Hạ Hà vừa thấy tín hiệu viện binh mà Ngũ thúc và Nam đại ca bắn lên. Bây giờ chúng ta cứ cố gắng kéo dài thời gian đã, đợi viện binh đến rồi chúng ta sẽ không sao.
Thấy Tử La bình tĩnh là thế nhưng họ vẫn nhìn ra được nàng cũng đang căng thẳng, Xuân Hoa nhỏ giọng nói tin tức đó cho Tử La nghe. Quả thật là sau khi nghe thấy vậy, Tử La cũng cảm thấy thả lỏng hơn, đồng thời cũng cảm động trước sự bảo vệ của Mạc Vân Thiên dành cho mình. Không biết tại sao, trong lúc nguy cấp năng nghe được Mạc Vân Thiên có sắp xếp người bảo vệ bên cạnh nàng, đôi mắt của nàng lại cay cay, thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Bởi vì Tết Nguyên Tiêu lần này Mạc Vân Thiên không đến, trong lòng nàng còn cảm thất mất mát, vậy mà bỗng chốc lại biến mất hoàn toàn, thậm chí trái tim hoảng hốt cũng dần bình tĩnh lại, không còn lo lắng nữa. Nàng luôn có một cảm giác vô hình là nhất định Mạc Vân Thiên sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì, thậm chí chính nàng cũng không rõ sự tin tưởng đó từ đâu mà có. Nhưng mà Tử La cũng hiểu tình hình trước mắt, đây không phải là lúc để cho nàng cảm động, thể là nàng vội cố kìm nén tâm tình, vực dậy tinh thần để xử lý tình huống hiện tại.

Đúng đó, Tam tiểu thư đừng lo, Xuân Hoa tỷ nói rất đúng, nô tỳ sẽ không để Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra, Tam tiểu thư đừng cách xa bọn nô tỳ, nô tỳ và Xuân Hoa tỷ sẽ liều mạng bảo vệ người.
Hạ Hà cũng an ủi Tử La.
Sau khi nghĩ mãi, Tử La quyết định giờ bọn họ phải thực hiện một giải pháp có tính khả thi cao nhất. Thể là nàng nghiêm túc dặn dò Xuân Hoa và Hạ Hà:
Người mai phục phía trước chỉ sợ là nhằm vào chúng ta, cũng không phải là phường tốt đẹp gì. Xuân Hoa, Hạ Hà nhanh bảo mọi người bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng, nâng cao cảnh giác. Nhưng mà trước tiên chúng ta không nên đánh rắn động cỏ, còn nữa bảo đoàn xe đi chậm một chút, không cần ngừng lại để tránh làm đối phương nghi ngờ, chúng ta chỉ cần cố gắng kéo dài thời gian xem có thể nghĩ ra cách nào khác hay không. Đúng rồi, nếu nhóm người kia quá đông, chúng ta không đánh lại được thì phải chạy, nhớ, nhất định không được liều mạng.

Vâng, bọn ta sẽ nghe Tam tiểu thư.
Xuân Hoa nghe vậy cũng biết giờ họ chỉ có thể làm như vậy mà thôi nên lập tức gật đầu đồng ý, nói xong họ bèn đi ra ngoài xe ngựa nói nhỏ với Đồng Tiền.
Sau khi thông báo cho mọi người ở mặt trước và mặt sau xe ngựa được biết, đoàn người tập trung cao độ, đồng thời lặng lẽ giảm tốc độ xe.
Thấy vẻ chăm chú và nghiêm túc trên khuôn mặt Tử La, Hạ Hà cảm thấy không đành lòng nên nói:
Tam tiểu thư yên tâm, bởi vì lo lần này Tam tiểu thư xuất hành sẽ gặp chuyện bất ngờ nên Ngũ thúc và Nam đại ca vẫn âm thầm bảo vệ chúng ta, lát nữa nếu đúng là nhóm người mai phục phía trước muốn nhắm vào chúng ta, Ngũ thúc và Nam đại ca nhất định sẽ ra tay...
Vốn Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam chỉ âm thầm để ý bảo vệ Tử La trong phạm vi trấn Cổ Thủy để kịp thời nắm được các tin tức liên quan đến Tử La mà thôi chứ họ chưa từng đi theo lặng lẽ bảo vệ như lúc này. Bởi vì cuộc sống của nàng khá đơn giản, cho nên trước nay chưa từng có ai có ý xấu động vào Tử La đến mức cân Mạc Ngũ thúc và Mạc Nam ra mặt như thế.
Đáng tiếc bây giờ Xuân Hoa không hiểu được suy nghĩ của Hầu gia nhà nàng.

Tam tiểu thư, họ cách chúng ta khá xa, năng lực của nô tỳ có hạn nên không thể nghe được bọn họ có bao nhiêu người.
Sau khi định thần, Xuân Hoa nghiêm túc lắng nghe một lúc, nhưng mà thất vọng là chính nàng cũng không thể xác định được đối phương có bao nhiêu người. Tử La nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ tình huống hiện tại. Nơi bọn họ đang ở hiện tại là chỗ trung gian giữa trần Bạch Vân và trấn kế tiếp, tính ra họ chỉ mới đi được nửa lộ trình, hơn nữa đoạn đường này lại không có nhà dân, vô cùng hẻo lánh, vì lẽ đó nếu có người muốn động thủ thì chắc chắn đây là nơi mai phục tốt nhất.
Hơn nữa, mặc dù con đường này khá hẻo lánh nhưng đại ca nhị ca, các chưởng quỹ và người giúp việc trong cửa hàng đều đã từng đi qua, nhà nàng mở cửa hàng ở đây cũng không phải chỉ mới một hai năm, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói ở đây có chuyện bất bình gì.

Được, A La không sợ, lát nữa nếu mình đánh không lại thì cứ bỏ chạy, không nên cứng đối cứng, các tỷ cũng phải bảo vệ bản thân. A La không mong bất kỳ ai có chuyện đầu.


Thấy Xuân Hoa và Hạ Hà kiên định như thế, Tử La cũng thấy rất cảm động, nàng nắm chặt tay hai người dặn dò, nàng hy vọng hôm nay tất cả mọi người đều bình an qua khỏi.

Xuân Hoa thấy Tử La quan tâm mình và Hạ Hà như thế, nàng cũng thấy xúc động vô cùng, quyết tâm bảo vệ Tử La càng thêm kiên định, dù có phải bỏ mạng cũng phải bảo đảm an toàn cho nàng.


Được, chúng ta sẽ không sao cả.
Xuân Hoa che giấu suy nghĩ trong lòng, vẫn cười nói an ủi Tử La. Mặc dù bình thường Hạ Hà tùy tiện là thế, nhưng nàng cũng nhận ra sự quan tâm của Tử La dành cho họ xuất phát từ nội tâm, nàng không thể giấu được tâm tình như Xuân Hoa, thể là khác với vẻ bình tĩnh hằng ngày, vẻ mặt nàng có phần hơi kích động, ý nghĩ trong lòng cũng giống với Xuân Hoa, nhất định không để cho Tử La có chuyện.

Có thể nói, nếu như lúc mới đầu Xuân Hoa và Hạ Hà gặp Tử La, sở dĩ họ bảo vệ Tử La đều là vì mệnh lệnh của Mạc Vân Thiên, thì sau khoảng thời gian chung sống, giờ họ lại một lòng muốn bảo vệ nàng, không chỉ là vì mệnh lệnh nữa. Bởi vì họ biết Tử La đáng để họ cố gắng mà bảo vệ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.