Chương 466: Xấu hổ



Ta nói không có chính là không có, mẹ Thanh ca nhi không thể nói như vậy được.
Đông Hoàng thị nhanh chóng ngắt lời Trần Cao thị, nháy mắt vớ8i bà ta.

Nhưng mà Trần Cao thị đầu để ý đến ánh mắt của Đông Hoàng thị, bà ta đứng im, nghe Đông Hoàng thị nói vậy thì càng tức giận:3
Giỏi lắm Đông Hoàng thị, ngươi muốn tẩy trắng sạch sẽ, để mình ta chịu hết tiếng xấu đúng không? Ta cho ngươi biết, không có cửa đâu!

9
Nói xong liền nhảy lại chỗ Đông Hoàng thị, trong lúc mọi người không để ý đã lao vào đánh nhau. Đổng Hoàng thị vốn đuối lý, lại kiêng dè 6thân phận của Trần Cao thì nên chỉ phòng thủ mà không tiến công, nhưng thấy Trần Cao thị tát tới tấp, cào xé đau điếng nên cũng chẳng quản nh5iều nữa, bắt đầu đánh trả, cuốn lấy Trần Cao thị đánh nhau túi bụi.

Trần Cao thị trước giờ sống trong nhung lụa, đến nấu cơm giặt quần áo cũng lười nhác để Trần nãi nãi làm giúp, ngày thường chỉ thích đi tìm Đông Hoàng thị, mẹ Xuân Sinh, mẹ Lâm Tử buôn chuyện thì sao đấu lại được với Đổng Hoàng thị? Vì vậy sau khi Đông Hoàng thị đánh trả, Trần Cao thị liền trở thành người chịu đòn.

Buông ra, con mụ điên này!
Trần Cao thị cố gắng giải cứu bộ tóc của mình từ tay Đổng Hoàng thị, nhưng bà ta không có kinh nghiệm đánh nhau như Đổng Hoàng thị nên không thể khiến Đông Hoàng thị buông tay được.
Ngươi mới là mụ điển ấy, cho ngươi nói xấu ta này!
Đông Hoàng thị không cam lòng tỏ ra yếu kém, kéo tóc Trần Cao thị không buông. Lúc này, Đổng Hoàng thị đã đánh đến đỏ mắt rồi, hôm nay đúng là họa bất ngờ, chẳng qua bà ta chỉ dạy Trần Cao thị đối phó với mấy huynh muội Tử La thể nào thôi, không ngờ lại bị kéo vào chuyện này, đúng là đáng ghét. Rõ ràng Đổng Hoàng thị đã quên mất rằng bà ta xúi giục Trần Cao thị là vì chính lòng đố kỵ của bà ta, không muốn nhà Tử La sống tốt. Là bà ta muốn mượn tay Trần Cao thị trả thù mấy huynh muội này.

Dừng tay, dùng tay, dùng tay cho ta!
Trần thôn trưởng thấy hai người đánh nhau như hai mụ đàn bà chanh chua, quần áo đầu tóc lộn xộn không ra sao thì tức đến vểnh râu:
Mọi người giúp ta ngắn hai người đó lại.
Mọi người nghe Trần thôn trưởng nói vậy mới tỉnh ngộ, đến gần kéo hai người đang đánh nhau ra. Nhưng mà Trần Cao thị và Đông Hoàng thị đã đánh nhau đến đỏ mắt rồi, chẳng ai chịu dừng tay trước nên mọi người phải tốn sức lực rất lớn mới tạm thời kéo hai người ra được.
Được, được, được lắm, các ngươi đánh tiếp đi, đánh xong thì ta đuổi ra khỏi thôn một thể.
Cuối cùng, Trần thôn trưởng phải bật ra một câu như vậy mới khiến hai người Trần Cao thị và Đông Hoàng thị ngừng lại, ngoài miệng cũng không dám chửi nhau nữa.
Đổng Hoàng thị thì thôi đi, kể từ khi mẹ đám Tử La mất, bà ta đã sớm lộ nguyên hình, mọi người cũng đã được lĩnh ngộ bản chất của bà vợ đồng sinh luôn tỏ ra cao quý hiền lành rồi. Có điều, Trần Cao thị thì không như thế, có thể nói, đây là lần đầu tiên mọi người thấy bà ta đánh nhau, chửi đổng như một mụ đàn bà chanh chua thế này. Dù việc làm loạn vào tháng Chạp trước có khiến thanh danh của bà ta chịu chút tổn hại, ấn tượng của mọi người về bà ta cũng kém hơn không ít nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của cử nhân lão gia, dù mọi người có khinh thường chuyện bà ta làm thì vẫn nghĩ Trần Cao thị ở cao hơn họ, vẫn cảm thấy Trần Cao thị không giống như tầng lớp quê mùa này.
Nhưng mà bây giờ thấy bộ dạng này của Trần Cao thị, mọi người liền có chút khó chấp nhận, có rất nhiều người thậm chí còn không ngờ mẹ của cử nhân lão gia cũng đánh mắng người chẳng khác gì đám nhà quê bọn họ, thậm chí còn dữ dội hơn nữa.
Nhất thời, thanh danh của Trần Cao thị và Đông Hoàng thị bị quét sạch, chuyện về thanh danh của Tử La cũng chẳng ai để ý đến nữa.
Ngươi làm loạn đi, tiếp tục làm loạn đi, làm loạn xong thì về nhà mẹ ngươi luôn ấy. Trần gia chúng ta không có loại vợ như ngươi!
Trần Sơn lúc này đã tức điên rồi, nói xong thì đi về nhà, rõ ràng là không muốn quản Trần Cao thị nữa.
Trần Cao thị thấy Trần Sơn tức giận như vậy, hơn nữa lời nói còn rất nghiêm túc thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, không thèm để ý đến Đông Hoàng thị nữa mà vội vã chạy theo Trần Sơn, gào khóc:
Aiya, ta không muốn sống nữa, ta đến Trần gia các ngươi hơn hai mươi năm vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không có công lao cũng có khổ lao. Ta và Trần Sơn người đã có hơn hai mươi năm phu thê, giờ ngươi nói bỏ là bỏ sao? Ta không muốn sống nữa.
Nói xong liền đặt mông ngồi lên đất.
Thấy Trần Sơn ngừng lại, Trần Cao thị sáng mắt, ngồi dưới đất kêu gào càng hăng say.
Mẹ, mặt đất lạnh lắm, mẹ mau đứng dậy đi.
Tuy Trần Thiếu Thanh cũng thấy Trần Cao thị hôm nay rất quá đáng, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ ruột hắn. Giờ thấy bà ta ngồi dưới đất khóc lóc thảm thiết như vậy, hắn đâu thể thời ở được. Hắn vội vàng tiến tới khuyên bảo. Trần Cao thị thấy Trần Thiệu Thanh tới kéo mình thì càng yên tâm, đúng vậy, đứa con trai này chính là vốn liếng lớn nhất của bà ta. Vì vậy, Trần Cao thị không nghe lời Trần Thiện Thanh đứng lên mà còn lôi kéo hắn khóc lóc kể lể:
Thanh ca nhi, bây giờ chỉ còn con thương mẹ thôi. Chuyện này mẹ cũng vì con mà, sau này con được đề tên lên bảng vàng rồi thì muốn chọn cô nương thế nào mà chẳng được. Sao mẹ có thể để con lấy một cô nương có thanh danh không trong sạch như A La được?



Mẹ...
Lúc này Trần Thiệu Thanh cực kỳ mệt mỏi, chỉ có thể khuyên:
A La rất tốt, mẹ đừng ra ngoài nói lung tung về nàng ấy nữa, hủy hoại thanh danh của một cô nương thật sự không tốt đâu.

Cái gì? Thanh ca nhi cũng bị con tiểu yêu nữ A La kia mê hoặc rồi phải không? Không được, có ta ở đây, ta nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này. Bây giờ ta sẽ đi tìm mấy huynh muội nhà đó, xem con nha đầu thổi kia có biết xấu hổ không.


Lời này của Trần Thiện Thanh như đang bóc mẽ bà ta vậy, Trần Cao thị nghe xong thì càng kích động, nói xong liền đứng dậy định đi về phía nhà Tử La.


Kéo nó lại cho ta! Kéo nó lại cho ta!
Trần thôn trưởng thật sự sắp bị Trần Cao thị làm tức hộc máu rồi, ông vội vàng bảo người ngăn bà ta lại.
Cha, A La chỉ là một cô gái nông thông thôi, thậm chí còn là một người có thanh danh không tốt, sao cho có thể chấp nhận để Thanh ca nhi lấy một đứa không thể giúp ích được gì mà còn gây ảnh hưởng đến thanh danh của nó? Thanh ca nhi nhà chúng ta là trạng nguyên tương lai, chờ nó được đề tên lên bảng vàng rồi thì sẽ trở thành quan nhất phẩm, con gái thừa tướng cũng cưới được, sao mọi người có thể chấp nhận để Thanh ca nhi lấy một người như A La chứ?
Sau khi Trần Cao thị thấy Trần thôn trưởng nhờ người ngăn mình lại thì trong lòng vô cùng bực bội, nói năng không chút suy nghĩ.


Xem ra nguyên nhân lớn nhất mà vị đại tỷ này không đồng ý cho con mình lấy A La cô nương chính là vì khinh thường xuất thân của A La cô nương đúng không?
Nam tử trung niên lại lên tiếng.

Trần Cao thị không quá thông minh, nếu không cũng chẳng bị Đông Hoàng thị xoay vòng vòng, hơn nữa trước giờ bà ta đều không coi ai ra gì nên nghe xong cũng không hề phủ nhận:
Đúng thì sao, A La chính là một cô nương không ra gì, còn là một đứa mồ côi không cha không mẹ, tỷ tỷ cũng chỉ gả cho mấy thương nhân để tiện, các huynh đệ mấy năm rồi cũng chỉ là tú tài nghèo. Chưa nhắc đến thanh danh không tốt, chỉ riêng vậy thôi nàng ta đã chẳng so được với các tiểu thư quan gia rồi, như kiểu trên trời với mặt đất ấy. Chỉ cần là người có đầu óc một chút thì cũng biết nên để con trai lấy con dâu thế nào mà.
Nói xong còn dùng ánh mắt nhìn thằng ngu để nhìn nam tử trung niên.


Ha ha...
Nam tử trung niên rõ ràng bị những lời này của Trần Cao thị chọc tức mà bật cười:
Sao ngươi có thể chắc chắn rằng mấy huynh đệ Thụ ca nhi mãi mãi chỉ là tủ tài? Tục ngữ có câu, có thể khinh người già nhưng đừng khinh thiếu niên trẻ. Sao ngươi có thể biết rằng đám Thụ ca nhi không thể để tên lên bảng vàng? Nếu huynh muội họ không phải cô nhi không cha không mẹ, mà là nhà có tiền có thể, ngươi có dám ở đây hò hét nói xấu A La khi không có bất kì bằng chứng nào không? Chẳng qua là người thấy người ta không có chỗ dựa nên mới dám nhục mạ người ta như vậy thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.