Chương 498: Giấu



Nương, mọi người không biết những ngày tháng ở Dư gia con đã trải qua như thế nào đâu, còn không bằng cả một đứa nha hoàn, trên dưới Dư gia không ai8 không giẫm đạp con. Sao con có thể tiếp tục sống ở Dư gia

nữa chứ?
Tuy Trần Châu hận bọn họ không suy nghĩ cho mình, nhưng ngoài mặt vẫn k3hông dám biểu lộ gì cả, chỉ có thể tiếp tục giả bộ đáng thương. Vừa nói Trần Châu vừa khóc ra chiều như vô cùng đau lòng, nàng ta nói tiếp:
Nếu để 9con tiếp tục ở lại Dư gia thì không bằng bây giờ con tự tử luôn đi.
Thấy Trần Châu nói vậy, sau đó còn muốn đứng lên tìm cái chết, đương nhiên mấy 6người Trần thôn trưởng đều thấy cảm động rồi.
Châu tỷ nhi con bình tĩnh đã, bình tĩnh. Có nãi nãi đây mọi người sẽ giải quyết giúp con. Giờ quan tr5ọng nhất là phải tỉnh táo nghĩ kĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Đang lúc mọi người khuyên bảo không có kết quả, Trần Châu vẫn kích động muốn đi tìm cái chết, thậm chí còn bảo muốn tự sát, Trần nãi nãi càng cuống lên vội an ủi Trấn Châu.
() Cùng cách hai bên nhà cùng đồng ý kết thúc cuộc hôn nhân.

Còn hai đứa Linh nha đầu, chúng ta chỉ có thể bắt Dư gia hứa không bạc đãi hai đứa nó, ta và cha con, đại ca của con sẽ thường xuyên đến Dư gia thăm nó, vậy thì Linh nha đầu cũng có thể yên ổn sống được ở Dư gia. Nhưng mà như vậy cũng tội nghiệp hai đứa nhỏ. Chỉ là Dư gia cũng là gia đình danh tiếng, chắc không đến nỗi đối xử tệ hai đứa Linh nha đầu.
Trần thôn trưởng cau mày tự tính hồi lâu mới đưa ra những sắp xếp trên, ông biết nếu quả thực làm vậy, hai cô con gái của Trần Châu nhất định sẽ chịu khổ, nhưng Trần Châu sống chết không chịu về Dư gia, họ cũng không ép được. Nói tới đây, Trần thôn trưởng cũng thở một hơi dài.

Mà thôi, mà thôi, Châu Nhi à, hy vọng con đừng làm gì để tương lai phải hối hận là được.
Trần Sơn thấy bất lực rồi, biết Trân Châu muốn rời khỏi Dự gia thật. Thế là Trần Sơn cũng chỉ có thể nghĩ cách làm sao để đón hai đứa cháu gái về hoặc là bảo đảm cho bọn nó sống tốt ở Dư gia dù không có Trần Châu. Thấy Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi và Trần Sơn đều rời đi, trong phòng chỉ còn Trân Châu và Trần Cao thị, trong lòng Trần Châu càng thêm oán hận họ.
Trần Châu nghĩ, họ không biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì mà cứ thế trách cứ quyết định của nàng ta. Lúc này, Trần Châu chưa hề nghĩ tới hậu quả nếu như Trần thôn trưởng biết được chuyện mà nàng ta luôn giấu giếm.
Nương, cha không lo cho con nữa. Nương không thể không để ý đến con, nếu không con không còn đường sống mất.
Vừa nãy chưa có cơ hội để nói tiếp dự định phía sau, thể là dù mấy người Trần thôn trưởng đã đi, nói với Trần Cao thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng thời gian quá cấp bách, cho nên Trần Châu cũng không thể không lựa chọn nói ra, mong Trần Cao thị đi nói lại cho ba người kia.
Ngoài Trần Cao thị, Trần thôn trưởng, Trần nãi nãi và Trần Sơn nghe xong đều thấy hơi thất vọng, nhưng họ không thể ép Trần Châu được, Trần Châu nói xong không đợi họ nói gì đã tiếp tục bù lu bù loa, họ lại càng bó tay. Sao Trần Châu không thấy sự thất vọng của họ được, trong lòng càng thêm oán trách mấy người Trần thôn trưởng, nàng ta muốn theo đuổi hạnh phúc của mình thì có gì sai? Nhưng mà Trần Châu biết lúc này chưa thể trở mặt với Trần thôn trưởng được, nàng ta chỉ có thể tiếp tục giả bộ đáng thương, diễn thâm tình, hy vọng được họ ủng hộ tiếp.
Gia gia đừng trách Châu Nhi, con chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Trần Châu vừa nói vừa quỳ xuống.
Ôi, con bé này, nhanh đứng lên, đứng lên đi, làm gì thế
Trần Cao thị đứng gần Trần Châu gần nhất, sao có thể trơ mắt nhìn Trần Châu quỳ xuống, thấy vậy thì vội vàng đỡ lên.
Cha mẹ, ông nó à, chuyện này... Châu Nhi đã đáng thương lắm rồi, chúng ta đừng ép nó nữa.
Dù Trần Cao thì cũng thấy Trần Châu quá tuyệt tình với hai cô con gái nhưng rốt cuộc bà ta vẫn thương Trần Châu, thấy thể thì vội nhìn về phía Trần thôn trưởng, nói đỡ con vài lời. Thật lâu sau, Trần thôn trưởng mới thở dài một hơi:
Già rồi, già rồi, ta cũng không quản mấy người trẻ tuổi các con, các con muốn thế nào thì làm thế đi.
Nói xong ông hơi lảo đảo đi về phòng mình.
Ông cẩn thận một chút.
Trần nãi nãi thấy thể sao có thể yên tâm, vội vàng đi theo.
Cha mẹ, gia gia và nãi nãi giận Châu Nhi sao?

Trần Sơn thấy con gái hỏi vậy, nhưng chưa chờ ông đáp nàng ta đã khóc ròng:
Con có muốn đâu, con cũng là người bị hại mà.

Trần Châu đã nói thế rồi Trần Sơn còn nói gì được nữa, thể là ông đành nuốt xuống.

Ông nó à, đều là tại Dư gia cả, Dư Chí Minh có mới nới cũ, ông trách Châu Nhi làm gì?
Trần Cao thị thấy vẻ mặt không tán thành của trượng phu khi nhìn con gái thì cũng bực bội.

Còn sao được nữa, rời Dư gia cũng không được, con còn hy vọng nào nữa đây?
Trần Châu nghe vậy cũng không bị lay động mà tiếp tục khóc đến đau lòng. Trần thôn trưởng thương hai đứa con gái của Trần Châu nhưng cũng thương Trần Châu, nhất thời mọi người đều không biết phải làm sao.

Ôi, nếu Châu tỷ nhi muốn rời khỏi Dự gia thì chúng ta đến Dư gia nói chuyện xem thử, có thể đón hai đứa bé về không, nhưng mà khả năng này không lớn, tuy nhiên lần này là do Dư gia làm chuyện không đúng, cho nên không thể nói là hưu con được mà phải đổi là cùng cách, dù sao cùng cách cũng dễ nghe hơn là bỏ.

Dừng một chút, Trần thôn trưởng nói tiếp:
Còn nữa, nếu như Châu tỷ nhi quyết định ở lại Dư gia, chúng ta sẽ cùng Đại ca con tới Dư gia nói lý, nhất định sẽ buộc Dư gia phải đích thân đến đón con về, hơn nữa đảm bảo vị trí chính thể cho con. Còn Đại ca con ở đây, Dư gia sẽ không dám bắt nạt con đâu. Còn nếu có người bắt nạt con, nhất định chúng ta sẽ làm chỗ dựa cho con. Vì thế Châu tỷ nhi à, con phải suy nghĩ thật kĩ nên lựa chọn như thế nào.

Nói xong, Trần thôn trưởng mong đợi nhìn Trần Châu, hy vọng nàng ta có thể nghĩ cho hai cô con gái. Trần thôn trưởng nói vô cùng rõ ràng, nhất thời Trần nãi nãi, Trần Sơn và Trần Cao thị đều nhìn về phía Trân Châu, chờ đáp án.
Gia gia, con, con muốn... rời khỏi Dư gia.
Mặc dù Trân Châu nói đứt quãng, hơn nữa giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng mọi người trong phòng đều nghe được rõ ràng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.