Chương 566: Đọ sức


Cho nên, khi nghe thấy những lời này, trên mặt Thác Bạt Thế Kiệt liền thoáng qua một tia cười châm biếm khó có thể phát hiện.

Kỳ thự8c, Thác Bạt Thế Kiệt đã phân tích thấu đáo tình thế trước mắt của bọn chúng, hắn cũng đã sớm có tính toán ra phương pháp đối phó rồi
Sở dĩ không nói thẳng ra mà muốn dẫn Cao Tuấn đi một vòng lớn như vậy chính là vì để cho sau này Cao Tuấn sẽ không thể nói gì với hiệu qu9ả của đối sách lần này mà thôi.
Cao Tuấn nói xong liền trao đổi ánh mắt với các tướng lĩnh của phía họ, sau đó liền xoay người sải bước đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ như là giao lại gánh nặng không quan tâm vậy
Mà sau khi Cao Tuấn xoay người đi, Thác Bạt Thế Kiệt vừa chuyển mắt một cái, không đợi các tướng lĩnh bên phía Cao Tuấn đứng dậy đã đứng lên trước bọn họ, tiếp theo lên tiếng:
Cao đại tướng quân xin dừng bước, đây đều là do bản vương dạy dỗ không nghiêm!
Sau đó liền hô ra bên ngoài:
Người đâu, mang Tạ giáo úy xuống dưới đánh mười quân côn!

Có điều, Thác Bạt Thế Kiệt tựa như không nhìn thấy nét mặt của Cao Tuấn có gì khác thường, chỉ quay lại quát mắng Tạ giáo úy:
Tạ giáo úy, còn không mau xin lỗi Cao đại tướng quân!

Cao đại tướng quân, vừa rồi vãn bối lỡ lời, vẫn bối xin lỗi ngài!
.
Tạ giáo úy dù có ngu xuẩn hơn nữa cũng biết vào lúc này nên làm cái gì
Cuối cùng Thác Bạt Thế Kiệt cũng cảm thấy dễ thở, cảm thấy giờ phút mấu chốt cũng không sai biệt gì lắm liền nói ra ý tưởng của mình:
Theo như ý nghĩ của bản vương, với tình thế bây giờ, nếu như chúng ta đã mất tiên cơ không thể chiếm được biến thành trước khi Mạc Vân Thiên xuất hiện thì dù cho bây giờ chúng ta có tăng thêm sức công thành cũng không có ý nghĩa gì.

Suy cho cùng quân đội Mạc gia đã không còn ở thế bị động nữa, chúng ta cứ đánh như vậy cũng không thể chiếm được lợi lộc gì
Thác Bạt Thế Kiệt đã biểu hiện ra như thế thì Cao Tuấn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đứng lại, nhưng mà các tướng sĩ bên phía ông ta còn chưa đứng dậy cho nên cũng không thể làm gì cả
Vì vậy, lúc này sắc mặt của Cao Tuấn khó coi giống như là ăn phải phân vậy! Mà Thác Bạt Thế Kiệt vừa nói như vậy, ngay tức khắc đã có hai tiểu binh đi vào nhận mệnh của Thác Bạt Thế Kiệt lôi Tạ giáo úy ra ngoài.
Cho nên có thể nói Thác Bạt Thế Kiệt tuyệt đối không phải là một nhân vật đơn giản, ít nhất Cao Tuấn không phải là đối thủ của hắn.
Mà Thác Bạt Thế Kiệt vừa nghe Mã tướng quân nói như vậy thì thấy đã đến lúc rồi, vì vậy cười nói:
Nếu là thời khắc quan trọng như vậy, vậy bản vương cũng chịu bêu xấu trước mặt Cao đại tướng quân rồi
Phải nói rằng, cuộc đọ sức vừa rồi nhìn thì đơn giản nhưng lại không hề đơn giản
Cao Tuấn vừa rồi đã bị mất mặt cho nên bây giờ ngồi mà trên mặt vẫn nóng lên, hơn nữa lại càng nhụt chí hơn, trên phương diện khí thế ông ta đã bị Thác Bạt Thế Kiệt chèn ép, từ lúc bắt đầu chỉ trích đám người Thác Bạt Thế Kiệt tới bây giờ đã rơi xuống tình cảnh bị động.
Mà đến khi Thác Bạt Thế Kiệt nói cần phải hoãn lại kế hoạch công thành, đánh lâu dài, rốt cuộc ông ta không nhịn được mà phản bác lại.
Thế là ông ta cắt ngang lời của Thác Bạt Thể Kiệt, chắp tay nói:
Thất vương gia, câu này không thỏa đáng lắm, chuyện phải thêm người đi công thành lần này là ý của ngài, hiện tại chỉ mới có một ngày mà ngài lại nói phải đổi sách lược, các tướng sĩ phía dưới không biết còn tưởng rằng là bởi vì ngài sợ Mạc Vân Thiên cho nên mới đổi ý đấy, hơn nữa muôn đối là đối thì các tướng sĩ phía dưới cũng khó mà thích ứng được đúng không?

Thấy bộ dạng tiểu nhân của Cao Tuấn, một giáo úy khoảng hai mươi tuổi bên phía Thác Bạt Thế Kiệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà đứng dậy phản bác lại Cao Tuần thay cho Thác Bạt Thể Kiệt:
Cao đại tướng quân, lời này của ông cũng quá nghiêm trọng! Chuyện trên chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt, đương nhiên cách thức nghênh địch cũng phải được điều chỉnh kịp thời chứ
Chẳng lẽ dù biết rõ không chiếm được lợi mà bởi vì một mực cứng rắn mà không thay đổi sách lược sao? Nếu vậy há chẳng phải đem tính mạng của các tướng sĩ phía dưới ra làm trò đùa!

Sau khi Cao Tuấn thỏa hiệp ngồi trở lại, bầu không khí trong chủ trương đã phát sinh biến hóa rất lớn
Có thể nói, thể chủ động chiếm cứ mạnh mẽ là một phe Thác Bạt Thế Kiệt, cho nên lời kế tiếp phải để Thác Bạt Thế Kiệt nói mới có sức mạnh cùng mức độ.
Nói đến đây, Cao Tuần liền quay lại nhìn về phía Thác Bạt Thế Kiệt, cất cao giọng nói:
Thất vương gia, xem ra nơi này của ngài không cần tới bản tướng quân nữa rồi
Hừ, bị một tên tiểu bối chỉ mũi coi thường, mặt mũi của bản tướng quân cũng bị ném sạch, hay là ta nên thức thời, đừng ở lại đây cản trở mọi người mới phải.


Nếu như Cao đại tướng quân đã nói như vậy mà bản vương lại thoái thác nữa thì đúng là không biết phải trái rồi.

Lời này của Thác Bạt Thế Kiệt như là đang tưới dầu vào lửa, được tiện nghi còn khoe mẽ, quả nhiên vừa nói vậy mà sắc mặt của Cao Tuấn đã rất khó coi
Cho nên, không thể không thừa nhận, một loạt hành động trước đó của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn như đơn giản nhưng lại là một mũi tên bắn trúng hai con chim, vừa để Cao Tuần tự thừa nhận mình không có cách đối phó, chủ động nói nhường Thác Bạt Thế Kiệt nói ra đối sách của hắn, như vậy cho dù hiệu quả của đối sách này ra sao thì Cao Tuấn đều không thể nói gì cả.
Hơn nữa chính là, sau chuyện đó thì khi thể của Cao Tuấn đã yểu đi, về sau dù muốn nói cái gì cũng phải hạ người đi mấy phần, khí thế hung hãn đã bị bên phía Thác Bạt Thế Kiệt đè ép xuống rồi.
Cao Tuấn bất đắc dĩ, đâu còn biết nói cái gì nữa, chỉ có thể giận đùng đùng, không cam tâm tình nguyện quay trở lại ngồi xuống vị trí của ông ta.

Cao đại tướng quân, chúng ta uống trà, uống trà!
Mã tướng quân thấy vậy thì tươi cười đứng dậy lên tiếng trấn an, chờ đoàn người dường như đã
tỉnh táo
lại mới nói tiếp với Thác Bạt Thế Kiệt:
Vương gia, vừa nãy ngài mới chỉ nói một nửa, mời nói tiếp đi, mấy người chúng tôi đều đang chờ nghe đây
Bây giờ quân đội Mạc gia đang nhìn chằm chằm chúng ta, chúng ta hẳn phải nên tranh thủ quyết định ra biện pháp ứng phó.
Câu nói này đã kéo câu chuyện quay trở lại điểm ban đầu.
Có điều, cuộc đọ sức trong tối ngoài sáng vừa rồi rõ ràng cho thấy đám người bên phía Hung Nô đã bị lép vế rồi.
Lúc này, Mã tướng quân lại đột nhiên đứng dậy cầu xin thay Tạ giáo úy:
Vương gia bớt giận! Lúc này quân ta đang cần người, điều quan trọng nhất mà chúng ta cần làm là mau sớm bàn bạc ra đối sách có thể chống đỡ lại quân đội Mạc gia đang nhìn chằm chằm như hổ đói, cho nên xin vương gia tạm thời bỏ qua cho Tạ giáo úy, chờ qua chuyện này lại truy cứu Tạ giáo úy nói năng tùy tiện sau.

Thác Bạt Thế Kiệt nghe vậy cũng không có ý ngăn lại binh lính đang lôi Tạ giáo úy, mà lại nhìn về phía Cao Tuấn, khó xử nói:
Cao đại tướng quân, ngài xem...
Nói tới đây còn có ý ngừng lại
Giờ phút này Cao Tuấn thật sự đang ở ranh giới sắp bùng nổ, biết rõ hai người Thác Bạt Thế Kiệt và Mã tướng quân đang cố ý kẻ xướng người họa, nhưng dù ông ta bực bội cũng không thể nào phản bác được dù một chữ!
Hừ, nếu là như vậy thì bản tướng quân cũng chỉ có thể nhắm một con mắt tạm thời bỏ qua cho Tạ giáo úy thôi!
Cao Tuấn nghiến răng phun ra từng chữ từng chữ
Thác Bạt Thể Kiệt thấy vậy liền vỗ tay cười to, khen:
Tốt, tốt! Vẫn là Cao đại tướng quân rộng lượng!
Cao Tuấn:
..
Hôm nay ông ta bị chèn ép đến mức độ này thì coi như là một già đã bị ném sạch, vì vậy khi nghe thấy vậy sắc mặt liền tái xanh, thiếu chút nữa đã không thể lên tiếng được
Vì vậy, hắn liền không hề ngượng ngùng mà sảng khoái nói lời xin lỗi.

Hừ!

Cho nên bản vương cảm thấy bây giờ chúng ta nên tạm thời hoãn việc công thành lại, để cho các binh lính mỏi mệt được nghỉ dưỡng sức rồi mới đánh lâu dài với quân đội Mạc gia được.

Đối với thái độ được tiện nghi còn khoe mẽ của Thác Bạt Thế Kiệt trước mặt, Cao Tuấn đã hận đến ngứa răng rồi, nghe đến vế sau ông ta rất muốn chỉ ra chuyện hôm nay bọn họ tăng thêm sức công thành không phải do Thác Bạt Thế Kiệt ra lệnh sao, nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhận chuyện này xuống.
Không có biện pháp, căn cứ vào đánh giá của Thác Bạt Thể Kiệt với Cao Tuấn, cái gọi là danh tướng đ6ệ nhất Hung Nô này chỉ là một tên giỏi đẩy trách nhiệm, thích làm chuyện dư thừa vô nghĩa, hơn nữa còn thích công kích người khác để chứng 5tỏ năng lực của bản thân mà thôi, cho nên hắn mới phải toan tính lâu như vậy.
Cho nên, Thác Bạt Thế Kiệt mới quanh co một vòng lớn như vậy để cho Cao Tuấn tự mình thừa nhận ông ta không có đối sách có thể thực hiện, tránh cho về sau này lại mất bò mới lo làm chuồng, chỉ trích bọn họ không có năng lực.
Lời nói của vị Tạ giáo úy đang nổi giận này có thể nói là không hề khiêm nhường, từng chữ từng chữ đâm vào tim, làm cho Cao Tuấn không thể ngồi yên thêm nữa.
Vì vậy, Cao Tuấn liền vỗ bàn một phát, chỉ vào Tạ giáo úy mà chửi ầm lên:
A a, chỉ là một tên tiểu tử mà dám nói xằng nói bậy trước mặt bản tướng quân! Bản tướng quân đã chinh chiến cả đời mà cần ngươi tới dạy dỗ sao! Trách móc bản tướng quân lấy tính mạng của các tướng sĩ ra đùa giỡn, cái mũ lớn như vậy làm sao mà bản tướng quân có thể đội nối!

Lời thì nói như vậy nhưng mà trên mặt Thác Bạt Thế Kiệt vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Cao Tuấn cũng không ngờ rằng Thác Bạt Thế Kiệt đã nghĩ ra đổi sách, mới vừa rồi ông ta hùng hổ dọa người nhiều lần để cho Thác Bạt Thế Kiệt phải nói ra cách đối phó là bởi vì muốn khiến cho Thác Bạt Thế Kiệt phải mất mặt
Có lẽ sau khi Cao Tuấn không có cách ứng phó mà hắn lại nói ra dự định của mình, thì Cao Tuấn sẽ phải lo cho mặt mũi chính mình nên sau này sẽ không thể nói bậy nói bạ nữa.
Vì thế, Thác Bạt Thế Kiệt nghe vậy chỉ dùng một chút liền nói:
Vậy thì bản vương thất lễ rồi!

Ý tứ của bản vương chính là chúng ta đánh lâu dài với quân đội Mạc gia, giảm bớt sức lực công thành, để binh lính được nghỉ ngơi dưỡng sức.


Đồng thời, chúng ta gia tăng thêm quân ở thành Lương Châu cho Hà Bình để hắn chiếm được thành Lương Châu trước
Mà bây giờ nhìn thấy Thác Bạt Thế Kiệt tự tin thì ông ta mới muộn màng nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Thác Bạt Thế Kiệt rồi.
Trong phút chốc, vẻ mặt của Cao Tuấn thay đổi rất lớn, đầu tiên là đỏ, rồi trắng, tiếp theo là xanh mét, giọng nói mang sự căm hận:
Thất vương gia quá khách sáo!

Sau đó chúng ta đã có thể tạo một cái vòng vây quanh biến thành và thành Liễu, đến lúc đó chúng ta đã có thể phát động tổng tiến công.
Sau khi nói xong đối sách, Thác Bạt Thể Kiệt thấy Cao Tuấn muốn lên tiếng chất vấn, hắn liền cười cố ý hỏi Cao Tuấn:
Ta tin rằng, có thể mọi người không thể hiểu được vì sao bản vương lại muốn làm như vậy đúng không?


Cao Tuấn và tướng lĩnh:
..
Chúng ta nên phủ nhận, hay là thừa nhận?

Giải thích rõ lý do vì sao người phải làm như vậy đi, nhưng chúng ta nhất thời còn chưa nghĩ ra, hơn nữa dựa vào cái gì để chúng ta đồng ý đối sách của ngươi, nói đối sách của ngươi là đúng? Có điều, nếu nói là không hiểu thì không phải là chứng tỏ chúng ta quá ngu xuẩn không hiểu được mưu kế của ngươi sao? Đây không phải là thừa nhận chúng ta không có đầu óc sao? Vì vậy, Cao Tuấn cùng với chúng tướng lĩnh của ông ta đang có mặt tại đây nghe vậy thì trong chốc lát không người nào dám trả lời Thác Bạt Thế Kiệt
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điền Viên Cẩm Tú.