C10: Hồn Vu Diệm
-
Diệt Thần
- [email protected]
- 3588 chữ
- 2019-08-24 09:38:55
Diệt thần
Quyển 1: Con đường phải đi
Bốn năm sau…
- Diện, Diện, Diện…
Bên bờ suối nước nóng, một thiếu niên đang tọa thiền, hai mắt nhắm chặt, trước mặt là Hỏa Linh Đăng lơ lửng, tỏa ra quang mang vàng nhạt.
Trong khi hắn cố gắng tập trung, không đếm xỉa đến người phía sau thì nàng chợt tiến tới, hai tay trắng như tuyết, vươn dài quàng lấy cổ hắn, cằm đặt trên vai hắn, miệng nàng ngậm cọng cỏ thơm, vừa mấy máy môi cho cọng cỏ cọ lên mặt hắn vừa nói:
- Diện, Diện, Diện, vào thành chơi nào.
Suốt ngày hôm nay, Bạch Diện nghe câu này hơn trăm lần rồi, dù Bạch Diện trốn ở phương trời nào, Ngọc Phượng cũng tìm ra hắn bằng được, nàng quyết tâm kéo hắn vào thành Thăng Long chơi, vì ngày mai trong thành có trẩy hội.
Bạch Diện tức muốn chết, mặt nhăn nhó, đen như nhọ nồi, chỉ còn một bước nữa là hắn có thể đột phá được tầng mười hai Vạn Độc Quyết. Nhưng cả ngày không hề được một giây yên tĩnh, Ngọc Phượng lúc nào cũng lẽo đẽo theo phía sau, hở hắn tọa thiền tu luyện là nàng quấy phá.
Mặt trời đã nghiêng nghiêng phía chân trời, nguyên một ngày trôi qua công cốc làm Bạch Diện vô cùng tiếc nuối, bất quá, nhìn gương mặt phụng phịu của Ngọc Phượng bên cạnh, hắn không tài nào nỗi cáu được, chỉ có thể lắc đầu thở dài rồi lẩn đi.
Bạch Diện xõa chân, thu lại Hỏa Linh Đăng, bất đắc dĩ quay sang nói với Ngọc Phượng:
- Tiểu sư phụ của ta, đại sư tỉ của ta, đại tỉ của ta, ngươi muốn Lâm bà bà giết chết ta sao.?
Ngọc Phượng bĩu môi nói:
- Sư phụ bận lo cho mười tiểu sư muội rồi, đâu còn thời gian quản chúng ta, chúng ta tranh thủ dạo một vòng rồi về. Ta nghe nói trẩy hội năm nay rất náo nhiệt, quy tụ rất nhiều thiên tài thế hệ trẻ tham gia, nghe đâu còn có một thiếu niên cỡ tuổi chúng ta, thế nhưng danh chấn thiên hạ, một mình nắm giữ Cuồng Long Bang, uy phong lẫm liệt.
Bạch Diện không có hứng thú với các thiên tài trẻ tuổi, càng không thèm để tâm đến cái gì là Cuồng Long bang, hắn khổ sở nói:
- Lỡ Lâm bà bà biết thì sao.?
Ngọc Phượng đứng dậy xoay người, váy hồng vẽ một vòng tròn, nàng vỗ ngực đáp:
- Mọi chuyện đã có đại tỉ lo.
Nhìn gương mặt hí hửng đầy tự tin của nàng, Bạch Diện càng thêm khổ sở, cất bước hướng về động phủ, trong trí nhớ không ngừng hiện lên khuôn mặt xanh lè, với đôi mắt lạnh ngàn năm của Lâm bà bà, bỗng hắn rùng mình một cái.
Trong suốt quảng thời gian qua, tuy Lâm bà bà thường xuyên ở lại Vạn Độc Môn để truyền thụ cho mười nữ đệ tử mà chưởng giáo đại nhân mới giao cho bà phụ trách. Nhưng thỉnh thoảng không có việc, bà cũng bớt chút thời gian về đây luyện chế một ít đan hoàn, kiểm tra tiến trình rèn luyện của Ngọc Phượng và Thanh Hà, tỷ như bà ta trở về đột xuất mà không thấy ai ở nhà, Bạch Diện thật sự không dám tưởng tượng ra cảnh đó.
Nhớ không lầm thì mấy tháng trước hắn vừa bị bà ta tung một cước, cả thân thể bay thẳng vào góc tường, máu mũi máu miệng tràn ra như suối.
Nguyên nhân đương nhiên không thoát khỏi con người ngây thơ vô số tội đang đi phía sau hắn. Nghĩ lại, ngày hôm đó cả hắn cùng nàng đi tranh đoạt mật ong với Cự Viễn Ma Hùng. Cứ ngỡ ngon lành chiến được phần lợi, đâu ngờ con Cự Viễn Ma Hùng kia tuyệt nhiên không chịu bỏ qua, băng đèo vượt núi truy sát hai người không chết không thôi.
Sau cùng, chẳng những không mang được mật ong về, mà hắn còn bị Cự Viễn Ma Hùng tát một cái, thịt trên ngực bong ra, xương sườn trắng tinh lộ rõ dưới ánh mặt trời. Đến nay, trên ngực còn lưu lại một vết sẹo dài như bị đao cùn chém, may là đan dược của Lâm bà bà siêu phàm, bằng không, mạng hắn một lần nữa mất đi vô ích rồi.
Lại nhớ ngày đó, một mình Ngọc Phượng cõng hắn chạy trốn chết trong rừng, về đến nơi thì lưng nàng đã nhuộm một màu máu đỏ tươi, mang gương tái xanh chạy đi cầu viện sư phụ nàng.
Mặc dù Lâm bà bà không có trực tiếp nhận hắn làm đệ tử, Vạn Độc Quyết cũng chỉ có Ngọc Phương thay bà ta truyền cho hắn, nhưng trong lòng hắn đối với bà ta vẫn vô cùng kính trọng, nói gì thì nói, mạng hắn cũng do bà ta nhặt về, cưu mang nuôi dưỡng mấy năm trời.
Trước mặt Lâm bà bà, hiện nay hắn chẳng khác gì Ngọc Phượng năm xưa, hết sức thu mình, kiêng dè, sợ sệt. Bất quá, dạo này bà ta thường xuyên vắng mặt, ở đây chỉ có hắn cùng Ngọc Phượng và Thanh Hà, ba người cùng nhau tu luyện, thi thoảng cũng trốn vào thành chơi, đến ngôi nhà nhỏ của Hồng lão quậy phá một phen rồi về. Nhưng Thanh Hà cùng hắn thường xuyên tu luyện, chuyên tâm cực lòng tăng thực lực, riêng Ngọc Phượng suốt ngày chạy đông chạy tây, hết trêu người này qua trêu người khác, thế mà thực lực của nàng cứ như tên bay, tăng vù vù làm hai người tức muốn chết.
Thấy Bạch Diện lơ mình, cứ im lặng đi về, Ngọc Phượng đi phía sau bỗng nhiên hô lên:
- Diện, Diện, Diện..
Bạch Diện quay người lại, chẳng biết nàng lại sắp bày trò gì, mắt tròn xoe hỏi:
- Chuyện gì nữa đại tỉ.?
Ngọc Phượng vung hai tay, vô tư, cong môi nói:
- Cõng.!!
Bạch Diện xém tí bật ngữa, mặt mày cứng ngắt, may mà hắn bị đùa riết thành quên nên chỉ cười khổ nói:
- Này, đại tỉ, dù gì chúng ta cũng là nam và nữ..
Bạch Diện chưa nói xong, Ngọc Phượng đã nghiêng đầu sang một bên, nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ vô số tội, hỏi ngược lại:
- Thì làm sao.?
Bạch Diện nghĩ ngợi thoáng chốc đáp:
- Phải giữ khoảng cách.
Ngọc Phượng kỳ lạ nói một chử:
- Hử.
Ngưng một đoạn, nàng cười duyên nói tiếp:
- Là Diện Diện ngại hay là có ý đồ xấu với đại tỉ, sợ không kiềm chế được ư.?
Bạch Diện cứng miệng, chỉ có thể thốt lên được một chữ:
- Ta..
Bất quá, hắn không thèm phân bua, chuyện này thì hắn quen rồi, mỗi lần bị nàng xiên xỏ mà nói không lại thì tốt nhất là giả bộ không quan tâm rồi bỏ đi, là thượng của thượng sách.
Thấy Bạch Diện quay người bước đi tiếp, Ngọc Phượng từ phía sau cười khúc khích, bộ dạng như yêu nữ ma mị lòng người, không cách nào kiềm nén được thắng lợi.
Bốn năm trước, Bạch Diện còn thấp hơn Ngọc Phượng một tấc, đi đâu cũng lủi thủi bước phía sau nàng. Hiện nay đã khác, hắn đã cao hơn nàng nữa cái đầu, dù cho gầy gộc trơ xương nhưng đi đâu cũng đi phía trước, còn nàng thì nhảy nhót, tung ta tung tăng phía sau.
Bước vào thông đạo, Ngọc Phượng lên tiếng trước:
- Về phòng thu xếp chút rồi đi nha.
Bạch Diện vờ ngạc nhiên hỏi:
- Đi đâu, hình như ta chưa từng nói sẽ đi.?
Ngọc Phượng chạy nhanh ra phía trước, xoay người lại, hai tay nàng ôm má, đầu nghiêng sang bên dòm hắn với đôi mắt lung linh, vừa đi thụt lùi vừa mỉm cười kỳ dị nói:
- Diện Diện, đệ giám không đi sao.?
Bạch Diện ngẩn ra:
- Ta…
Gương mặt Bạch Diện giật giật, cảm giác nếu như mình từ chối nữa, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Đúng như hắn nghĩ, trước lúc bóng nàng khuất sau mấy ngã rẽ trong thông đạo, ở phía xa xa vọng đến:
- Thanh Hà sư tỉ cùng đi, yên tâm, nếu sư tỉ dám không đi, ta sẽ đốt hết thảo dược của tỉ ấy.!
Bạch Diện liền xanh mặt, đứng yên tại chổ, ánh mắt bất lực dõi theo bóng nàng đang dần khuất sau những chậu lửa lập lòe trên tường.
Hắn thở dài một hơi, đã quá hiểu nàng nên không lấy làm lạ, đành về phòng chuẩn bị đồ mặc đi trẩy hội cùng hai vị đại tỉ. Nói là về phòng chuẩn bị, đối với hắn chỉ là thay một bộ y phục khác mà thôi, cùng lúc này hắn cũng nhân cơ hội được yên tĩnh, suy nghĩ cách đột phá thật nhanh các tầng tiếp theo của Vạn Độc Quyết.
Hiện tại, Ngọc Phượng đã truyền cho hắn tầng thứ mười chín của Vạn Độc Quyết, nhưng hắn chỉ sắp đột phát tầng mười hai mà thôi. Càng ngày việc đột phá càng trở nên phức tạp, cần rất nhiều thời gian để lĩnh ngộ, ví như chuyện Vu Diệm trong nội thể.
Sau khi tu luyện xong tầng thứ ba Vạn Độc Quyết, đan điền bị phá vỡ, dần hình thành Vu Diệm thay thế đan điền chứa linh lực. Ở tầng tám Vạn Độc Quyết, một lần nữa Vu Diệm phát triển lên, sinh ra Hồn Vu Diệm, theo hắn được biết thì mỗi một loại thần quyết sẽ có một Hồn Vu Diệm khác nhau được sinh ra trong quá trình tu luyện. Ví như tu luyện Ngạo Thiên Kiếm Quyết thì Vu Diệm sẽ sinh ra Hồn Kiếm Vu Diệm, tương tự, nếu là người tu luyện Vạn Độc Quyết thì Vu Diệm sẽ sinh ra Hồn Độc Vu Diệm.
Theo cảm nhận của Bạch Diện, khi tu luyện Vạn Độc Quyết từ tầng một đến tầng tám thì hoàn toàn bình thường, chỉ sau khi đột phá tầng tám, trong Vu Diệm có Hồn Độc Vu Diệm thì bắt đầu xẩy ra hiện tượng linh lực nhiễm độc. Nói cách khác, một khi hấp thu linh lực được luyện hóa trong thần bảo vào nội thể, luồng linh lực này dần tích tụ tại Vu Diệm, sau đó bị Hồn Độc Vu Diệm sinh ra trong Vu Diệm đầu độc, tạo thành độc linh lực.
Những người khổ tu Vạn Độc Quyết đại thành, thì linh lực trong nội thể cũng biến đổi, trở thành độc linh lực hoàn toàn, một khi công kích, dù sử dụng bất kỳ thủ pháp nào, miễn là có sử dụng đến linh lực đều khiến địch nhân trúng độc. Đây tuyệt nhiên là một ưu thế cực kỳ tốt trong giao tranh, bất quá, loại ưu thế này cũng có mạnh yếu, tùy vào cảm ngộ về Hồn Vu Diệm.
Đối với Hồn Độc Vu Diệm, thuộc tính của nó chính là hiệu ứng mà người trúng độc sẽ phải gánh chịu trong giao tranh. Có một số Hồn Độc Vu Diệm có hiệu ứng khá hay như khiến người trúng độc bị huyễn hoặc, hôn mê, tê liệt, choáng váng, xuất huyết, giảm tốc, mù, loạn…Đương nhiên không phải cứ xuất chiêu thì đối thủ liền bị trúng độc mà tùy vào thực lực đối phương mạnh hay yếu, bị trúng bao nhiêu chiêu, mỗi chiêu tung ra kèm theo bao nhiêu độc linh lực, một khi đủ liều lượng mới khiến đối phương bị trúng độc được.
Nói tóm lại, mỗi loại thần quyết sinh ra một loại hồn vu diệm, mỗi loại hồn vu diệm sẽ có các thuộc tính khác nhau, tùy vào cảm ngộ về loạn thần quyết đang tu luyện.
Cái khó là cảm ngộ về thuộc tính Hồn Vu Diệm, tạo ra thuộc tính linh lực, bạo phát thuộc tính linh lực trong nội thể, các bước này của mỗi người đều không giống nhau.
Theo như Bạch Diện biết, độc linh lực của Ngọc Phượng khiến người ta bị huyễn hoặc, của Thanh Hà thì làm địch nhân bị tê liệt. Riêng hắn đã tu luyện Vạn Độc Quyết đến tầng mười hai, bất quá không cảm nhận được độc linh lực trong Vu Diệm của mình thuộc loại nào, có tác dụng gì. Điều này khiến Bạch Diện trăn trở mãi, lòng nóng như lửa đốt, dù sao thì hắn cũng sắp đột phá tầng mười hai Vạn Độc Quyết, bước qua tầng mười ba sẽ một lần nữa cũng cố Vu Diệm và tiến hóa Hồn Độc Vu Diệm.
Bạch Diện lững thững bước đi, trong đầu không ngừng suy nghĩ về thuộc tính của Hồn Độc Vu Diệm, chẳng biết từ khi nào đã ra đến bìa rừng, phía trước Ngọc Phượng cùng Thanh Hà đã đợi sẵn.
Vừa thấy hắn bước ra khỏi tán rừng, Ngọc Phượng đã bĩu môi nói to:
- Người ta bảo rườm rà như nữ nhân, ý là hoàn cảnh thế này đây.
Bạch Diện đau khổ ngó qua hai vị đại tỉ, chân bước nhanh hơn, leo lên ngựa nói:
- Xin lỗi hai đại tỉ, ta tới muộn.
Thanh Hà nhẹ nhàng cười nói:
- Không sao, hai chúng ta cũng vừa đến thôi.
Ở bên cạnh, Ngọc Phượng liếc hắn một cái sắc lịm, đoạn
hứ
một tiếng rồi thúc ngựa vọt đi. Thanh Hà cùng Bạch Diện đưa mắt nhìn nhau cười rồi cũng thúc ngựa đuổi theo.
Trên đường, ba người thúc ngựa khá nhanh, Bạch Diệm muốn hỏi thêm về cảm ngộ Hồn Độc Vu Diệm của Thanh Hà nhưng không có cơ hội. Mãi đến khi trời tối đen như mực thì ba người đã vào thành Thăng Long, đến quán trọ quen thuộc Thắng Thiên. Nơi này cùng nhà của Hồng Lão xem như là ba ngôi nhà của Bạch Diện trong suốt bốn năm qua.
Vẫn là căn phòng nhỏ nhất nằm trên gác trái như thường lệ, Bạch Diện vừa bước vào đã thấy quen thuộc. Cũng khó trách, vì vị trí quán không đẹp, nằm trong hẻm nên khách khứa không nhiều, trong khi các gian phòng tốt ở đây lại dư thừa nên căn phòng của hắn thường thì không ai chọn, thành ra đây giống như phòng riêng của hắn.
Cứ dăm bữa nữa tháng, Ngọc Phượng lại kéo hắn đến đây, lão chủ quán nhìn riết thành quen, cứ thấy người đến liền ném chìa khóa phòng.
Đương lúc Bạch Diện định ngửa lưng ra giường nằm thì dưới nhà vàng lên tiếng nói chuyện như sấm:
- Ông chủ, chúng ta bao hết quán trọ này, mau đuổi hết người đi.
Lão chủ quán đã gần sáu mươi tuổi, kinh nghiệm sống rất phong phú, liếc mắt liền nhận ra những loại người nào có thể mặc cả, loại nào đụng vào thì cái mạng nhỏ xem như vứt đi. Ngay lúc xem qua dung mạo năm người trước mặt, lão tự tin cho rằng, mấy kẻ đang đứng trước mặt mình đây đích thị là loại không thể dây vào được, bằng không sẽ chết một cách oan uổng.
Chẳng nghĩ ngợi thêm, lão chủ quán lên gác lựa lời khuyên giải thiệt hơn với các khách trọ một chút, đa phần những người đến quán trọ hạng xoàng này đều là người không có địa vị, danh tiếng, nghe lão nói tức thì cong dò chạy thẳng. Ai chẳng cần mạng, cho dù ra đường sống hết đêm nay còn hơn không bao giờ được sống nữa.
Kể cả Thanh Hà, Ngọc Phượng, Bạch Diện cũng phải ra khỏi phòng, đương nhiên là loại trừ Bạch Diện không muốn gây phiền phức định rời đi, hai người Thanh Hà và Ngọc Phượng chỉ muốn ra xem cho biết mặt năm người định bao trọn quán này chứ không có ý định rời đi.
Dưới lầu, một thiếu nữ vận bạch y trắng như tuyết, trên mặt đeo mạng che, trông qua liền biết là người có thân phận tôn quý, cử chỉ hết mực tao nhã, lãnh ngạo, một mình ngồi một bàn.
Ở chiếc bàn phía sau, có bốn thanh niên anh tuấn, y phục đồng màu xanh nhạt, tay cầm lục phiến, dáng vẽ rất tự tại, chẳng để ai vào mắt.
Thanh Hà cùng Ngọc Phượng đã từng cùng Lâm bà bà lang bạt khắp nơi tìm độc dược, đi qua vô số thành trì, sơn lâm hải vực, gặp vô số loại người, hiểu biết của hai nàng so với các thiếu nữ cùng tuổi chỉ có thể gấp trăm lần chứ không thể kém hơn, thậm chí so với lão chủ quán Thắng Thiên cũng không kém chút nào, vừa nhìn qua năm người liền nhận ra họ là học viên của Hưng Đạo Viện.
Trong lòng Ngọc Phượng thất vọng, bèn bĩu môi nhìn lão chủ quán nói:
- Cháu nói này lão Tạ, ông nhìn sao mà bảo năm tên học viên cỏn con Hưng Đạo Viện này lợi hại vậy.?
Một thanh âm nhẹ nhàng, rất êm tai, vọng từ trên gác xuống, tức thì khiến năm người ngồi phía dưới tỏ ra cảnh giác. Đặt biệt là bạch y thiếu nữ đang ngồi một mình, nàng vẫn giữ thái độ lãnh ngạo nhưng Vu Diệm đã bắn ra một tia linh lực thăm dò.
Thanh Hà, Ngọc Phượng cũng không để yên, độc linh lực trong Vu Diệm cũng bắn ra, đánh bật luồng linh lực thăm dò của năm người phía dưới.
Bạch y thiếu nữ cùng bốn người của Hưng Đạo Viện cau mày, dĩ nhiên là biết được thân phận ba người trên gác khiến bọn họ bất ngờ, đồng thời cũng không cảm thấy thoãi mái. Năm người bọn họ đã cố tình chọn một quán trọ nhỏ để tránh gặp những người khó đối phó, dễ dàng bao trọn cả quán, thật không ngờ tại nơi này còn gặp ba tên đệ tử của Vạn Độc Môn.
Bạch Diện tuy không phải đệ tử Vạn Độc Môn, nhưng hắn đang tu luyện Vạn Độc Quyết nên người ta thăm dò thấy trên người hắn có tỏa ra độc linh lực thì xếp luôn vào hàng ngủ đệ tử Vạn Độc Môn.
Lão chủ quán tên thật là Tạ Thắng Thiên, những khách trọ quen đều gọi là lão Tạ. Tuy Ngọc Phượng biết năm người này đều là học viên của Hưng Đạo Viện nhưng có một thứ lão Tạ biết mà nàng không biết, đó là Mệnh Hồng Giới Chỉ trên tay năm người này.
Mệnh Hồng Giới Chỉ không những thể hiện danh phận thiên tài trong Hưng Đạo Viện mà còn nói lên chiến công hiển hách của người đeo, chỉ khi hoàn thành Thuận Thiên lệnh do Hưng Đạo Viện cùng Trúc Lâm Viện đưa ra mới có tư cách nhận được loại nhẫn này. Mà nhiệm vụ Thuận Thiên Lệnh không phải ai cũng làm được, một Thuận Thiên Lệnh tương đương với việc tiêu diệt một tên ác ma trong Thập Nhị Cuồng Ma. Trong đó bảng Thập Nhị Cuồng Ma, hiện tại Độc Vương đứng thứ tám.
Lão Tạ rất muốn giải thích rõ ràng cho Ngọc Phượng hiểu, bất quá không đủ thời gian, vừa nghe nàng châm biếng năm người kia, lão liền xanh mặt.
Cũng chẳng cho lão cơ hội nói, một thanh niên quay sang nhìn Ngọc Phượng, ánh mắt xem thường nói:
- Nha đầu, ăn nói cẩn thận.
Ngọc Phượng không phải loại mềm yếu, nói gì thì nàng cũng là một thiên tài, nàng có ngạo khí của mình, để một tên tương đương tuổi gọi là nha đầu, tức khí liền bùng lên.
Thanh Hà vội ngăn Ngọc Phượng lại, tiến lên hai bước, nhẹ nhàng nói:
- Năm vị, trời đã tối, chúng ta cũng chỉ cần hai phòng, hy vọng năm vị rộng rãi.
Thanh niên kia định từ chối, bỗng thiếu nữ áo trắng nhẹ nhàng đáp:
- Giữ yên lặng là được.
Thiếu nữ áo trắng tuy rằng kiêu ngạo, nhưng lịch luyện giang hồ chẳng kém, xem tình hình hiện tại e rằng ba tên đệ tử Vạn Độc Môn này có trưởng bối đi cùng. Nếu lỡ như làm to chuyện, dù năm người là đệ tử kiệt xuất hàng đầu Hưng Đạo Viện thì cũng không bảo đảm an toàn trước mấy lão quái vật của Vạn Độc Môn.
Dù cho nàng không hiểu rõ nội tình Vạn Độc Môn ra sao, chỉ cần nghĩ đến tên phản đồ Độc Vương là có thể hình dung được Vạn Độc Môn chẳng phải trái mận, ai muốn ăn thì ăn, bóp thì bóp.
Nói là vậy, Bạch y thiếu nữ cũng có kiêu ngạo của nàng, đâu thể vì đối phương là người Vạn Độc Môn mà nhúng nhường, hạ thấp uy danh của Hưng Đạo Viện.
Bốn thanh niên đang thắc mắc vì sao học tỷ lại nhường nhịn bọn Vạn Độc Môn thì thấy nàng đứng lên, chân nhẹ nhàng bước lên gác, bàn tay trắng như bạch ngọc hướng về phía các gian phòng, ý mời ba người Bạch Diện, Thanh Hà và Ngọc Phượng chọn phòng trước.
Thanh Hà vừa kéo Ngọc Phượng đi được hai bước, tức thì cảm giác như bị thứ gì đó mạnh mẽ đè thân thể xuống sàn nhà, không tài nào nhấc chân lên được.
Đây chính là uy áp của thiếu nữ áo trắng.