Chương 15: Gặp lại Cự Viễn Ma Hùng.
-
Diệt Thần
- [email protected]
- 3414 chữ
- 2019-08-24 09:38:56
Diệt Thần.
Quyển 1: Con đường phải đi
Trời sắp sáng, vầng thái dương đã dâng lên một phần ở xa xa đầu chân núi, những đám mây ửng hồng cuộn lại đầy trời, như tầng tầng ruộng bậc thang trên cao nguyên. Nhìn kỹ, màu sắc những đám mây có phần ô hợp, sắp xếp không đều, cao thấp, lớn nhỏ tùy nơi nhưng lại mang một vẽ đẹp kỳ lạ, cảm tưởng thênh thang cô độc.
Ở bìa rừng Ngã Lâm, cuồng phong vẫn không dứt, dường như nó không phải tự nhiên mà do người ta dùng một loại trận pháp bày bố ra, có lẽ cố ý ngăn cản thường dân lui tới nơi này, mà cũng có thể còn một lý do nào đó mà cố tình tạo ra phong trận bao bọc cả một khu vực rộng lớn quanh đây. Nếu đúng là phong trận thì hiển nhiên không phải một nhân vật tầm thường có thể bày bố ra được, chí ít người này cũng phải là một lão quái vật đã sống mấy trăm tuổi.
Đương nhiên, Văn Lang đại lục không thiếu mấy lão quái vật thành tinh, bất quá mấy lão ấy không rảnh rỗi làm chuyện dư thừa như vậy. Đối với mấy lão, Độc Vương cùng mấy trò mèo của hắn không đáng để trong mắt.
Đáng tiếc, đến lúc này mấy lão quái vật còn đang dương dương tự đắc, vẫn chưa biết chuyện Độc Vương tu luyện Ký Sinh Linh Trùng Quyết. Nếu để Độc Vương tu luyện thành công, tạo ra những con người hoàn hảo, đến lúc đó, mấy lão quái vật có hợp sức cũng không còn khả năng vây giết được nữa.
Bởi vì Ký sinh Linh Trùng Quyết không những biến những kẻ bị linh trùng nhập thể thành đầy tớ trung thành vĩnh viễn mà còn biến chúng thành những phân thân của người luyện Linh Trùng Quyết, chỉ cần Độc Vương đem giấu một phân thân bất kỳ liền có thể trùng sinh sau khi bị giết.
Có một điểm rất may mắn là ngay cả Ma Thi Tông hùng mạnh, đệ tử tu luyện Linh Trùng Quyết nhiều vô số nhưng chưa từng có một ai tu luyện thành công, đạt được phân thân hoàn hảo. Có thể xem như Bạch Diện là người đầu tiên và duy nhất đã sống được bốn năm sau khi bị linh trùng nhập thể, ngoài ra, Bạch Diện cũng là người duy nhất còn giữ được lí trí cho đến hôm nay.
Bất quá, Linh Trùng Quyết còn có linh trùng ấn, mặc dù Bạch Diện đã trải qua bốn năm tu luyện khắc khổ Vạn Độc Quyết, thậm chí dùng cả Âm Dương Dược Hoàn, ép cơ thể trải qua bốn năm không ngủ, miễn cưỡng xem như đã tu luyện Vạn Độc Quyết được tám năm so với người bình thường cũng không thể chống lại khống chế của linh trùng ấn.
Linh Trùng Quyết vốn là Ma Thuật truyền thuyết trong Lĩnh Nam Yêu Nhân Thuật, đừng nói là tám năm chứ tám mươi năm thì cũng không ngăn được Linh Trùng Ấn kích hoạt Linh Trùng trong cơ thể, đồng thời cũng mở ra khống tâm thuật.
Một khi độc tính linh trùng dấy lên, sẽ như ngọn lửa bất diệt không ngừng bùng cháy, đến khi không còn thứ gì có thể cháy được nữa mới ngưng, đối với Bạch Diện thì hiển nhiên linh lực trong Vu Diệm là nguyên liệu để cháy, hết linh lực thì mạng hắn cũng vong.
Nhờ tám năm tu luyện, Bạch Diện cũng được xem như một người tầm trung có thể chịu đựng được độc tính linh trùng cuồng dã trong nội thể một thời gian và cơ thể bắt đầu được cường hóa gấp trăm lần. Đương nhiên, sau khi nhận được cường hóa cơ thể đạt đến cực hạn sẽ chết rất khó coi sau vài tháng, theo lẽ thường đều là vậy. Trừ phi trên người hắn có điểm khác thường hoặc Độc Vương đã tu luyện Ký Sinh Linh Trùng Quyết thành công, tìm được cách gia tăng thời gian sống cho hắn.
Hiện tại, chỉ trải qua mấy canh giờ, Bạch Diện đã có thực lực Ngạo Thị lục cấp, đây có thể xem như điên cuồng đột phá, chẳng thua kém gì vị chưởng giáo trong truyền thuyết Ngạo Thiên Môn.
Bây giờ, tốc độ di chuyển của hắn cũng tăng lên theo thực lực, ngoài ra còn được sự hỗ trợ của linh trùng trong nội thể giúp tối ưu hóa thân thể nên tốt độ còn vượt xa cấp thực lực vốn có. Đây cũng chính là ưu điểm tuyệt vời nhất của Linh Trùng quyết, đương nhiên, Linh Trùng Ấn kích hoạt linh trùng độc trong nội thể thì kéo theo đó Khống Tâm Thuật cũng được mở ra, bất kỳ ai đã trúng Khống Tâm Thuật đều tự động đi tìm chủ nhân của mình.
Ngọc Phượng cùng A Hỏa trải qua mấy canh giờ bám sát, cuối cùng mất dấu Bạch Diện.
Tại bìa rừng, gió quật ngã một cây đại thụ cao mấy trăm mét, nơi đó thiếu nữ mặc huyết y đang đứng nhìn bốn người Khổng Đà Tông.
Tựa theo những chiếc lá bay trong cuồng phong, A Hỏa điểm chân lên từng chiếc, nhẹ nhàng lướt đến. Mỗi chiếc lá sau khi chạm phải mũi chân của nàng đều cháy thành than, nguyên nhân đích thị do nàng đã vận dụng hỏa linh lực cực hạn để đuổi theo Bạch Diện, tiếc là khoảng cách mỗi lúc một xa, đến khi nàng đứng giữa bốn người Khổng Đà Tông cùng thiếu nữ mặc huyết y thì hắn đã đi mất hút, dùng linh lực rà soát cũng không còn tăm hơi nữa.
A Hỏa đảo mắt một lượt, liền nhận ra mình đáp xuống không đúng chỗ, cản trở người ta đánh nhau. Thấy vậy, nàng liền lùi hai bước, hướng bốn người Khổng Đà Tông hỏi:
- Trước khi các ngươi tiếp tục, có thể cho ta hỏi một câu được hay không.?
Mông Điềm nheo mắt nhìn thiếu nữ vừa đáp xuống, sẵng giọng nói một chữ:
- Được.
A Hỏa không muốn bị lôi kéo vào phiền phức, đành khiêm tốn hỏi:
- Vậy ta cảm ơn trước, các ngươi có thể cho ta biết, từ nãy đến giờ có thấy một thiếu niên chạy qua đây không.?
Mông Điềm gật đầu, bàn tay to bản chỉ về hướng tây bắc, đáp:
- Có, hắn bay qua bên kia.
A Hỏa nhón chân, định vọt đi, bất giác nhận ra Ngọc Phượng vừa bay đến, cả người toát mồ hôi, đang vội vã bước tới cạnh mình.
Thiếu nữ mặc huyết y Mạc Tử Ly nhận thấy tình thế trước mắt bất lợi cho mình khi phải đấu cùng lúc với bốn người Khổng Đà Trang. Nàng nhanh trí nghĩ ra một cách, liền hướng hai thiếu nữ không hề quen biết, thân thiết nói:
- A. Hai vị tỷ tỷ này xin dừng bước.
A Hỏa cùng Ngọc Phượng chợt quay đầu, trong mắt hai người ánh lên một thiếu nữ trạc tuổi mình nhưng dung mạo khuynh quốc khuynh thành. A Hỏa lạnh lùng hỏi:
- Có chuyện gì.?
Thiếu nữ mặc huyết y cười tươi, đoạn nói:
- Hai vị tỷ tỷ không thể đuổi kịp hắn đâu. Bất quá, ta có cách giúp hai vị tỷ tỷ, nhưng phải giúp ta một chuyện nhỏ.
A Hỏa cùng Ngọc Phượng khẽ nhìn nhau, trong lòng hết sức đề phòng, cả hai đều không muốn dính vào rắc rối, hiện tại chỉ muốn đuổi kịp Bạch Diện, xem tình hình cụ thể ra sao. A Hỏa đang suy tính, bên cạnh Ngọc Phượng nóng lòng, lo lắng cho Bạch Diên, đành hỏi:
- Ngươi cần giúp chuyện gì.?
Mạc Tử Ly tiến lên mấy bước, từ trong áo lấy ra một lọ thuốc màu xanh nhạt, cười thân thiện nói:
- Đây là Thanh Phong Dược Hoàn, uống vào liền tăng tốc độ lăng không. Chỉ cần hai vị tỷ tỷ mang ta rời khỏi nơi đây, tiểu muội xin dâng tặng.
A Hỏa cùng Ngọc Phượng liếc mắt sang bốn người Khổng Đà Tông đang đối diện thiếu nữ mặc huyết y, đồng thời họ cũng bắt đầu đề phòng hai người động thủ.
Là người quyết đoán, A Hỏa không lo lắng cho Bạch Diện nhưng động thủ còn nhanh hơn cả Ngọc Phượng, thần quyết vừa niệm, hỏa diễm đã bay đầy trời, vây kính bốn người Khổng Đà Tông.
Ngọc Phượng xuất thủ sau một khắc, độc linh lực cũng tràn ra trong không khí, huyễn cảnh tức thì hiện lên, mê hoặc ánh mắt tất thảy mọi người.
Đi thôi.
A Hỏa quát lên, Mạc Tử Ly cùng Ngọc Phượng bay vọt về hướng tây bắc. Trong khoảnh khắc, Mạc Tử Ly cũng tuân thủ lời hứa, lấy một viên Thanh Phong Dược Hoàn nuốt xuống rồi đưa lọ thuốc cho A Hỏa. Đương nhiên A Hỏa không có uống liền, nàng không dễ tin người như vậy, tức thì chuyển lọ thuốc qua cho Ngọc Phượng trước.
Ngọc Phượng là người Vạn Độc Môn, ngay cả linh lực trong người cũng là Hồn Độc Vu Diệm, đối với thiên hạ độc dược đương nhiên am hiểu. Vừa cầm lọ thuốc liền vận độc linh lực nghiệm thử, nhận thấy không có vấn đề mới uống một viên rồi đưa cho A Hỏa. Quả nhiên, dược hoàn vừa nuốt xuống liền có tác dụng mạnh mẽ, tốc độ phi thân của ba người đã đạt đến cực hạn. Mỗi lần điểm chân qua một chiếc lá có thể phi thân hơn mười dặm.
Hỏa diễm của A Hỏa cùng thuộc tính huyễn hoặc từ Hồn Độc Vu Diệm của Ngọc Phượng có thể giữ chân được bốn người Khổng Đà Tông, bất quá không được lâu, chỉ một phút sau thì bốn người kia đã phá giải được, tức thì đuổi theo.
Cùng lúc đó, bốn người U Ám Tông bất đắc dĩ vì A Hỏa là đội trưởng của mình mà đuổi tới. Bên cạnh còn có Thanh Uyển đội trưởng Vạn Độc Môn dẫn theo bốn sư đệ Tú Linh, Khả Doanh, Hạ Hanh, Mộ Na cùng đến.
Vừa đến bìa rừng, A Băng nhận được mật truyền song sinh từ A Hỏa, nàng quay sang nói với ba người A Lôi, A Liễm, A Thương:
A Hỏa đội trưởng bảo chúng ta chặn bốn người phía trước lại.
Thanh Uyển cùng bốn sư đệ chẳng rõ sự tình, chợt thấy người U Ám Tông bay vọt lên, linh lực không ngừng tăng vọt. A Băng phóng thích băng bạo, A Lôi phóng thích lôi kích, A Liễm kích hoạt cặp trủy thủ, A Thương cường hóa mũi thương trên lưng sáng rực trời.
Bốn người U Ám Tông bất ngờ đánh thẳng tới bốn người Khổng Đà Tông phía trước.
Cách đó không xa, Đoạn Trường dẫn theo hai thanh niên trạc tuổi mình, tầm hai mươi hai mốt, hai mươi hai tuổi, là người Diệt Hồn Tông. Mỗi người một cặp lưỡi hái, ánh mắt có phần phức tạp, ba người đang bị năm người lạ mặt vây công, tình thế không được tốt cho lắm.
Lý Khoái cùng Đoạn Trường xung đột trong thành Thăng Long cũng ở đây, chỉ là hắn không cùng Đoạn Trường giao đấu mà hắn cùng ba người đồng bạn Trường Sinh Tông đang bị một người lạ mặt đánh cho xối xả, đến thở cũng không còn thời gian.
Xung đột bất giác xẩy ra khắp mọi nơi, không chỉ xung quanh đây, mà nhiều nơi khác quanh đây cũng xẩy ra xung đột, đều là thanh nam ngọc nữ, thiên tài nhiệt huyết của các tông phái, gặp nhau chưa nói được mấy câu đã phân tranh cao thấp.
Không nhộn nhịp như bên ngoài bìa rừng, vào sâu bên trong Ngã Lâm, nơi ngọn tháp bút tế trời xanh, chọc thủng tầng mây. Độc Vương đang tọa thiền tĩnh tâm dưới chân tháp, trước mặt lão để hai quyển pháp quyết.
Một là Ký Sinh linh trùng quyết, là quyển lão đang mở ra trước mặt để tu luyện, liếc xem có thể thấy là bản chép tay, chữ nghĩa dọc ngang các kiểu, rất lộn xộn, trên đó cũng ghi chú rất nhiều phương pháp tu luyện do nhiều năm qua lão đã nghiên cứu nghiền ngẫm ra.
Bên cạnh quyển Linh Trùng quyết còn có một quyển pháp quyết kỳ bí được để trong hộp gỗ, các mặt trên dưới, trái phải, trong ngoài của hộp gỗ màu đen nhánh này đều vẽ đầy hình tròn. Trong mỗi hình tròn chứa bốn hình tròn nhỏ hơn, được nối với nhau thật cân xứng, tạo thành một hình vuông, chính giữa bốn hình tròn có một tia chớp, nhìn rất giống một con mắt đang khép.
Độc Vương khẽ mở mắt, lão nhìn chiếc hộp đen để trước mặt, lát sau muốn đưa tay lấy quyển pháp quyết bên trong chiếc hộp đã mở sẵn kia ra. Kỳ lạ là lão vừa đưa tay đến, từ quyển pháp quyết này tỏa ra một luồng quang ảnh, ánh lên màu đen nhàn nhạt, tức thì Độc Vương phải thu tay lại, đôi mắt lão hiện lên vẻ không cam tâm nhìn quyển pháp quyết kỳ lạ.
Lão thử đi thử lại mấy lần, rất muốn cầm lấy quyển pháp quyết lên đọc, đáng tiếc là đến chạm vào, lão cũng không cách nào chạm tới được. Lần nào cũng y như vậy, mỗi khi đưa bàn tay đến gần liền bị ánh sáng đen nhạt từ chối, buộc phải thu tay về. Cuối cùng lão đành buông bỏ ý định, đóng chiếc hộp đen lại, đặt sang một bên rồi cầm quyển Linh Trùng Quyết lên nghiên cứu tiếp.
Từ trăm năm trước, Độc Vương đã có thiên phú hơn người, học một biết mười, tài năng nở rộ khi còn là một thiếu niên mười mấy tuổi. Nhưng mãi đến bây giờ lão vẫn không thể học được Ký Sinh Linh Trùng Quyết, tính ra cũng hơn ba mươi năm rồi mà chỉ tu luyện được hai tầng là linh trùng nhập thể và linh ấn khống tâm, còn tầng cuối là linh trùng phân thân, lão không cách nào học được, hoàn toàn không có một chút cảm ngộ.
Cũng vì điều này mà lão liều mạng đánh một ván cược lớn, gửi thiếp mời đến toàn bộ thế lực trên đại lục, tổ chức trận đấu tranh đoạt Tiên Long Thần Bảo. Mặc dù Tiên Long Thần Bảo trân quý vô giá, những nó lại là một cái đáng tiếc nữa cho lão, bởi vì cái Tiên Long Thần Bảo mà lão đang có là thần bảo nguyền rủa, vô duyên lấy được chỉ để ngắm chứ không thể sử dụng. Đối với lão mà nói, nó không có một chút giá trị nào, giữ hay vứt đều như nhau, hiển nhiên các thế lực khác có đoạt được cũng chưa chắc dùng được.
Thay vì ôm khư khư cái vật vô giá đó để ngắm, rồi gặp phiền phức với mấy lão quái vật hiếu kỳ, Độc Vương đã thành công dùng nó để đổi lấy một trận chiến giữa đám Huyết Độc Ma Thi của lão cùng đám thiên tài trẻ tuổi của các thế lực trên đại lục. Lão chỉ mong trong quá trình giao đấu đồng cấp, các ma thi có thể lĩnh ngộ được điều gì đó, hoặc bị ảnh hưởng từ các loại tiên ma yêu thuật khác nhau mà tiến hóa, giúp lão luyện thành tầng cuối cùng của Linh Trùng Quyết, linh trùng phân thân.
Trong thời gian này, lão chỉ việc sử dụng Linh Trùng Ấn, phát huy tối đa sức mạnh của khống tâm thuật để cảm ngộ tiến hóa từ các ma thi của mình. Ngoài ra, đây cũng là thí nghiệm cuối cùng mà lão có thể nghĩ ra. Nếu thất bại, qua vài tháng nữa, các ma thi của lão sẽ chết, nguyện vọng tu luyện thành công tầng cuối cùng Linh Trùng Quyết xem như thất bại.
Độc Vương đăm chiêu nhìn quyển Linh Trùng Quyết trên tay, không ngừng suy nghĩ xem bản thân còn bỏ sót điểm nào hay không. Bất giác lão nỗi cáu, thật sự không cách nào lí giải được những điều ghi chép ở tầng cuối cùng này.
Vụt.
Độc Vương ném mạnh quyển Linh Trùng Quyết sang một bên, lão nhớ đến bốn năm trước Thượng Thiên Môn bất ngờ tập kích động phủ của mình, còn cướp đi bản gốc Linh Trùng Quyết, nhưng lão không để tâm, vì lão đã đọc quyển sách đó gần ba mươi năm, chẳng lí nào nhớ sai một dấu hay nữa chữ cả. Lão thật sự không cho rằng mình đã chép ra bản Linh Trùng Quyết thiếu sót, khiến bốn năm nay không chút gì cảm ngộ tầng cuối cùng của Linh Trùng Quyết.
Độc Vương vò đầu bức tóc, đang tìm cách tu luyện linh trùng phân thân, các ma thi của lão bỗng nhiên thông qua linh trùng khống tâm, thông báo cho lão biết có rất nhiều người đã tiến vào đây.
Độc Vương nhếch mép cười, cặp lông mày rậm rạp vễnh cao lên, hai tay lão bắt ấn, điều động tất cả Huyết Độc Ma Thi đã chờ sẵng từ lâu, xông ra đánh đám thiên tài đang tiến vào.
Ngay lúc Độc Vương dùng Linh Trùng Ấn, để khống tâm ma thi, đột nhiên lão cảm nhận có một con ma thi dị thường xuất hiện. Nó không những mạnh mẽ hơn mà còn hoàn hão một cách tuyệt vời so với mấy con ma thi mà lão đang có, lòng lão đột nhiên dao động mãnh liệt, độc linh lực theo linh trùng ấn phát ra khống tâm thuật đến cực hạn, lão cố gắng điều động con ma thi hoàn hảo kia trở về.
Đương lúc đó lại có chuyện xẩy ra.
Khốn kiếp, chuyện gì thế này.?
Độc Vương gào lên, mặt mày xanh lè.
Lão cố gắng dùng linh trùng ấn phát huy cực hạn khống tâm thuật một lần nữa, nhưng khống tâm thuật đã mất tác dụng với con ma thi kỳ lạ kia.
Độc Vương nghiến răng nghiến lợi, đứng phắt dậy, đã mấy chục năm trôi qua, chưa từng có khi nào lão cảm thấy háo hức như vừa rồi. Bất quá, vừa mừng chưa đầy chớp mắt, lại hóa thành giận dữ đến tim đen mật tím. Ngay cả chuyện Thượng Thiên Môn đột nhiên tấn công động phủ của lão rồi lấy đi bản gốc Linh Trùng Quyết cũng không làm lão nổi cáu như lúc này.
Độc Vương gấp gáp thu gom mấy đồ vật trên mặt đất, gương mặt giận dữ, đỏ bừng lên, độc linh lực du động như cuồng phong bão vũ, lão bắn cái vèo, tạt nát hàng cây trên đường đi. Trong lòng lão như có lửa đốt, chỉ cầu mong con ma thi kỳ lạ kia đừng có gặp phải bất trắc gì, nếu không, lão chắc chắn mình sẽ chết vì tức.
Bạch Diện lúc này đã mất quyền khống chế thân thể, hắn đang theo sự khống chế của khống tâm thuật trở về gặp Độc Vương.
Đang lúc phi thân qua một cây lớn giữa rừng, trực giác liền mách bảo hắn có nguy hiểm trước mặt.
Ầm.
Đột ngột xuất hiện một bóng đen, không hề báo trước, trực tiếp tung một chưởng, đánh thẳng vào ngực Bạch Diện, vừa khéo đánh cái đỉnh đen xì luôn đeo trên ngực hắn, găm sâu vào giữa hai đốt xương sườn.
Thân thể Bạch Diện giống như một viên đá bị người ta ném đi, lăn lốc dài trên mặt đất, mãi đến khi va chạm vào gốc đại thụ, dư lực mất hết mới ngừng lại, trên ngực túa ra máu tươi.
Không đợi hắn nghỉ ngơi, phía trước xuất hiện một con gấu đen nâu cực lớn, cả người nó đứng thẳng lên, hai tay ôm trước ngực, ánh mắt sáng long lanh nhìn Bạch Diện máu me nằm cạnh gốc đại thụ, nó chính là con Cự Viễn Ma Hùng mà mấy tháng trước, hắn cùng Ngọc Phượng đã cướp mật ong của nó. Nguyên lai vết sẹo trên ngực Bạch Diện còn chưa hết đau sau cái tát đó.