Chương 2.4


Số từ: 1874
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn

Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
H
ội trường là căn nhà to hơn nhà cấp bốn của người dân một chút. Đàn ông và phụ nữ mặc đồ tang đi tới đi lui với vẻ bận rộn.
Ở bàn đón tiếp là bà Kanako, mẹ của Katsuro. Bà đang trao đổi gì đó với một người đàn ông gầy gò. Katsuro từ từ tiến lại.
Nhận ra anh, bà Kanako mở miệng như muốn nói
Ơ kìa.
Thấy vậy, anh cũng toan nói ‘Con về đây’ nhưng chưa kịp thì gương mặt người đàn ông đứng cạnh bà khiến anh nín bặt.
Đó là ông Takeo, bố anh. Ông gầy rộc đi nên anh cứ tưởng là người khác.
Sau khi nhìn chằm chằm Katsuro, ông Takeo mới mở khuôn miệng đang mím chặt thành một nét thẳng ra.

Cái gì, mày đến hả? Ai báo thế?
Giọng ông cục cằn.

Emiko báo cho con.


Hừm.
Ông Takeo nhìn Emiko rồi lại quay sang nhìn Katsuro.
Mày mà cũng có thời gian để đến đây cơ à?

Katsuro cảm giác đó là lời rút gọn của câu nói
Chẳng phải mày bảo sẽ không vác mặt về khi chưa đạt được nguyện vọng sao.


Nếu bố bảo con quay về Tokyo đi thì con sẽ đi ngay.


Katsuro.
Bà Kanako nhăn mặt.
Ông Takeo phủi tay ra chiều phiền phức.

Tao không nói thế. Tao đang bận nên mày đừng ăn nói kiểu kiếm chuyện.
Nói xong ông vội vã bỏ đi.
Nhìn theo chồng, bà Kanako nói:
Cuối cùng thì con cũng về. Mẹ cứ tưởng con không về.

Có vẻ như Emiko đã gọi điện cho Katsuro theo chỉ đạo của bà Kanako.

Tại Emiko cứ nói này nói nọ. Mà bố gầy nhỉ. Con nghe nói bố lại ngã bệnh, không sao chứ ạ?

Vai bà Kanako như chùng xuống trước câu nói của Katsuro.

Bố con cứ gồng mình lên đấy nhưng mẹ thấy là bố yếu đi nhiều rồi. Dù sao cũng trên sáu mươi rồi còn gì…


Vậy rồi ư…

Ông Takeo cưới bà Kanako khi đã qua tuổi ba mươi sáu. Hồi nhỏ Katsuro thường nghe kể vì mải mê gây dựng lại Ngư Tùng, ông không có thời gian để tìm vợ.
Sắp đến lễ thông dạ lúc sáu giờ tối, họ hàng đã lục tục kéo tới. Ông Takeo có nhiều anh em nên riêng bên họ nội cũng lên tới hai mươi người. Lần cuối Katsuro gặp họ cách đây đã hơn mười năm.
Người chú ít hơn ông Takeo ba tuổi tiến lại bắt tay Katsuro đầy vẻ bồi hồi.

Ồ, Katsuro đấy à, trông cháu vẫn khỏe nhỉ. Nghe nói vẫn ở Tokyo hả? Giờ làm gì rồi?


À, dạ… cũng việc này việc kia.

Tự anh cũng thấy hổ thẹn vì không trả lời được rành rọt.

Việc này việc kia là sao? Không phải cố tình lưu ban để được chơi đấy chứ.

Anh giật mình. Hình như bố mẹ không nói cho họ hàng biết là anh đã bỏ học. Bà Kanako đang ở ngay gần đó nên không có chuyện bà không nghe thấy đoạn hội thoại này, song bà vẫn lặng thinh, ngoảnh đi chỗ khác.
Cảm giác bẽ bàng trào dâng trong lòng. Vậy là ông Takeo và bà Kanako nghĩ rằng không thể nói cho người khác chuyện thằng con trai muốn theo đuổi âm nhạc.
Nhưng anh cũng sẽ giống bố mẹ nếu không thể tuyên bố chuyện này. Không thể để như vậy được.
Anh liếm môi, nhìn thẳng vào mặt ông chú.
Cháu bỏ rồi.


Hả?
Ông chú tỏ vẻ khó hiểu.

Cháu bỏ học rồi. Bỏ giữa chừng.
Liếc thấy bà Kanako cứng đờ người ra, anh tiếp tục.
Cháu muốn sống trong thế giới âm nhạc.


Âm nhạc?
Vẻ mặt ông chú như thể vừa nghe thấy một từ lạ hoắc.
Đoạn hội thoại dừng lại ở đó vì lễ thông dạ đã bắt đầu. Với vẻ ngơ ngác, ông chú ra tìm những người họ hàng khác và nói gì đó. Chắc là kiểm tra xem điều Katsuro vừa nói có đúng không.
Sau phần đọc kinh, lễ thông dạ được tiến hành theo đúng trình tự. Katsuro cũng thắp hương. Trong di ảnh, bà anh đang cười hiền từ. Anh vẫn nhớ hồi nhỏ rất được bà cưng chiều. Nếu còn sống, chắc chắn bà vẫn sẽ ủng hộ anh.
Lễ thông dạ kết thúc, mọi người chuyển sang phòng khác. Ở phòng này có bày sẵn sushi và bia. Anh nhìn quanh thì thấy những người ở lại toàn là họ hàng. Bà anh mất khi đã gần chín mươi nên ít thấy vẻ buồn trên gương mặt họ. Hơn nữa, lâu rồi họ hàng mới có dịp tụ tập đông đủ nên không khí lại có phần thân tình hơn.
Đúng lúc ấy, có ai đó xẵng giọng:
Nói lắm thế, để mặc chuyện nhà người ta đi.
Chẳng cần nhìn Katsuro cũng biết đó là ông Takeo.

Không phải chuyện nhà người ta. Trước khi chuyển đến chỗ hiện tại thì là nhà của ông bố quá cố của chúng ta đấy. Bản thân em cũng từng sống ở đó.
Người nói là ông chú ban nãy. Có lẽ tại rượu nên mặt hai người đỏ gay.

Nhà bố xây bị cháy hồi chiến tranh rồi. Nhà hiện tại là do tôi xây. Chú không có quyền nói này nói nọ.


Anh bảo sao? Nhờ có biển hiệu Ngư Tùng nên anh mới buôn bán được ở chỗ mới chứ. Biển hiệu đó là thừa hưởng từ bố đấy. Một cửa hàng quan trọng như thế của gia đình, anh định đóng mà không hỏi ý kiến bọn em sao?


Ai nói đóng cửa. Tôi vẫn còn muốn làm.


Sức khỏe anh thế này thì còn làm được bao lâu? Đến cái thùng cá còn chẳng bê nổi. Bản thân việc anh cho thằng con trai độc nhất lên Tokyo học đại học đã là không bình thường rồi. Bán cá thì cần gì đến học vấn?


Cái gì, chú coi thường nghề bán cá đấy hả?
Ông Takeo đứng dậy.
Có vẻ như sắp xảy ra một trận ẩu đả nên mọi người vội ngăn lại. Ông Takeo cũng ngồi xuống.

… Thật đúng là… không bình thường. Không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Dù đã hạ tông giọng nhưng ông chú vẫn tiếp tục càm ràm trong lúc nhấp chén rượu.
Bỏ học để làm ca sĩ à, sao anh ấy lại đồng ý một chuyện ngớ ngẩn như thế chứ.


Lắm chuyện, đừng có nhúng mũi vào chuyện người khác.
Ông Takeo trả đũa.
Sợ khẩu chiến lại nổ ra nên các bà các cô kéo ông chú ra chỗ khác.
Cuộc cãi vã lắng xuống song bầu không khí ngột ngạt vẫn còn đó. Một người đứng dậy xin phép về trước, thấy vậy, những người còn lại cũng rút lui theo.

Mấy mẹ con cũng về đi.
Ông Takeo nói với bà Kanako và anh em Katsuro.
Tôi sẽ canh hương.


Ông ổn chứ? Đừng cố nhé.

Thấy bà Kanako lo lắng, ông Takeo tỏ vẻ khó chịu:
Đừng coi tôi như người bệnh.

Katsuro cùng bà Kanako và Emiko rời hội trường. Nhưng đi được một đoạn, anh dừng lại.

Con xin lỗi, mẹ và em về trước đi.


Sao thế? Con quên gì à?
Bà Kanako hỏi.

Không, không phải…
Anh ấp úng.

Anh muốn nói chuyện với bố à?
Emiko nói.

Ừ.
Katsuro gật đầu.
Anh nghĩ có lẽ nên nói chuyện với bố một chút.


Thế à? Em hiểu rồi. Vậy mình đi thôi mẹ.

Nhưng bà Kanako không nhúc nhích. Bà cúi đầu như thể đang nghĩ ngợi lung lắm, sau đó bà ngẩng lên nhìn Katsuro.

Bố không giận gì con đâu. Bố nghĩ con có thể làm như con thích.


… Vậy ạ?


Chính vì thế mà ban nãy bố mới cãi nhau với chú đấy.


Vâng…

Katsuro cũng cảm nhận được điều đấy. Lắm chuyện, đừng có nhúng mũi vào chuyện người khác…
Câu bố nói với ông chú đã thể hiện cho người ngoài biết rằng chúng tôi phần nào chấp nhận chuyện thằng con duy nhất làm điều nó muốn. Chính vì thế Katsuro muốn hỏi ông Takeo ý nghĩa thực sự của câu nói đó.

Bản thân bố cũng muốn Katsuro đạt được ước mơ.
Bà Kanako nói.
Bố nghĩ rằng không được làm phiền con. Không được để Katsuro từ bỏ ước mơ chỉ vì bố lâm bệnh. Con nói chuyện với bố cũng được thôi nhưng đừng quên điều đó.


Vâng, con hiểu rồi.

Đợi mẹ và em đi, Katsuro quay ngược trở lại.
Lúc lên tàu ở ga Tokyo, anh đã không hề lường trước được diễn biến này. Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bố mẹ phàn nàn, họ hàng quở trách. Nhưng bố mẹ đã che chắn cho anh. Anh nhớ lại cảnh bố mẹ rời căn hộ của anh ba năm trước. Sau khi không thể thuyết phục thằng con, không biết bố mẹ anh làm thế nào mà đổi ý.
Hầu hết đèn trong hội trường đã tắt. Chỉ có cửa sổ trong góc là còn ánh sáng hắt ra.
Katsuro không đi về phía cửa chính mà rón rén lại gần ô cửa sổ đó. Cửa sổ bằng kính, có thể đóng lại bằng lớp cửa lùa giấy bên trong, lớp cửa đó hiện đang he hé mở. Anh nhòm vào bên trong qua khe hở.
Đây không phải phòng diễn ra lễ thông dạ mà là phòng tiến hành tang lễ, nơi đặt quan tài. Ở bàn thờ phía trước, hương vẫn đang cháy. Ông Takeo đang ở trước hàng ghế đầu tiên.
Katsuro thắc mắc không biết ông Takeo đang làm gì thì thấy ông đứng dậy. Ông lấy từ chiếc cặp đặt bên cạnh ra thứ gì đó. Một thứ được bọc trong tấm vải trắng.
Ông Takeo bước lại gần quan tài, từ từ mở tấm vải trắng ra. Thứ hiện ra trong tấm vải chợt lóe lên. Giây phút ấy, Katsuro hiểu đó là cái gì.
Một con dao. Một con dao cũ. Giai thoại về con dao ấy Katsuro đã nghe đến nhàm tai.
Đó là con dao ông nội dùng từ lúc mới mở Ngư Tùng
. Khi bố Katsuro được quyết định là người nối nghiệp, con dao đã được trao lại cho ông. Hồi trẻ, ông Takeo hành nghề bằng con dao đó.
Ông Takeo trải tấm vải trắng lên trên quan tài và đặt con dao lên. Ông ngước nhìn di ảnh mẹ rồi chắp tay khấn.
Nhìn cảnh ấy, ngực Katsuro thắt lại. Anh có cảm giác như mình hiểu được ông Takeo đang nói gì với bà.
Hẳn là bố đang xin lỗi bà về chuyện đến đời bố, cửa hàng thừa kế từ ông nội buộc phải đóng cửa, rằng bố không thể trao con dao kỷ vật cho thằng con trai duy nhất.
Katsuro rời khỏi cửa sổ. Anh không quay ra cửa trước mà cứ thế rời khỏi hội trường.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.