Chương 3.7
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 799 chữ
- 2020-05-09 06:29:46
Số từ: 781
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✰✰✰
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
T
háng 9 năm 2012
Namiya Shungo ngồi băn khoăn trước màn hình máy tính. Có lẽ nên thôi chăng. Làm chuyện dở hơi này nhỡ ầm ĩ lên thì mệt lắm. Đây là máy tính ở nhà nên cảnh sát sẽ lần ra ngay. Chưa kể tội liên quan đến Internet sẽ bị phạt rất nặng.
Thật khó tin chuyện dở hơi này lại do ông Takayuki nhờ. Đến phút cuối ông vẫn tỉnh táo. Giọng ông lúc đó cũng rất chắc chắn.
Takayuki là ông nội của Shungo. Ông mất cuối năm ngoái vì ung thư dạ dày. Nghe nói bố của ông cũng chết vì ung thư nên có lẽ là bệnh di truyền của gia đình.
Trước khi ông Takayuki nhập viện, Shungo được gọi đến phòng ông. Rồi đột nhiên ông bảo có việc muốn nhờ. Lại còn nói phải giữ bí mật với mọi người nữa.
Không nén nổi tò mò, Shungo hỏi ông chuyện gì.
Shungo hình như rất thạo máy tính đúng không?
Ông Takayuki hỏi.
Chắc cũng gọi là thạo ạ.
Shungo đáp. Cậu đang tham gia câu lạc bộ Toán ở trường cấp hai nên hay phải dùng máy tính.
Nghe vậy, ông Takayuki bèn lấy ra một tờ giấy.
Tới tháng Chín năm sau, ông muốn nhờ cháu đưa nội dung viết ở đây lên mạng Internet.
Shungo cầm lấy tờ giấy và đọc nội dung viết trong đó. Một nội dung kỳ lạ.
Gì vậy? Thế này là sao ạ?
Ông Takayuki lắc đầu.
Cháu không cần nghĩ sâu xa đâu. Ông chỉ muốn nội dung viết ở đó được thông báo rộng rãi thôi. Shungo chắc là làm được chứ?
Cháu làm được nhưng mà…
Thật lòng ông muốn tự mình làm. Bởi ông đã hứa như vậy.
Hứa? Với ai ạ?
Với bố của ông. Tức là ông cố của Shungo.
Bố của ông…
Nhưng ông sắp phải nhập viện rồi. Ông cũng không biết mình còn sống được đến bao giờ. Vì vậy ông cứ nhờ Shungo trước.
Shungo không nghĩ ra được lời nào để đáp lại. Nghe bố mẹ nói chuyện cậu cũng đoán được ông không còn sống được bao lâu nữa.
Cháu hiểu rồi ạ.
Shungo đáp. Ông Takayuki gật đầu mấy lần, nom rất mãn nguyện.
Ông Takayuki qua đời không lâu sau đó. Shungo có mặt ở cả lễ thông dạ và đám tang của ông. Cái xác được quàn trong quan tài như thể đang nói với cậu: Nhờ cháu cả đấy nhé.
Kể từ lúc đó, lời hứa với ông Takayuki không rời khỏi tâm trí cậu. Cậu đang loay hoay chưa biết phải làm sao thì tháng Chín đã tới.
Shungo nhìn tờ giấy cầm trên tay. Đó là tờ giấy ông Takayuki đưa cho cậu. Tờ giấy viết:
‘Từ 0 giờ đến rạng sáng ngày 13 tháng Chín, hộp thư tư vấn của tiệm tạp hóa Namiya sẽ hoạt động trở lại. Tiệm chúng tôi có việc này muốn hỏi những người đã từng gửi thư nhờ tư vấn và nhận được câu trả lời của tiệm. Câu trả lời của tiệm có tác dụng thế nào với cuộc đời của các bạn? Có ích hay không có ích? Tiệm chúng tôi rất mong nhận được ý kiến thẳng thắn của các bạn. Xin các bạn hãy gửi câu trả lời vào khe nhận thư ở cửa cuốn giống như hồi trước. Xin chân thành cảm ơn.’
Ngoài tờ giấy, ông Takayuki còn đưa cho cậu một thứ nữa. Đó là bức ảnh chụp ‘Tiệm tạp hóa Namiya’. Shungo chưa từng đến đó song hình như tiệm vẫn còn cho đến ngày nay.
Shungo từng nghe ông Takayuki kể rằng gia đình Namiya trước đây có một tiệm tạp hóa. Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ được nghe kể chi tiết.
Hộp thư tư vấn nghĩa là sao? Hoạt động trở lại nghĩa là thế nào?
Có lẽ nên thôi chăng. Nhỡ xảy ra chuyện không thể vãn hồi thì phiền phức lắm.
Shungo toan đóng máy tính. Nhưng đúng lúc ấy cậu nhìn thấy một thứ.
Chiếc đồng hồ đeo tay đặt ở góc bàn. Kỷ vật yêu thích mà ông Takayuki đã tặng lại cho cậu. Chiếc đồng hồ mỗi ngày chạy sai năm phút ấy là quà tặng của bố ông khi ông thi đỗ đại học.
Shungo nhìn vào màn hình máy tính. Gương mặt cậu hiện lên trên màn hình tinh thể lỏng màu đen. Chồng lên gương mặt ấy là gương mặt của ông cậu.
Mình phải thực hiện lời hứa giữa hai người đàn ông…
Shungo khởi động máy tính.