Chương 4.3
-
Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya
- Higashino Keigo
- 3125 chữ
- 2020-05-09 06:29:47
Số từ: 3137
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
S
3ắp đến ngày cả nhà chạy trốn nhưng Kousuke cứ lần lữa chẳng biết nên làm gì. Bố mẹ bảo cậu thu dọn đồ đạc mà cậu còn chưa động chân động tay.
Chuyện xảy đến vào một ngày như thế. Con đường tới thư viện bị chặn để thi công, cậu buộc phải đi đường khác. Thế là cậu trông thấy bọn trẻ con tụ tập trước một tiệm ven đường.
Kousuke tiến lại gần, đứng đằng sau bọn trẻ để nhòm vào tiệm. Bức tường của tiệm có dán vài tờ giấy trông như giấy viết thư.
Hỏi: Tại sao con Gamera
vừa xoay vòng vòng vừa bay mà không bị chóng mặt? Bạn của Gamera hỏi.
( Quái vật trong bộ phim cùng tên của Nhật, công chiếu lần đầu năm 1965.)
Đáp: Ông nghĩ con Gamera đã học múa ba lê. Nghe nói diễn viên ba lê có xoay nhanh cỡ nào cũng không bị chóng mặt. Tiệm tạp hóa Namiya.
Hỏi: Cháu bắt chước cầu thủ nổi tiếng đứng đánh bóng bằng một chân nhưng mãi không được cú home-run nào. Cháu phải làm sao ạ? Cầu thủ cánh phải, lượt 8.
Đáp: Trước mắt cháu cứ đánh home-run bằng hai chân đi đã, khi nào đánh được rồi hẵng đánh bằng một chân. Nếu hai chân mà vẫn không đánh được thì thử thêm một chân nữa thành ba chân xem sao nhé. Ban đầu đừng nên cố quá. Tiệm tạp hóa Namiya.
Hóa ra là tiệm này.
Kousuke nhớ ra. Có lần cậu đã nghe người bạn nhắc đến.
Bạn cậu bảo tiệm có thể giải đáp bất cứ thắc mắc nào. Tuy vậy không phải thắc mắc nghiêm túc mà toàn là để làm khó ông chủ tiệm. Câu chuyện thú vị ở chỗ ông chủ tiệm sẽ trả lời các câu hỏi đó ra sao.
Nghĩ thật tào lao nên Kousuke bỏ đi. Đúng là trò trẻ con.
Nhưng ở ngay giây tiếp theo, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cậu.
Cậu đi về nhà. Ông Sadayuki đi làm thì hẳn nhiên rồi, nhưng mẹ cậu cũng không có nhà.
Cậu vào phòng mình, lấy tờ giấy dùng để viết báo cáo ra. Cậu viết lách không được tốt lắm. Tuy vậy chỉ mất chừng ba mươi phút để viết ra đoạn như sau:
Bố mẹ cháu đang có ý định dẫn cháu đi trốn.
Nhà cháu nợ một khoản tiền lớn nhưng không có khả năng chi trả, công ty cũng đang trên bờ vực phá sản.
Cuối tháng này nhà cháu định bí mật rời khỏi thị trấn.
Bố mẹ cháu bảo cháu phải chuyển trường.
Cháu muốn làm gì đó để ngăn việc này lại. Cháu nghe nói bên đòi nợ thuê sẽ đuổi theo tới bất cứ đâu. Sắp tới cuộc sống của cháu sẽ liên tục phải chạy trốn. Cháu sợ lắm.
Cháu phải làm gì bây giờ?
Paul Lennon.
Sau khi đọc lại vài lần, cậu gập tờ giấy làm bốn, cho vào túi quần jean rồi ra khỏi nhà.
Cậu đi theo con đường ban nãy, quay về gần tới tiệm tạp hóa Namiya. Đứng cách một quãng, cậu quan sát thấy tiệm không có khách. Ông chủ đang đọc báo ở trong góc tiệm. Cậu nghĩ đây là cơ hội tốt.
Kousuke hít một hơi thật sâu rồi lại gần cửa tiệm. Ban nãy cậu đã kiểm tra hộp nhận thư tư vấn. Chiếc hộp được đặt ở vị trí khuất tầm mắt ông chủ. Đương nhiên là ông cố tình làm vậy.
Vừa quan sát động thái của ông chủ, cậu vừa tiến vào tiệm. Ông chủ vẫn đang nhìn vào tờ báo mở trước mặt.
Kousuke lấy tờ giấy được gập làm tư từ trong túi ra, đứng trước bức tường như thể đang xem các tờ giấy dán trên đó. Chiếc hộp ở ngay trước mặt cậu. Tim cậu bắt đầu đập dồn dập. Cậu hơi do dự. Làm thế này có ổn không nhỉ?
Đúng lúc ấy, cậu nghe thấy tiếng trẻ con. Hình như có mấy đứa. Không được rồi.
Kousuke bất giác co rúm người lại.
Kia kìa.
Bọn trẻ nhao nhao bước vào cửa tiệm.
Ông ơi, hộp bút Kitaro sao rồi ạ?
Một thằng bé đoán chừng học lớp Năm lên tiếng.
À, ông hỏi thử mấy chỗ bán buôn và tìm được rồi. Cái này phải không?
Ngay sau đấy là tiếng thằng bé hét lên đầy cảm kích:
Ông giỏi thế. Đúng cái này rồi. Y hệt cái cháu nhìn thấy trong tạp chí. Ông đợi cháu nhé. Cháu sẽ về nhà xin tiền.
Ừ, được rồi. Đi cẩn thận nhé.
Kousuke đi ra khỏi tiệm trong lúc vẫn còn nghe thấy đoạn hội thoại ở sau lưng. Hình như thằng bé đặt mua hộp bút có in hình Kitaro trong truyện tranh Gegege no Kitaro
.
Trước khi bước đi, Kousuke còn ngoái lại lần nữa. Cậu thấy mặt ông chủ tiệm đang hướng về phía cậu. Bốn mắt gặp nhau, cậu cuống cuồng ngoảnh đi rồi vội vã bước.
Trên đường về, cậu nhanh chóng cảm thấy hối hận. Lẽ ra mình không nên bỏ thư vào. Mình đã bị ông ấy trông thấy mặt. Mình đã gây ra tiếng động lúc bỏ tờ giấy vào hộp. Khi ông chủ tiệm mở hộp và nhìn thấy tờ giấy đó, ông sẽ nhận ra mình là người bỏ thư vào.
Lo vậy nhưng mặt khác Kousuke cũng thấy bất cần nếu bị phát hiện. Đằng nào ông ấy cũng dán bức thư của Paul Lennon lên tường như mọi lần thôi. Cậu không biết ông chủ tiệm sẽ trả lời thế nào. Quan trọng là bức thư sẽ được phơi bày trước mọi người trong thị trấn.
Ai đó ở trong thị trấn này đang âm mưu chạy trốn. Chẳng phải chuyện này sẽ thành tin đồn sao? Tin đồn đó mà lan đến tai những người cho công ty ông Sadayuki vay tiền thì không biết thế nào. Họ sẽ nghi ngờ người lên kế hoạch chạy trốn chính là gia đình Waku Sadayuki. Và họ sẽ có hành động gì đó.
Đương nhiên, lý tưởng nhất là bố mẹ cậu nghe được tin đồn và từ bỏ kế hoạch chạy trốn.
Đây là canh bạc của Kousuke. Là trò đỏ đen mà cậu học sinh lớp Tám làm với tất cả nỗ lực.
Chiều hôm sau, Kousuke rời nhà tới thẳng tiệm tạp hóa Namiya. May thay không thấy bóng dáng ông chủ trước cửa tiệm. Chắc ông đang trong nhà vệ sinh. Nghĩ phải tranh thủ cơ hội này, Kousuke bèn nhìn lên tường. Số giấy trên tường tăng thêm một tờ so với hôm qua. Nhưng không phải là thư cậu viết. Tờ giấy ghi như sau.
Gửi Paul Lennon.
Bác đã nhận được thư của cháu.
Thư hồi âm bác để trong hộp nhận sữa. Cháu hãy vòng ra sau cửa hàng để lấy.
Gửi những người khác:
Thư trong hộp nhận sữa là thư của tiệm tạp hóa Namiya gửi cho Paul Lennon.
Xin mọi người đừng động vào. Tự tiện xem hay lấy trộm thư của người khác là phạm pháp. Xin chân thành cảm ơn.
Tiệm tạp hóa Namiya.
Kousuke bối rối. Cậu không lường trước được diễn biến này. Bức thư của cậu đã không được dán. Cậu đã đánh cược và giờ thì hoàn toàn trắng tay.
Nhưng thư hồi âm khiến cậu tò mò. Không biết ông chủ tiệm có lời khuyên thế nào với bức thư đó.
Kousuke ra khỏi tiệm, sau khi quan sát thấy xung quanh không có ai, cậu bèn đi vào con hẻm rộng chừng một mét cạnh tiệm. Cậu đi sâu vào bên trong. Phía sau nhà có một cánh cửa, cạnh cánh cửa có gắn một hộp nhận sữa bằng gỗ đã cũ.
Cậu rón rén mở nắp hộp. Bên trong hộp không có bình sữa nào, chỉ có một chiếc phong bì. Cậu lấy ra, nhìn mặt trước thì thấy đề ‘Gửi Paul Lennon’.
Nắm chặt chiếc phong bì trong tay, cậu quay trở ra. Vừa toan bước ra khỏi con hẻm, cậu bèn rụt lại vì có người đi qua. Sau khi đợi không còn ai, cậu lao ra đường rồi nhanh chân chạy mất.
Cậu dừng lại ở thư viện. Nhưng cậu không vào trong thư viện mà ngồi xuống băng ghế ở công viên trước thư viện. Cậu nhìn lại chiếc phong bì. Phong bì được dán kín, chắc là để không cho người thứ ba xem. Kousuke cẩn thận dùng đầu ngón tay để mở phong bì.
Trong phong bì có vài tờ giấy viết thư được gấp gọn. Có cả tờ giấy Kousuke gửi tới nhờ tư vấn. Cậu mở thư ra, bên trong kín đặc chữ viết bằng bút mực đen.
Gửi Paul Lennon.
Bác đã đọc thư của cháu. Nói thật là bác rất bất ngờ. Sau lần bị bọn trẻ con gọi chệch tiệm tạp hóa Namiya thành Nayami, nghĩa là băn khoăn, bác bắt đầu làm công việc giống như gỡ rối tơ lòng, song trên thực tế đây chỉ là một trò vui, một kiểu trao đổi thư vô thưởng vô phạt với bọn trẻ con. Nhưng thư của Paul Lennon lại viết rất nghiêm túc, với một mối lo âu kề cận. Lúc đọc, bác đã nghĩ có khi Paul Lennon đang hiểu nhầm bác. Có thể cháu đã tin lời đồn tiệm tạp hóa Namiya có thể giải đáp mọi thắc mắc vậy, bác thấy mình cần trả lại bức thư này. Cháu nên hỏi ý kiến của người thích hợp hơn. Đó là lý do bác gửi lại cháu bức thư.
Nhưng chỉ trả lại như vậy mà không viết gì cho cháu thì bác cứ có cảm giác hơi vô trách nhiệm. Dù cháu hiểu nhầm bác, nhưng một khi cháu đã nhờ ông già của tiệm Namiya này tư vấn thì bác phải có câu trả lời của riêng bác cho cháu.
Và bác đã suy nghĩ. Nghĩ xem lúc này Paul Lennon nên làm gì? Bác đã suy nghĩ rất lung với cái đầu chậm chạp của bác.
Lý tưởng nhất vẫn là bố mẹ cháu từ bỏ kế hoạch chạy trốn. Bác cũng biết mấy người đã từng chạy trốn. Bác không rõ sau đó họ thế nào nhưng hình như họ không được hạnh phúc lắm. Cho dù tạm thời họ có thể yên ổn nhưng đúng như cháu nói, họ sẽ luôn bị nhiều người, nhất là chủ nợ truy đuổi.
Nhưng có lẽ cháu khó mà thuyết phục được bố mẹ. Bản thân bố mẹ cháu cũng biết điều đó nhưng vẫn quyết định chạy trốn. Vì bố mẹ cháu có vẻ sẽ không thay đổi suy nghĩ nên cháu mới lo lắng như vậy.
Bác có một câu hỏi dành cho cháu. Cháu nghĩ thế nào về bố mẹ? Yêu hay ghét? Cháu có tin tưởng bố mẹ không? Hay là giờ không còn tin tưởng nữa rồi?
Cháu đã hỏi bác là cháu phải làm gì chứ không phải gia đình cháu phải làm gì. Vậy nên bác muốn biết tình cảm giữa cháu với bố mẹ.
Như bác viết ở đầu thư, đây là lần đầu tiên tiệm tạp hóa Namiya tư vấn một thắc mắc nghiêm túc. Hiện bác chưa thể trả lời cháu một cách thấu đáo. Nếu cháu cảm thấy thất vọng với câu trả lời của bác thì bác cũng đành chịu. Nhưng nếu cháu vẫn muốn tham khảo ý kiến bác lần nữa, bác rất mong cháu sẽ trả lời thành thật câu hỏi của bác. Nếu được như vậy, lần tới bác trả lời cụ thể hơn.
Có điều, lần tới cháu không cần bỏ thư vào hộp tư vấn đâu. Sau khi tiệm của bác đóng cửa lúc tám giờ tối, cháu hãy bỏ thư vào khe nhận thư ở cửa cuốn. Hôm sau, bác sẽ để thư trả lời trong hộp nhận sữa, càng sớm càng tốt. Cháu hãy đến lấy trước giờ tiệm mở cửa hoặc sau khi tiệm đóng cửa. Tiệm bác mở cửa lúc tám rưỡi sáng.
Bác xin lỗi vì trả lời cháu nửa vời thế này, nhưng đấy là câu trả lời bác đã suy nghĩ rất kỹ. Hãy thông cảm cho bác.
Tiệm tạp hóa Namiya.
Đọc thư xong, Kousuke ngẫm nghĩ. Cậu đọc lại lần nữa để lĩnh hội được nội dung bức thư.
Điều đầu tiên mà cậu hiểu ra, đó là lý do ông chủ tiệm không dán bức thư này lên. Ngẫm ra thì đương nhiên thôi, bởi trước đây toàn là các câu hỏi nửa đùa nửa thật, ông ấy thấy buồn cười nên mới cho mọi người xem. Nhưng với câu hỏi tư vấn nghiêm túc như lần này, hẳn ông ấy đã nghĩ không thể làm như vậy.
Ông ấy cũng không thẳng thừng từ chối rằng tiệm không nhận tư vấn những câu hỏi nghiêm túc, trái lại, ông ấy còn muốn tư vấn đàng hoàng. Chuyện đó khiến cậu thấy vui. Cậu thấy lòng nhẹ bớt được phần nào khi có người biết được hoàn cảnh của cậu lúc này. Cậu nghĩ mình đã đúng khi viết thư.
Nhưng ông chủ tiệm vẫn chưa cho cậu câu trả lời rõ ràng. Ông bảo cậu hãy trả lời câu hỏi của ông ấy trước. Nếu cậu trả lời, ông ấy có thể cho cậu giải pháp gì đó.
Tối hôm ấy, trong phòng riêng, Kousuke lại ngồi trước tờ giấy để viết báo cáo. Cậu sẽ trả lời câu hỏi của ông chủ tiệm tạp hóa.
Cháu nghĩ thế nào về bố mẹ?
Kousuke nghiêng đầu nghĩ ngợi. Cậu nghĩ thế nào ư? Chính cậu cũng không rõ.
Kể từ khi lên cấp hai, càng ngày cậu càng thấy khó chịu với bố mẹ. Nhưng không hẳn là ghét. Chỉ là cậu không thích khi cứ bị bố mẹ can thiệp này nọ hoặc bị đối xử như trẻ con.
Nhưng đúng là cậu thấy thất vọng về bố mẹ khi biết chuyện bố mẹ định chạy trốn. Nếu được hỏi yêu hay ghét thì cậu chỉ có thể trả lời là ghét bố mẹ của hiện tại. Sự tin tưởng cũng không còn mấy. Chính vì vậy cậu thấy bất an, không biết làm theo bố mẹ thì có ổn không.
Có nghĩ bao lâu chăng nữa cậu cũng chỉ nghĩ ra được câu trả lời như vậy. Cậu đành viết câu trả lời đó ra. Cậu gập tờ giấy đã viết xong lại, cho vào túi quần rồi ra khỏi nhà. Khi mẹ hỏi cậu đi đâu, cậu đáp cụt lủn là ‘nhà bạn’. Không thấy mẹ chất vấn gì thêm, có lẽ giờ mẹ chỉ nghĩ tới mỗi chuyện chạy trốn. Ông Sadayuki vẫn chưa về.
Đã hơn tám giờ tối nên cửa cuốn của tiệm tạp hóa Namiya đã được kéo xuống. Kousuke nhét tờ giấy gập làm tư vào khe nhận thư rồi chạy ù đi luôn.
Sáng hôm sau, cậu dậy lúc hơn bảy giờ. Thật ra là cậu không ngủ được.
Bố mẹ vẫn đang ngủ. Kousuke lặng lẽ ra khỏi nhà.
Tiệm tạp hóa Namiya vẫn đóng cửa. Sau khi thấy xung quanh không có ai, cậu bèn đi vào lối đi bên cạnh cửa tiệm.
Cậu nhẹ nhàng mở hộp nhận sữa. Giống như hôm qua, có một phong bì trong đó. Cậu kiểm tra tên trên phong bì rồi rời đi ngay.
Cậu không thể đợi tới lúc đến được thư viện. Có một chiếc xe tải hạng nhẹ đỗ ở ven đường, cậu nép vào sau xe để đọc bức thư.
Gửi Paul Lennon.
Bác rất hiểu tâm trạng của cháu.
Bác nghĩ ở hoàn cảnh hiện tại, việc cháu không thể đặt lòng tin vào bố mẹ âu cũng là lẽ thường. Cháu có ghét bố mẹ đi nữa cũng là tự nhiên thôi.
Nhưng bác không thể nói với cháu rằng ‘Hãy đoạn tuyệt với ông bố bà mẹ như vậy để đi theo con đường cháu cho là đúng.’
Quan niệm của bác về gia đình là: trừ những cuộc ra đi mang ý nghĩa tích cực, gia đình cần cố gắng để luôn ở bên nhau. Ly tán vì những lý do như ghét hay thất vọng thì không phải bản chất vốn có của một gia đình.
Trong thư cháu viết là ‘Cháu ghét bố mẹ của hiện tại’. Bác muốn đặt hi vọng vào chữ ‘hiện tại’ ấy. Nghĩa là trước đây cháu có yêu bố mẹ, sau này, tùy tình hình mà tình cảm cháu dành cho bố mẹ có khả năng hồi phục.
Nếu vậy thì bác nghĩ cháu chỉ có một con đường để lựa chọn.
Trốn chạy không phải là cách hay. Nếu có thể thì nên dừng lại. Nhưng với cháu, nếu không thể dừng lại thì cháu chỉ còn cách đi theo bố mẹ thôi, đó là ý kiến của bác.
Bố mẹ cháu có suy nghĩ của riêng bố mẹ cháu. Bố mẹ cháu chắc cũng hiểu chạy trốn sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì. Có lẽ bố mẹ cháu định tạm thời lánh đi, chờ thời cơ rồi giải quyết từng bước một.
Có lẽ cần nhiều thời gian để giải quyết gọn ghẽ mọi vấn đề. Có khi phải trải qua nhiều gian nan nữa. Nhưng chính vì thế bác nghĩ gia đình nên ở bên nhau. Có thể trước mặt cháu bố không nói gì nhưng chắc chắn là ông ấy đã lường trước được nhiều chuyện. Điều ông ấy làm là vì gia đình chứ không phải vì bất cứ thứ gì khác. Nhiệm vụ của cháu và mẹ là ủng hộ bố cháu.
Trường hợp xấu nhất là gia đình sẽ ly tán vì chạy trốn. Khi đó thì mất cả chì lẫn chài. Chạy trốn không phải là lựa chọn đúng nhưng bác nghĩ chừng nào gia đình còn ở trên cùng một con thuyền thì vẫn còn khả năng cả gia đình trở về con đường đúng.
Bác không biết tuổi của cháu nhưng qua cách viết, bác đoán cháu học cấp hai hoặc cấp ba. Một ngày nào đó cháu sẽ phải chăm lo cho bố mẹ. Bác mong từ giờ tới ngày đó, cháu sẽ cố gắng dùi mài bút nghiên.
Hãy tin bác. Dù là cháu chẳng thể làm được gì bây giờ nhưng hãy tin ngày mai sẽ tốt đẹp hơn ngày hôm nay.
Tiệm tạp hóa Namiya.