Chương 5.4


Số từ: 3238
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✫✫✫
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org

C
háu đi ra ga một tẹo nhé.
Harumi nói với bà Hideyo đang ở trong bếp. Mùi cá ngừ bào tỏa ra thơm phức.

Ừ.
Bà Hideyo ngoảnh lại rồi gật đầu. Bà đang nếm nước dùng bằng cái bát nhỏ.
Ra khỏi nhà, Harumi trèo lên chiếc xe đạp dựng cạnh cổng.
Cô từ từ nhấn pêđan. Đây là lần thứ ba trong mùa hè này cô ra khỏi nhà từ sáng sớm. Chắc bà Hideyo cũng hơi thắc mắc. Bà không hỏi gì là vì bà tin tưởng Harumi. Thực tế thì cô cũng không làm gì xấu.
Cô đi theo cung đường mọi khi với tốc độ như mọi khi. Cuối cùng cũng đến nơi.
Có lẽ tại đêm qua trời mưa hay sao mà xung quanh tiệm tạp hóa Namiya mù mịt sương. Sau khi kiểm tra xung quanh không có ai, Harumi bước vào lối đi nhỏ cạnh cửa tiệm. Lần đầu cô khá hồi hộp nhưng giờ thì đã quen.
Phía sau cửa hàng có một cánh cửa, cạnh đó gắn một hộp nhận sữa cũ. Cô hít một hơi thật sâu rồi mở nắp hộp ra. Giống như những lần trước, có một phong bì thư bên trong.
Bất giác cô thở phào nhẹ nhõm.
Ra khỏi lối đi nhỏ, cô lại leo lên xe đạp, đạp về nhà. Không biết thư hồi âm lần thứ ba này viết gì, nóng lòng muốn xem nội dung bức thư, cô dồn sức xuống đôi chân.
Muto Harumi về nhà vào thứ Bảy tuần thứ hai của tháng Tám. May mắn là nơi cô làm việc ban ngày và câu lạc bộ cô làm ban tối ở Shinjuku nghỉ lễ Obon trùng nhau. Nếu lệch nhau thì cô đã không về được. Chỗ làm ban ngày của cô rất khó xin nghỉ vào dịp trước và sau lễ Obon. Ở câu lạc bộ, Harumi có thể nghỉ nếu báo trước nhưng bản thân cô không muốn nghỉ. Cô muốn kiếm được tiền khi có thể.
( Đợt lễ giống như lễ Vu Lan ở Việt Nam, thường rơi vào cuối tháng Tám.)

Gọi là về nhà nhưng gia đình nuôi nấng cô không phải là gia đình nơi cô sinh ra. Trước cổng nhà có gắn bảng tên Tamura.
Bố mẹ Harumi mất vì tai nạn giao thông khi cô lên năm tuổi. Một tai nạn hi hữu, chiếc xe tải ở làn đối diện lao qua dải phân cách và đâm vào xe của bố mẹ cô. Khi ấy Harumi đang trong lớp nghệ thuật của trường mẫu giáo. Đến giờ cô vẫn không thể nhớ được lúc mình biết sự thật. Hẳn là cô đau buồn lắm nhưng kí ức đó đã rơi rụng mất rồi. Cả việc gần nửa năm sau cô không chịu mở miệng nói chuyện cũng mãi sau này mới biết.
Không phải gia đình cô không có họ hàng mà là vì chẳng mấy khi qua lại. Lẽ đương nhiên, không nhà nào tỏ ý muốn đón Harumi về nuôi. Đúng lúc ấy, vợ chồng ông bà Tamura đã dang tay ra đón cô.
Bà Tamura Hideyo là chị gái của bà ngoại cô. Ông ngoại Harumi mất trong chiến tranh, còn bà ngoại cũng mất vì bệnh không lâu sau chiến tranh nên bà Hideyo coi Harumi như cháu ruột mình. Vì chẳng còn ai để nhờ cậy nên coi thể coi là ông trời đã cứu cô. Ông Tamura, chồng của bà Hideyo cũng rất hiền và tốt bụng.
Tuy nhiên, khoảng thời gian hạnh phúc không kéo dài được lâu. Lý do là ông bà Tamura có một cô con gái, cô này cùng chồng và các con chuyển về nhà bố mẹ ở. Theo như câu chuyện sau này Harumi nghe được thì ông con rể làm ăn thất bại, nợ một khoản tiền lớn và không còn nhà để sống.
Khi vào lớp Một, Harumi được gửi đến một trại trẻ. Ngày chia tay, bà Hideyo bảo sẽ sớm đón cô về.
Lời hứa ấy sáu năm sau mới được thực hiện. Gia đình cô con gái cuối cùng cũng dọn đi. Hôm đón Harumi về, bà Hideyo ngồi trước bàn thờ nói:
Xét theo nhiều nghĩa thì chị đã trút được gánh nặng. Giờ chị đã có thể nhìn mặt em.

Chếch nhà Tamura là gia đình Kitazawa, họ có một cô con gái tên Shizuko lớn hơn Harumi ba tuổi. Hồi Harumi mới được gia đình Tamura đón về, Shizuko có sang chơi mấy lần. Khi Harumi lên cấp hai thì Shizuko học cấp ba. Lâu không gặp, Harumi trông Shizuko chững chạc hơn hẳn mình.
Shizuko rất vui khi gặp lại Harumi. Chị bảo đã rất lo lắng cho Harumi, lúc nói mắt chị còn ngấn nước.
Kể từ hôm đó, khoảng cách giữa hai chị em nhanh chóng thu hẹp lại. Shizuko thương Harumi như em gái, Harumi cũng nể Shizuko như chị gái mình. Vì gần nhà nên hai chị em có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Dịp về thăm nhà lần này, được gặp chị Shizuko là niềm vui lớn nhất của Harumi.
Shizuko hiện là sinh viên năm thứ tư của trường Đại học thể dục thể thao, chị đã trở thành vận động viên kỳ vọng có thể tham dự Thế Vận Hội ở bộ môn đấu kiếm mà chị chơi từ hồi cấp ba. Về cơ bản, hằng ngày chị vẫn đi đi về về giữa nhà và trường, nhưng sau khi được xếp vào đội tăng cường, công tác luyện tập bận rộn hơn, các chuyến tập huấn nước ngoài cũng tăng nên nhiều khi chị vắng nhà cả thời gian dài.
Nhưng mùa hè này chị Shizuko lại thư thả ở nhà. Harumi đã lo Shizuko bị sốc khi Nhật Bản tẩy chay Thế Vận Hội Moscow nhưng xem ra cô đã lo thừa. Nét mặt Shizuko rất rạng rỡ sau thời gian dài gặp lại Harumi. Chị cũng không né tránh chuyện Thế Vận Hội. Chị kể lúc bị loại khỏi đợt xét tuyển vận động viên, chị nhẹ cả người.

Thật tội nghiệp những người được chọn vào đội tuyển.
Với bản tính tốt bụng, giọng chị Shizuko chùng xuống.
Hai năm rồi Harumi mới gặp Shizuko. Thân hình mảnh dẻ ngày xưa của chị giờ săn chắc đúng kiểu của nữ vận động viên. Bờ vai rộng, bắp tay nhìn còn đô con hơn cả mấy anh chàng gầy còm trong khu. Harumi thầm nghĩ đúng là cơ thể của người muốn tham dự Thế Vận Hội.

Chị toàn bị mẹ bảo tại chị mà nhà chật hẳn.
Shizuko cười chun mũi. Tật này chị có từ ngày xưa.
Harumi nghe Shizuko kể về
Tiệm tạp hóa Namiya
là hôm hai chị em đi xem mùa Obon về. Đang nói về chuyện lấy chồng và ước mơ tương lai, Harumi hỏi thử chị Shizuko:
Nếu phải chọn đấu kiếm và người yêu, chị sẽ chọn bên nào?
Harumi chỉ định trêu chị.
Lập tức Shizuko đứng sững lại, nhìn thẳng vào mắt Harumi. Tia sáng trong mắt chị nghiêm nghị tới mức Harumi giật mình. Rồi nước mắt chị lặng lẽ rơi.

Ôi, chị sao vậy? Em nói gì không phải ạ? Em xin lỗi. Tha lỗi cho em nếu đã làm chị khó chịu.
Harumi bối rối, vội vàng xin lỗi.
Shizuko lắc đầu, lấy tay áo yukata lau nước mắt, nét mặt tươi tỉnh trở lại.

Không có gì đâu. Chị xin lỗi vì khiến em hoảng hốt. Không có gì đâu. Không có gì đâu mà.
Sau khi gật đầu mấy cái, chị bước đi tiếp.
Sau đó cả hai chị em chẳng ai nói năng gì. Đường về nhà bỗng trở nên xa hơn.
Rồi Shizuko lại dừng bước.

Harumi này, đi đường vòng một chút nhé.


Đường vòng? Cũng được, nhưng đi đâu ạ?


Cứ đi rồi biết. Không sao đâu, cũng không xa lắm.

Nơi Shizuko dẫn Harumi đến là một tiệm nhỏ và cũ. Tấm biển đề
Tiệm tạp hóa Namiya
. Cửa cuốn đang hạ xuống xong chỉ nhìn thôi thì không biết là do đã đến giờ đóng cửa hay do tiệm không kinh doanh nữa.

Em có biết tiệm này không?
Shizuko hỏi.

Namiya à… Hình như em có nghe ở đâu đó rồi.


Hãy gửi những băn khoăn của bạn tới tiệm tạp hóa Namiya.
Shizuko nói như hát.

À.
Harumi thốt lên.
Em có nghe nói rồi. Bạn em nói. Ôi chao, thì ra là nó đây.

Hồi cấp hai Harumi có nghe tin đồn về tiệm này nhưng chưa đến bao giờ.

Tiệm tuy không còn buôn bán nữa nhưng vẫn nhận tư vấn đấy.


Ồ thật ư?

Shizuko gật đầu.

Thì mới đây chị còn nhờ mà.

Harumi mở to mắt ngạc nhiên.
Thật không ạ…


Chị chưa kể với ai đâu, chỉ kể riêng cho Harumi thôi. Ban nãy em thấy chị khóc đúng không?
Nói rồi mắt Shizuko lại ngân ngấn nước.
Chuyện của chị Shizuko quả thật gây sốc cho Harumi. Việc chị Shizuko yêu huấn luyện viên đấu kiếm và tính đến chuyện hôn sự có làm Harumi bất ngờ nhưng sốc hơn cả là người đó hiện không còn sống nữa, biết trước như vậy nhưng chị Shizuko vẫn phấn đấu tham dự Thế Vận Hội.
Harumi nói nếu là mình thì e rằng không thể.

Người mình yêu mắc căn bệnh vô phương cứu chữa cơ mà. Với tâm trạng như thế, em nghĩ không thể nào tập trung cho thể thao được.


Tại Harumi chưa biết về anh chị thôi.
Chị Shizuko nói với vẻ mặt và giọng nói ôn tồn.
Chị nghĩ anh ấy biết cuộc sống của mình không còn lâu nữa. Chính vì thế anh ấy đã dành thời gian ít ỏi còn lại để cầu nguyện cho chị. Cầu cho ước mơ của chị và anh ấy thành hiện thực. Sau khi hiểu được điều đó, chị không còn băn khoăn gì nữa.

Chị Shizuko bảo chính tiệm tạp hóa Namiya đã tháo gỡ những băn khoăn ấy cho chị.

Ông ấy giỏi lắm. Không có nói bóng gió hay vòng vo gì hết. Chị còn bị mắng xối xả cơ. Nhưng nhờ thế mà chị tỉnh ngộ. Không còn tự lừa phỉnh mình nữa. Vậy nên chị mới có thể dốc hết sức cho môn đấu kiếm.


Hừm…
Harumi nhìn cánh cửa cuốn đã cũ của tiệm tạp hóa Namiya, lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Nhìn thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ có người đang sống ở đây.

Chị cũng nghĩ thế.
Shizuko nói.
Nhưng mà thật đấy. Có thể bình thường không có ai sống nhưng đến đêm sẽ có người tới lấy thư. Nếu viết hồi âm, họ sẽ để thư vào hộp nhận sữa trước khi trời sáng.


Hừm.

Harumi thắc mắc sao họ phải cất công làm vậy. Nhưng chị Shizuko đã nói thì chắc là thật rồi.
Sau tối hôm ấy, Harumi không thể không nghĩ về tiệm tạp hóa Namiya. Lý do thì không ngoài gì khác. Harumi cũng có nỗi trăn trở không thể chia sẻ cùng ai.
Nỗi trăn trở này, nói ngắn gọn thì là liên quan tới tiền.
Tuy chưa bao giờ nghe trực tiếp bà Hideyo nói nhưng có thể thấy tình hình kinh tế của gia đình Tamura khá bi đát. Nếu ví với con thuyền thì là con thuyền sắp chìm, mọi người đang cố dùng xô tát nước tràn trong khoang. Đương nhiên tình trạng này không kéo dài được lâu.
Gia đình Tamura vốn rất giàu có. Họ sở hữu khá nhiều đất đai trong vùng. Song phần lớn số đất đã mất khỏi tay họ mấy năm gần đây. Chỉ có một lý do, là để trang trải nợ nần cho ông con rể. Việc này xong xuôi rồi nên gia đình cô con gái mới rời đi, nhờ đó Harumi được đón về.
Nhưng khó khăn của gia đình Tamura không dừng lại ở đó. Cuối năm ngoái, ông Tamura bị đột quỵ. Di chứng của lần ấy khiến ông bị liệt nửa người bên phải.
Trước tình hình đó, Harumi lên Tokyo làm việc. Đương nhiên là cô nghĩ mình phải giúp đỡ gia đình Tamura.
Có điều, phần lớn tiền lương chỉ đủ chi trả cho cuộc sống của chính cô nên việc hỗ trợ cho gia đình Tamura vẫn chỉ là giấc mơ.
Đúng lúc đang day dứt về việc ấy thì cô biết tới nghề tiếp viên. Ngược lại, nếu không phải thời điểm ấy thì chưa chắc cô đã muốn làm thử. Nói thật là cô từng có định kiến với công việc tiếp khách.
Nhưng giờ thì khác. Để trả ơn gia đình Tamura, cô nghĩ mình nên bỏ việc công ty và chuyên tâm vào nghề tiếp viên.
Ngồi trước bàn học dùng từ thời cấp hai, Harumi nghĩ ngợi… Nhờ tư vấn chuyện này thì dở hơi quá, sẽ làm khó người tư vấn mất.

Nhưng chuyện của chị Shizuko chắc chắn cũng rất nan giải. Thế mà tiệm tạp hóa Namiya đã giải quyết rất tuyệt. Nếu vậy thì với chuyện của mình, chắc tiệm cũng sẽ có lời giải nào đó.
Chần chừ cũng không giải quyết được gì. Cứ viết xem sao…
Và Harumi đã viết bức thư nhờ tư vấn.
Nhưng lúc chuẩn bị cho bức thư vào khe nhận thư của tiệm tạp hóa Namiya, cô chợt thấy hơi bất an. Liệu cô có nhận được thư hồi âm không nhỉ? Theo lời chị Shizuko thì chị nhận được thư hồi âm từ năm ngoái rồi. Giờ chẳng còn ai ở đây, rất có thể thư của Harumi sẽ nằm lại trong căn nhà bỏ hoang này.
Thôi kệ đi.
Harumi nghĩ và cho thư vào khe. Thư không đề tên. Lỡ người khác đọc cũng chẳng biết của ai.
Nhưng sáng hôm sau cô đến thì thấy có một phong bì trong hộp nhận sữa. Không có thì lo nhưng khi thực sự cầm bức thư trên tay cô lại có cảm giác thật khó tin.
Đọc xong bức thư cô thấy đúng như chị Shizuko nói. Câu trả lời rất thẳng thắn, chẳng hề trau chuốt từ ngữ. Bỏ hết mọi khách khí lẫn lễ nghi. Thậm chí còn cảm giác như bên kia cố tình khiêu khích để mình nổi cáu.

Đó là kiểu của ông Namiya. Chị nghĩ ông ấy làm vậy để mình bộc lộ con người thật, từ đó tự tìm con đường đúng cho mình.
Chị Shizuko đã nói vậy.
Kể cả thế thì bức thư vẫn quá bất lịch sự. Chưa chi đã quy kết rằng quyết tâm của Harumi là do bị lu mờ trước vẻ hào nhoáng của nghề tiếp viên.
Harumi quyết định viết thư phản bác ngay lập tức. Cô viết rằng cô muốn bỏ việc công ty để chuyên tâm vào công việc tiếp viên không phải vì muốn sống sung sướng mà vì cô ước mơ một ngày nào đó có thể tự kinh doanh.
Nhưng bức thư hồi âm của tiệm tạp hóa Namiya càng khiến Harumi bực bội hơn. Tiệm ném thẳng câu hỏi
Thật ấy hả?
vào sự nghiêm túc của cô. Thậm chí tiệm còn viết một câu chẳng ăn nhập gì, rằng nếu muốn trả ơn người đã giúp đỡ mình thì còn có cách là lấy chồng và xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Harumi thấy có lẽ là lỗi tại cô. Cô đã giấu điều quan trọng nhất nên không truyền tải được hết cho phía bên kia.
Vì lẽ đó, ở bức thư thứ ba, cô quyết định tiết lộ thêm về mình. Cô kể về hoàn cảnh sinh ra và lớn lên của mình cũng như tình cảnh hiện tại của ân nhân cô. Cô cũng tiết lộ kế hoạch tương lai của mình.
Lúc gửi bức thư đi, cô nửa chờ đợi, nửa lại lo sợ câu trả lời sắp tới của tiệm tạp hóa Namiya.
Lúc cô về nhà thì bữa sáng đã chuẩn bị xong. Harumi ngồi vào bàn thấp ở phòng kiểu Nhật và dùng bữa. Ông Tamura đang nằm ở phòng bên. Bà Hideyo dùng thìa để bón cháo và dùng một cái bình có vòi dài để cho ông uống trà nguội. Nhìn cảnh đó, cô lại thấy sốt ruột. Mình phải làm gì đó, mình phải giúp họ.

Ăn sáng xong, cô về ngay phòng, lấy phong bì thư trong túi ra, ngồi vào ghế. Cô mở bức thư, vẫn là những dòng chữ không mấy nắn nót như mọi khi.
Nhưng nội dung thì khác hẳn các bức thư trước đó.

Gửi chó nhỏ lạc lối.

Bác đã đọc bức thư thứ ba của cháu. Bác hiểu cháu đang trong hoàn cảnh rất khó khăn, thực sự muốn trả ơn người đã giúp đỡ mình. Vì vậy, bác có vài câu hỏi dành cho cháu.
– Người đặt vấn đề hợp đồng tình nhân với cháu có thực sự đáng tin cậy không? Cháu nói người đó từng tham gia vào việc mở nhà hàng nhưng cháu đã bao giờ hỏi cụ thể là nhà hàng thế nào, anh ta tham gia vào việc gì chưa? Nếu anh ta có thể dẫn cháu tới xem nhà hàng anh ta có tham gia đó, cháu hãy đến ngoài giờ làm việc và nói chuyện với các nhân viên ở đó.
– Có gì đảm bảo rằng khi cháu kinh doanh, người đó sẽ hợp tác với cháu không? Giả sử quan hệ nhân tình của cháu bị vợ người đó phát hiện, anh ta có giữ lời hứa không?
– Cháu có ý định duy trì mãi mối quan hệ với người đó không? Nếu cháu có người yêu thì sao?
– Để có tiềm lực kinh tế dư dả, cháu muốn theo đuổi nghề tiếp viên, sau này mở được cửa hàng riêng, nhưng vẫn có cách khác để có được tiềm lực kinh tế cơ mà? Hay là cháu có lý do gì khác bắt buộc phải làm nghề tiếp viên?
– Giả sử ngoài nghề tiếp viên ra có cách khác giúp cháu có đủ tiềm lực kinh tế và tiệm tạp hóa Namiya sẽ chỉ cho cháu cách đó thì cháu có chịu tuân theo mọi chỉ dẫn của tiệm tạp hóa Namiya không? Chỉ dẫn ấy có thể có những điều như ‘Bỏ công việc tiếp viên’, ‘Không làm tình nhân của người đàn ông lạ’.
Cháu hãy trả lời các câu hỏi trên và gửi lại cho bác. Tùy thuộc vào câu trả lời của cháu mà bác sẽ giúp cháu thực hiện ước mơ.
Có thể cháu thấy chuyện này thật khó tin. Nhưng bác không hề có ý định lừa cháu. Thứ nhất là bác chẳng được lợi gì khi lừa cháu cả. Hãy tin bác.
Nhưng bác lưu ý cháu một điều.
Bác chỉ có thể trao đổi thư với cháu đến ngày 13 tháng Chín. Sau đó thì không thể liên lạc được nữa.
Mong cháu hãy suy nghĩ cho kỹ.

Tiệm tạp hóa Namiya.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.