Chương 5.11


Số từ: 1910
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn
✯✯✯
Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org

N
ày Shota.
Atsuya nói.
Sao mày lại tìm được căn nhà hoang này? Mày bảo là tình cờ tìm thấy nhưng bình thường mày đâu có đi qua đây.


Ừ, thật ra cũng không phải tình cờ đâu.
Shota có vẻ lúng túng.

Biết ngay mà. Thế là sao?


Đừng có lườm tao. Chẳng sao cả. Tao đã bảo là tao đi theo mụ giám đốc đó và tìm ra nhà của mụ ta. Trước đấy thì mụ ta dừng xe trước tiệm này.


Tao không biết. Tao chẳng biết để làm gì, chỉ thấy mụ ta ngước nhìn biển hiệu của tiệm thôi. Vì tò mò nên sau khi theo mụ về nhà, tao liền quay lại. Nghĩ nhỡ đâu mình lại cần đến nên tao ghi nhớ địa điểm.


Song căn nhà bỏ hoang này lại là cỗ máy thời gian kỳ diệu.

Shota nhún vai.
Ừm, đúng là vậy.

Atsuya khoanh tay, khẽ rên lên. Mắt nó hướng về cái cặp để cạnh tường.

Không biết mụ giám đốc đó là người thế nào. Tên mụ ta là gì?


Muto… hình như là Muto Haruko.
Shota cũng nghiêng đầu.
Atsuya với tay lấy cái cặp, mở khóa và rút cái túi xách ra. Nếu không phát hiện thấy chìa khóa xe ô tô ở tủ giày thì bọn nó đã lỡ mất món hàng này. Chiếc túi nằm ở ghế phụ lúc bọn nó mở cửa chiếc xe đỗ ở bên đường ra. Bọn nó nhét luôn chiếc túi vào cặp mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Atsuya mở túi. Một chiếc ví dài màu xanh lục đập ngay vào mắt. Atsuya lôi ví ra, kiểm tra bên trong. Ít nhất cũng có tới hai trăm ngàn yên. Thật là bõ công đột nhập. Thẻ rút tiền mặt hay tín dụng thì nó chẳng quan tâm.
Có cả bằng lái xe. Trên đó ghi Muto Harumi. Nhìn qua ảnh thì đó là một phụ nữ đẹp. Shota bảo mụ ta trên năm mươi rồi nhưng trong ảnh thì chưa đến.
Shota nhìn Atsuya chằm chằm. Mắt nó hơi vằn đỏ, chắc tại thiếu ngủ.

Mày sao thế?
Atsuya hỏi.

Trong túi… trong túi có cái này.
Shota lấy ra một phong bì.

Cái gì thế? Phong bì thì sao?

Nghe Atsuya hỏi, Shota lẳng lặng quay mặt trước phong bì ra. Vừa nhìn, tim Atsuya như muốn vọt ra từ đằng miệng.
Trên đó ghi: Gửi tiệm tạp hóa Namiya.


Gửi tiệm tạp hóa Namiya.

Tôi thấy có một trang mạng ghi tiệm sẽ mở lại duy nhất một đêm. Chuyện đó có thật không nhỉ? Nhưng tôi tin chuyện đó là thật nên đã viết bức thư này.
Không biết tiệm còn nhớ không? Tôi là ‘chó nhỏ lạc lối’ đã gửi thư cho tiệm vào mùa hè năm 1980. Hồi ấy tôi mới học xong cấp ba, thực sự còn trẻ người non dạ lắm. Tôi đã nhờ tiệm tư vấn một chuyện rất ngớ ngẩn là ‘Cháu quyết tâm sống bằng nghề tiếp viên, giờ cháu phải làm thế nào để thuyết phục mọi người xung quanh’. Tất nhiên là ông Namiya đã mắng tôi thậm tệ. Phải nói là mắng té tát ấy.
Nhưng vì còn trẻ, tôi không dễ dàng nghe lời. Tôi trình bày hoàn cảnh, thời thơ ấu của mình rồi khăng khăng rằng đây là cách duy nhất để trả ơn những người đã giúp đỡ mình. Chắc hẳn ông Namiya thấy ngán ngẩm đứa con gái cứng đầu cứng cổ này lắm.
Nhưng ông Namiya đã không bỏ mặc tôi muốn làm gì thì làm. Thay vào đó, ông khuyên nhủ tôi. Ông hướng dẫn tôi tiếp theo phải sống như thế nào. Những lời khuyên ấy không hề trừu tượng mà cực kỳ cụ thể. Rằng tôi nên học gì, học đến khi nào, dùng thứ gì, vứt bỏ thứ gì, theo đuổi điều gì. Phải nói đó là những lời tiên tri.
Tôi đã nghe theo lời khuyên của ông Namiya. Nói thật lúc đầu tôi cũng bán tín bán nghi lắm, nhưng khi thấy tình hình đang trở nên đúng như những gì ông Namiya dự đoán thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa.
Tôi thấy rất lạ. Sao ông Namiya có thể dự đoán được về nền kinh tế bong bóng và sự sụp đổ của nó? Sao ông có thể dự đoán chính xác về thời đại Internet?
Nhưng bây giờ tôi có hỏi cũng vô nghĩa. Vì biết được câu trả lời không có nghĩa là điều gì sẽ thay đổi.
Vì vậy, điều tôi muốn nói với ông Namiya không có gì khác ngoài câu này:
Cảm ơn ông.
Tôi thật lòng biết ơn ông. Nếu không có những lời khuyên từ ông Namiya thì tôi đã không có ngày hôm nay. Nói gở có khi đã chìm dưới đáy xã hội rồi cũng nên. Ông mãi mãi là ân nhân của tôi. Tôi vô cùng áy náy vì không thể làm gì để trả ơn ông nhưng ít ra, hãy cho tôi được cảm ơn ông như thế này: Từ giờ trở đi, tôi sẽ giúp đỡ nhiều người khác.
Theo thông tin trên mạng thì đêm nay là ngày giỗ thứ ba mươi hai của ông Namiya. Cũng khoảng tầm này ba mươi hai năm trước, tôi đã gửi thư cho tiệm. Suy ra tôi là người cuối cùng nhờ ông tư vấn. Có lẽ đây cũng là cái duyên, tôi xúc động lắm.
Xin ông hãy yên nghỉ nơi chín suối.

‘Chó nhỏ lạc lối’ ngày xưa.


Đọc xong bức thư, Atsuya ôm đầu. Nó cảm giác như não bị tê liệt. Nó muốn nói ra suy nghĩ trong đầu nhưng lại không tìm được từ ngữ.
Hai đứa kia có vẻ cũng giống vậy, đứa nào đứa nấy đều ôm đầu gối. Mắt Shota như nhìn vào hư vô.
Thế này là thế nào. Chuyện bọn nó đã nhiệt tình thuyết phục một cô gái đừng bước chân vào nghề tiếp viên và tiết lộ về tương lai cho cô ấy mới vừa xảy ra ban nãy mà. Có vẻ cô ấy đã thành công. Nhưng ba mươi hai năm sau, cũng chính bọn nó vào cướp nhà cô ấy…

Chắc chắn là có gì đó.
Atsuya lẩm bẩm.
Shota quay sang.
Có là có gì?


Thì là… tao không biết nói sao. Có gì đó kết nối ‘Tiệm tạp hóa Namiya’ và ‘Trại trẻ Marumitsu’ lại với nhau. Kiểu như một sợi chỉ vô hình ấy. Tao cảm giác như có ai đó trên trời đang điều khiển sợi chỉ ấy.

Shota ngẩng lên nhìn trần nhà, bảo:
Cũng có thể.


Ô kìa.
Kouhei thốt lên. Nó nhìn ra phía cửa sau.

A!
Tiếng Kouhei. Nó đang nhìn về phía cửa sau.
Cửa đang mở. Nắng sớm đang rọi vào. Trời đã hửng sáng.

Giờ bức thư này không thể đến ‘Tiệm tạp hóa Namiya’ được nữa rồi.


Chẳng sao đâu. Vì bức thư gửi cho bọn mình mà. Đúng không, Atsuya?
Shota nói.
Người này đang mang ơn bọn mình. Thư viết là chân thành cảm ơn bọn mình. Bọn mình đấy. Mấy đứa rác rưởi này.

Atsuya nhìn vào mắt Shota. Đôi mắt Shota đỏ rực lên, nước mắt chực trào ra.

Tao tin cô ấy. Khi tao hỏi có phải cô sẽ làm khách sạn tình yêu không, cô ấy đáp là không có chuyện đó. Cô ấy không nói dối. ‘Chó nhỏ lạc lối’ không nói dối chuyện như thế đâu.

Atsuya gật đầu. Nó cũng đồng tình.

Vậy giờ phải làm gì?
Kouhei hỏi.

Thế mà cũng phải hỏi.
Atsuya đứng dậy.
Quay về căn nhà đó và trả lại đồ bọn mình đã ăn cắp.


Phải cởi trói cho cô ấy nữa.
Shota nói.
Tháo bịt mắt ra, cả băng dính dán miệng nữa.


Đúng rồi.


Rồi sao nữa? Chạy trốn à?

Atsuya lắc đầu trước câu hỏi của Shota.
Không chạy trốn. Đợi cảnh sát đến.

Cả Shota lẫn Kouhei đều phản đối. Kouhei chỉ nhún vai bảo:
Nhà tù à?


Bọn mình tự ra đầu thú nên có thể sẽ được giảm án.
Nói xong Shota nhìn sang Atsuya.
Vấn đề là sau đó. Bọn mình sẽ càng khó xin được việc. Tính sao đây?

Atsuya lắc đầu.

Tao không biết. Nhưng tao quyết định rồi. Từ giờ sẽ không bao giờ động đến đồ của người khác nữa.

Shota và Kouhei cùng im lặng gật đầu.
Cả bọn thu dọn rồi ra ngoài từ cửa sau. Ánh mặt trời chói chang. Có tiếng chim sẻ hót đâu đó.
Atsuya nhìn cái hộp nhận sữa. Trong một đêm, bọn nó đã đóng mở cái hộp này không biết bao nhiêu lần. Cứ nghĩ sẽ không còn được chạm vào cái hộp đó, nó cũng thấy hơi buồn.
Nó thử mở cái hộp lần cuối cùng. Có một phong bì nằm trong hộp.
Shota và Kouhei đang đi đằng trước. Nó gọi hai đứa lại.
Có thứ này trong hộp nhận sữa này.
Nó giơ phong bì lên.
Mặt trước phong bì có ghi ‘Gửi người vô danh’ viết bằng bút máy. Nét chữ khá đẹp.
Atsuya lấy bức thư từ phong bì ra.

Đây là thư hồi âm dành cho người đã gửi tờ giấy trắng tới cho tiệm. Nếu không phải của bạn, xin hãy trả bức thư về chỗ cũ.

Atsuya nín thở. Đúng là ban nãy nó có nhét tờ giấy trắng tinh vào khe nhận thư. Đây là thư hồi âm cho tờ giấy đó. Vậy người viết chính là ông Namiya thật.
Bức thư như sau:

Gửi người vô danh.

Ông già này đã suy nghĩ rất nhiều về lý do bạn cất công gửi tới một tờ giấy trắng. Đây chắc chắn là một chuyện lớn, tôi không thể trả lời bừa được.
Sau khi vận dụng hết cái đầu già cỗi này, tôi hiểu bức thư này có nghĩa là ‘không có bản đồ’.
Nếu ví những người nhờ tôi tư vấn là kẻ lạc đường thì phần đông trong số họ ở tình trạng có bản đồ nhưng không chịu xem hoặc không biết vị trí hiện tại của mình.
Nhưng có lẽ bạn không thuộc loại nào trong hai loại này. Bản đồ của bạn vẫn còn là tờ giấy trắng. Bạn đang ở trong tình trạng dù rất muốn quyết định đích đến nhưng lại không biết đường đi nằm ở đâu.
Bản đồ là giấy trắng thì dĩ nhiên là lúng túng rồi. Ai cũng sẽ thấy mất phương hướng.
Nhưng bạn hãy thử thay đổi cách nhìn. Vì còn là giấy trắng nên bạn có thể vẽ bất kì bản đồ nào. Tất cả là tùy ở bạn. Mọi thứ đều tự do, khả năng là vô tận. Điều này thật tuyệt. Tôi mong bạn hãy tin vào bản thân và cháy hết mình với cuộc đời.
Tôi nghĩ là mình sẽ không còn viết thư trả lời tư vấn nữa. Cảm ơn bạn đã cho tôi một câu hỏi hóc búa nhưng tuyệt vời vào thời điểm cuối cùng này.

Tiệm tạp hóa Namiya.


Atsuya ngẩng mặt lên. Nó bắt gặp ánh mắt của hai đứa kia. Mắt đứa nào cũng lấp lánh.
Nó nghĩ, chắc mắt nó cũng đang như vậy.
✯✬✪ Hết ✪✬✯
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.