Chương 1.4 (tiếp theo)


Số từ: 1255
Phương Nam dịch
C.ty Nhã Nam phát hành
NXB Hội Nhà Văn

Số hóa và soát lỗi: VCTVEGROUP
tve-4u.org
Nó lấy lại cái túi ban nãy giấu đi, quay ngược trở lại con đường cũ. Nó tính đưa đồ cho hai thằng kia xong sẽ đi luôn. Nó không muốn ở lâu trong căn nhà đáng ngờ ấy.
Cuối cùng nó cũng về đến căn nhà hoang. May thay, nó không gặp bất cứ ai đi ngược chiều.
Atsuya ngắm nhìn căn nhà lần nữa. Nhìn cái khe nhận thư trên cánh cửa cuốn đóng chặt, nó chợt nghĩ nếu giờ nó thả thư vào đây thì không biết tiệm tạp hóa Namiya thời nào sẽ nhận được.
Nó đi vào lối giữa cửa tiệm và nhà kho để vòng ra đằng sau. Thấy cửa sau đang mở, nó thăm dò động tĩnh bên trong rồi bước vào.

A, Atsuya.
Kouhei reo lên mừng rỡ.
Mày quay lại rồi hả. Hơn một tiếng rồi nên tao tưởng mày không quay lại nữa.


Một tiếng?
Atsuya nhìn đồng hồ ở điện thoại di động.
Mới có mười lăm phút thôi mà. Với lại không phải tao quay lại đâu. Đồ tiếp tế cho bọn mày đây.
Nó nói rồi đặt túi của cửa hàng tiện lợi lên bàn.
Dù tao không biết bọn mày định ở lại đây đến khi nào.


Oa.
Kouhei mặt rạng rỡ, nhanh chóng với tay lấy cơm nắm.

Ở đây mãi thì trời không sáng đâu.
Atsuya nói với Shota.

Tao vừa nghĩ ra kế này hay lắm.


Kế hay?


Mày có thấy cửa sau để mở không?


Ờ.


Để mở thế thì thời gian trong nhà sẽ trôi qua giống như bên ngoài. Tao và Kouhei đã thử nhiều cách và phát hiện ra điều đó. Nhờ thế mà sai lệch với giờ của Atsuya chỉ còn khoảng một tiếng đấy.


Ra là thế…
Atsuya nhìn vào cánh cửa sau.
Không hiểu trò gì đây. Căn nhà này là gì thế không biết.


Tao không biết nhưng thế này thì mày không cần đi nữa Atsuya à. Cứ ở đây thì trời sẽ sáng.


Phải đấy. Bọn mình nên ở cùng nhau.
Kouhei đồng tình.

Nhưng bọn mày vẫn muốn tiếp tục trò trao đổi thư kỳ lạ đó mà.


Thì sao chứ. Nếu không thích thì Atsuya không tham gia là xong. Dù thực ra bọn tao rất muốn tham khảo ý kiến mày.

Atsuya nhíu mày trước câu nói của Shota.
Tham khảo ý kiến?


Sau khi Atsuya đi khỏi, bọn tao đã viết bức thư hồi âm thứ ba. Sau đó lại có thư tới. Mày đọc thử đi.

Atsuya nhìn Shota và Kouhei. Ánh mắt cả hai đều như đang giục giã.

Tao chỉ đọc thôi đấy.
Nó nói rồi ngồi xuống ghế.
Chúng mày hồi âm thế nào?


Ừ. Có bản nháp ở đây.
Shota đặt một tờ giấy viết thư xuống bàn.
Bức hồi âm thứ ba của Shota và Kouhei như sau. Người viết có vẻ là Shota, chữ dễ đọc hơn, có cả chữ Hán nữa.

Chuyện về keitai, tạm thời cô cứ quên đi. Vì nó không liên quan tới cô bây giờ.

Hãy cho tôi biết thêm về cô và người yêu của cô. Cô có năng khiếu gì? Cô và người yêu có sở thích chung không? Gần đây hai người có đi du lịch cùng nhau không? Có xem phim không? Nếu thích âm nhạc thì gần đây cô thích ca khúc nổi tiếng nào?
Nếu cô cho tôi biết những điều đó, tôi sẽ dễ dàng tư vấn cho cô hơn. Xin cảm ơn.
(Người viết lần này khác nhưng cô đừng để ý.)

Tiệm tạp hóa Namiya.



Cái gì đây, sao chúng mày lại hỏi thế?
Atsuya vung vẩy tờ giấy viết thư.

Thì bọn tao nghĩ trước hết phải làm rõ cái cô tên ‘Thỏ Ngọc cung trăng’ này là người thời nào. Nếu không biết thì nói chuyện sẽ không khớp.


Vậy thì hỏi luôn đi. Rằng cô đang ở thời nào.

Nghe Atsuya nói, Shota nhíu mày.

Mày thử đặt mình vào vị trí cô ấy xem. Cô ấy đâu biết tình hình của chúng ta. Tự nhiên bị hỏi thế, cô ấy sẽ nghĩ là đầu óc chúng ta có vấn đề đấy.

Atsuya trề môi dưới ra, dùng đầu ngón tay gãi má. Nó không phản bác được.
Thế bên kia trả lời sao?

Shota nhặt chiếc phong bì ở trên bàn lên.
Đây, mày đọc đi.

Ra vẻ quan trọng hóa quá đấy
, Atsuya nghĩ và rút bức thư trong phong bì ra.

Cảm ơn tiệm về lá thư thứ ba. Sau lần ấy, tôi vẫn tìm hiểu tiếp về keitai, hỏi cả những người xung quanh nữa nhưng không ai biết. Tôi rất tò mò về nó nhưng nếu là thứ không liên quan tới tôi thì tôi sẽ không nghĩ tới nữa. Lúc nào tiện, xin tiệm hãy chỉ cho tôi biết.

Phải rồi. Có lẽ tôi nên tiết lộ một chút rằng chúng tôi là người thế nào.
Như tôi đã viết ở bức thư đầu, tôi chơi thể thao. Trước đây anh ấy cũng chơi cùng môn với tôi, nhờ cơ duyên ấy mà chúng tôi quen nhau. Anh ấy cũng từng là ứng cử viên cho Thế Vận Hội. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì chúng tôi thực sự là những người rất bình thường. Sở thích chung của chúng tôi có lẽ là xem phim. Những phim chúng tôi đã xem trong năm nay là ‘Siêu nhân’, ‘Rocky 2’. Cả ‘Ireland’ cũng xem rồi. Anh ấy bảo là phim đó hay nhưng tôi thì không thích thể loại đó lắm. Chúng tôi cũng hay nghe nhạc. Gần đây tôi thích nhạc của Godiego và Southern All Star. Tiệm thấy bài ‘Ellie, my love’ có hay không?
Kể những chuyện này tôi nhớ lại hồi anh ấy còn khỏe và thấy vui lắm. Lẽ nào đây chính là mục đích của tiệm Namiya. Dù thế nào thì việc trao đổi thư tín (cách nói này có vẻ buồn cười) đã trở thành nguồn động lực cho tôi. Nếu có thể, rất mong ngày mai cũng sẽ có thư của tiệm.

Thỏ Ngọc cung trăng.


Đọc xong. Atsuya lẩm bẩm,
Ra là thế.


‘Ireland’ và ‘Ellie, my love’ à. Thế này thì đại khái cũng biết thời nào rồi nhỉ. Có lẽ là thời bố mẹ bọn mình.

Shota gật đầu.

Ban nãy tao tra thử bằng điện thoại. À phải rồi, ở trong nhà này điện thoại không có sóng đâu. Phải mở cửa sau mới có. Nhưng chuyện đó nói sau, tóm lại là tao đã tra năm công chiếu của ba bộ phim viết trong bức thư. Tất cả đều là 1979. Bài ‘Ellie, my love’ cũng được ra mắt năm 1979.

Atsuya nhún vai.

Thì sao nào. Vậy thì là năm 1979.


Đúng thế. Suy ra, Thế Vận Hội mà Thỏ Ngọc sẽ tham dự là giải đấu được tổ chức vào năm 1980.


Ờ. Việc đó thì sao?

Nghe thấy thế, Shota nhìn chòng chọc vào mắt Atsuya như thể muốn xuyên thấu tâm can nó.

Cái gì thế?
Atsuya hỏi.
Mặt tao dính cái gì à?


Thật không tin nổi, mày không biết sao? Thằng Kouhei thì đã đành, đằng này cả Atsuya nữa.


Sao nào?

Shota hít một hơi dài rồi nói.

Thế Vận Hội tổ chức vào năm 1980 là Thế Vận Hội Moscow. Đây là Thế Vận Hội mà Nhật Bản tẩy chay không tham dự.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điều kì diệu của tiệm tạp hóa Namiya.