Chương 21: Xin nghỉ


Số từ: 5017
Dịch giả: Bùi Thị Việt Thoan
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đang nắng đẹp ngoài cửa sổ,một đám mây an nhàn trôi trên bầu trời, có lẽ nó đã từng là một vầng mây. Sau khi hóa thân vào cơn mưa rơi xuống trần gian, lại lặng lẽ âm thầm thông qua ánh nắng mặt trời biến thành đám mây trắng. Theo tôi thì quy luật tự nhiên của đám mây trắng này tương ứng với sự tuần hoàn âm dương trong đạo gia. Tất cả những gì là đau khổ, hạnh phúc, thành công, thất bại, đó chỉ là sự tuần hoàn mà thôi. Nghĩ đến đó, tôi ngáp dài rồi bước xuống giường rửa mặt súc miệng. Có lẽ sau khi ngủ dậy, người ta hiểu ra được một đạo lý, nên hôm nay tinh thần tôi vô cùng tốt, tất cả sự đấu tranh quyền lực trong công ty, tranh chấp trong tình yêu, cũng chỉ là con đường mà cuộc đời cần trải qua, vậy thì hà tất gì tôi phải oán trách?
Tôi bước vào công ty với gương mặt rạng rỡ vui vẻ. Nhìn thấy người bảo vệ đang nhìn ngang ngửa. Tôi liền hỏi,
Không phải anh làm ca đêm sao?
Sao lại làm ca sáng thế này?
. Người bảo vệ cười nói,
Tôi có ánh trăng, nhưng tôi vẫn hiểu được ánh mặt trời
. Từ lúc nào ,mà đến anh bảo vệ cũng làm thơ thế nhỉ? Tôi ngẩn người bước vào thang máy đang đóng cửa lại thì có một bóng người lao vào. Đó là anh cấp trên thân mến tôi, Cố Đại Nhân. Thấy tinh thần của anh ấy có vẻ thư thái, vẻ mặt nhẹ nhõm, tôi nghĩ, chẳng lẽ tối qua anh ấy đã tìm ra cách để lật lại cục diện tồi tệ rồi sao? Hai chúng tôi nhìn nhau cười, nhìn thấy trong mắt nhau niềm vui và sự yên bình.
Khi chúng tôi bước vào văn phòng thì ba nhân viên mới đã ngồi vào vị trí làm việc, tất cả đều thể hiện quy củ. Văn phòng bừa bộn hỗn loạn ngày hôm qua, đã được Tiển Du thu xếp gọn gàng sạch sẽ. Thấy tôi bước đến, cô ấy có vẻ hơi chột dạ, có lẽ sợ tôi tức giận với những gì tối qua cô ấy đã nói với Cố Đại Nhân, nên cầm tập tài liệu định lẩn đi, tôi mỉm cười nói,
Tại sao nhìn thấy tôi lại chạy? Người ta thường nói một điều ân nghĩa trăm năm vợ chồng, ít nhất cô cũng nên hầu hạ chồng một lần cuối cùng chứ!
. Mặt Tiểu Du trở nên đỏ dừ, nói,
Tôi không hiều anh nói gì cả!
Tôi cười,
Không hiểu? Vậy chúng ta là lại một lần nữa như những gì hôm qua nói với Cố Đại Nhân nhé
. Cố Đại Nhân đứng ở cửa phòng mình nói,
Được rồi, Vô Y. đừng làm khó Tiển Du nữa, cậu vào đây, tôi muốn nói chuyện với cậu
. Tôi gật đầu, quay lại giao việc cho ba nhân viên mới. Trước khi bước vào phòng Cố Đại Nhân, thấy ánh mắt lo lắng của Tiều Du cứ đứng ngẩn người với câu nói của tôi.
Cố Đại Nhân kéo tất cả rèm cửa xuống, trong phòng hiện lên một bầu không khí tối tăm nghiêm trang, khiến hai khuôn mặt thư thái của chúng tôi cũng bạc nhược theo. Sau khi ngồi xuống, Cố Đại Nhân đưa cho tôi một điếu thuốc. Anh ấy châm thuốc, hút một hơi dài, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói,
Hôm qua tôi lại cãi nhau với vợ một trận
. Tôi không nói gì vì cho rằng anh ấy còn nói điều gì nữa, nào ngờ anh ấy lửng ở đó giải thích,
Hôm qua ba giờ đêm tôi mới trở về nhà, vợ tôi cho rằng tôi đã đi chơi bời đâu đó
. Ngừng một lát, đôi mắt anh ấy có vẻ dửng dưng nói,
Vô Y, có phải thực sự cậu không muốn làm nữa không?
. Tôi ngạc nhiên nhìn Cố Đại Nhân gật đầu, Cố Đại Nhân nói,
Vậy lát nữa cậu viết đơn xin nghỉ việc đi, đưa cho Tiểu Du, như vậy cậu có thể thanh toán tiền lương rồi
.
Tôi cười, nhưng trong lòng như có dao xuyên vào, tôi tự mắng sự khờ khạo của bản thân, thế mà còn cứ cho rằng Cố Đại Nhân sẽ nghĩ ra cách gì đó giữ tôi ở lại công ty để cùng chiến đấu với anh ấy. Tuy tôi không muốn làm nữa, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói dối đó của Cố Đại Nhân khiến lòng tôi như đống tro tàn. Tại sao người cấp trên tôi vẫn kính trọng lại có thề đối xử với tôi nhu vậy? Cho dù tôi chưa nói lý do xin nghỉ với anh ấy thì anh ấy cũng không nên đối xử với tôi như vậy, ít nhất cũng nên níu những lời an ủi tôi chứ, tôi nhìn Cố Đại Nhân rồi nói,
Đại Nhân, cố lên!
. Cố Đại Nhân cúi đầu thở dài,
Vô Y, có những chuyện không thề chống lại sự thật, tôi còn có vợ, còn có con, có lẽ những gi tôi nói ngày hôm qua là đang trong lúc quá xúc động, thực sự rất xin lỗi cậu.
Cổ họng tôi đắng ngắt, đến nước này thì tôi nghĩ, mình chẳng có ai để oán trách nữa, tuy kết cục này mình đã dự liệu được , nhưng bây giờ vẫn muốn khóc. Cố Đại Nhân tiếp tục nói.
Sau khi rời công ty cậu định đi đâu?
. Tôi nghe xong lắc đầu,
Tôi không biết, thực sự không biết!

Vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa, tôi hít một hơi dài, quay sang cười nói,
Vậy tôi ra ngoài trước
Cố Đại Nhân gật đầu. Cửa được mở ra, đó là tổng giám đốc, thấy tinh thần của tôi có vẻ chán chường, tổng giám đốc vỗ vào vai tôi nói.
Lâu rồi không gặp, Vô Y!
Tôi dửng dưng đáp,
Vâng! Chào tổng giám đốc, Cô Đại Nhân đang ở bên trong, hai anh cứ nói chuyện, tôi có chút chuyện bận đi trước!
. Nói xong tôi định bước về chỗ của mình để thu dọn đồ đạc thì tổng giám đốc giữ lấy vai tôi và lôi tôi trở lại văn phòng của Cố Đại Nhân. Sau khi cửa phòng đóng lại, căn phòng lại trở nên tăm tối, tổng giám đốc nhíu mày nói,
Có việc gì vậy? Tại sao không bật đèn lên? Cố Đại Nhân đứng dậy cười nói
Tô đang thưởng thức không khí thương cảm!
. Nghe xong, tổng giám đốc nói,
Cậu Cố này, cậu giống như đàn bà vậy, còn hưởng thụ không khí mẹ gì, thương cảm mẹ gì?
Tôi cảm thấy kỳ lạ, tại sao tổng giám đốc lại lôi tôi vào phòng? Chẳng lẽ lại có chuyện gì muốn nói nữa sao? Nhưng Đại Nhân đã đồng ý cho tôi nghỉ việc, việc này là thế nào? Tôi vừa suy đoán, vừa nghe cuộc đối thoại hai người trước mặt. Tổng giám độc chỉ tôi rồi nói vối Cố Đại Nhân,
Tại sao tinh thần của Vô Y chán chường đến vậy? Cậu mắng cậu ấy à?
Cố Đại Nhân lắc đầu nói,
Không có, đó là việc của cậu ấy
Tôi cười,
Tôi phải đi sắp xếp đồ đạc, hai anh cứ nói chuyện đi
. Tồng giám đốc ơ một tiếng, nhíu mày nói,
Tất cả đều làm theo chỉ thị của anh!
. Tổng giám đốc đột nhiên nhìn tôi cười nói,
Vô Y, sau này làm tốt vào, tôi rất coi trọng cậu
. Tôi ngượng cười,
Xin lỗi tổng giám đốc, tôi chuẩn bị xin nghỉ không làm nữa đâu nhưng Cố Đại Nhân, tôi đã không cảm thấy uổng phí công.
Sau khi nghe xong, tồng giám đốc không hề tỏ ra ngạc nhiên hỏi.
Nhanh chóng làm thủ tục cho xong đi, chúng tôi đến ngay sau đó thôi
. Tôi nghẹn ngào nói,
Cái gì ạ?
. Cố Đại Nhân đứng cạnh bật cười to, cười đến nỗi đau cả hai bên sườn, giống tối qua tôi cười lúc anh ấy điên lên vậy. Tổng giám đốc lầm bầm,
Vô Y, gọi điện thoại đến bệnh viện đi
. Tôi ngạc nhiên,
Gọi đến bệnh viện làm gì ạ?
. Tổng giám đốc lạnh lùng nói
Cậu không nhìn thấy ở đây có một người bị thần kinh à?
Cố Đại Nhân ôm cái bụng đau vì cười nói,
Cuối cùng đã báo được mối thù hôm qua rồi!
Tôi và tổng giám đốc đưa mắt nhìn nhau kinh hãi rồi đồng thanh nói,
Việc gì vậy Cố Đại Nhân?
Cố Đại Nhân nói với tổng giám đốc,
Không sao ạ, tôi chỉ trêu Vô Y một chút thôi, vì tối qua cậu ấy đáng ghét quá!

Tổng giám đốc lạnh nhạt nói,
Tôi mặc kệ các cậu, tất cả mọi việc phải làm cho nhanh chóng, đừng để lỡ việc, biết chưa? Cậu Cố!
Nói xong, anh ta để chúng tôi ở lại và đi ra khỏi cữa.Tôi quay sang nhìn Cố Đại Nhân, nếu ánh mắt có thể giết chết người thì tôi tin Cố Đại Nhân lúc này đã bị tôi giết một vạn lần rồi. Nhìn thấy như vậy, Cồ Đại Nhân đưa tay đầu hàng nói,
Được rồi, chớ có dùng ánh mắt của tên đồ tề nhìn tôi thế, hãy nghe Cố Đại Nhân tôi nói chi tiết cho cậu nghe…

Vài phút sau, tôi thẫn thờ, nét mặt hết từ trắng chuyển sang đỏ, cuối cùng là nghiến răng nói,
Cố Đại Nhân, hãy tha lỗi cho sự mạo phạm của Vô Y!
Nói xong, tôi giống như con hổ đen đang móc tim con vật khác, Cố Đại Nhân kêu lên đau đớn, tôi vẫn không do dự, tiến nhanh vài bước rồi siết chặt tay vào cổ Cố Đại Nhân, ấn anh ấy xuống sofa, rồi giận dữ nói,
Đây là kết cục của việc anh trêu tôi!

Tôi ngồi vào vị trí viết đơn xin việc, trong đầu vẫn nhớ lại chuyện Cố Đại Nhân vừa nói với tôi, đại khái là cả đêm qua Cố Đại Nhân đã tìm được tổng giám đốc, và sau khi cả hai thảo luận một cách kỹ càng, cuối cùng đã đưa ra một quyết định, đó là cả ba người đều xin nghỉ, sau đó tổng giám đốc sẽ lập ra một công ty thương mại, tính chất cũng giống như công ty này. Dù sao tổng giám đốc và Cố Đại Nhân cũng ở công ty làm việc bao nhiêu năm rồi, cho nên khách hang đều nắm trong tay,nếu so thân phận và kinh nghiệm cũng như tư cách của tổng giám đốc với giám đốc Đàm Kỳ Vĩ thì đúng là khác nhau một trời một vực, trong khi Cố Đại Nhân sẽ cùng chiến đấu với sự nghiệp, tất cả sự khác nhau là trách nhiệm với từng phòng của mỗi người sẽ phải rộng hơn, bất luận là kinh nghiệm rèn luyện hay mức lương của tôi,đều sẽ thay đổi. Điều đáng buồn cười là, trước đó tôi còn thấp thỏm lo lắng chuẩn bị tìm việc.
Nói thật một câu, trong lòng tôi vẫn rất khâm phục tổng giám đốc, dù vui hay buồn, cũng rất hiên ngang, khoáng đạt bước ra công ty, chứ không chấp nhận bị chôn vùi trong công ty một cách miễn cưỡng. Nghĩ đến đây, tôi quay sang nhìn phòng của Cố Đại Nhân, cửa vẫn đóng, tôi không nhịn được cười,chẳng nhẽ anh ấy đang thật sự hưởng thụ cảm giác thương cảm sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính tôi cũng cảm thấy một chút đau buồn,dù sao cũng đã cố gắng hơn một năm ở công ty huống hồ gì Cố Đại Nhân đã ở trong công ty này mấy năm rồi, vợ anh cũng là do quen biết ở công ty. Tôi thở dài, xem ra vì bản thân cũng có tấm lòng lương thiện nên cuối cùng cũng có được cục diện không tồi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm, hài lòng nhìn vào tờ đơn xin nghỉ việc, bỗng tôi phát hiện thấy không biết từ bao giờ Tiểu Du đã đứng đằng sau tôi, tôi cười ngượng,
Xin cô đấy, cô giúp cho, đừng có ngày nào cũng như ma xuất hiện sau lưng tôi vậy, có được không?
. Tiểu Du lạnh lùng nói,
Anh ấy vứt bỏ anh à?
. Tôi lắc đầu mỉm cười,
Anh ấy có tôi khi nào ấy nhỉ? Sao lại vứt bỏ được?
Tiểu Du lại nói
Anh tận tâm vất vả bảo vệ cho anh ấy, cuối cùng lại rơi vào kết cục nghỉ việc, đây là cái mà anh gọi là anh em sao?
. Tôi đứng dậy vui vẻ nói,
Anh em là anh em, việc này chỉ có cánh đàn ông chúng tôi mới hiểu được.

Tiểu Du hỏi, :
Anh việc gì phải ngốc thế? Anh không biết nghĩ cho tiền độ của mình à? Anh cứ thế này mà ra đi thì Lý Nhược của anh sẽ thế nào? Anh đành lòng sao?
. Tôi im lặng vài giây, trong lòng nghĩ Tiểu Du thật là biết ăn nói, từng câu từng chữ cứ như viên đá to ném vào đầu tôi, làm tôi cảm thấy khó thở. Tôi đưa đơn xin việc cho Tiểu Du rồi thở dài nói,
Tôi sẽ giải thích với cô ấy cô cứ giúp tôi giải quyết cho xong cái thứ này đi, tôi hy vọng hôm nay có thể xong xuôi hết
.
Tiều Du cầm tờ đơn xin việc của tôi, quay người đi về phía phòng của Cố Đại Nhân, tôi vẫn nghe cô ấy lầm bầm,
Để tôi xem bộ mặt thật của anh
. Tôi nghĩ, cứ cho là cô biết thì đã sao? Hôm nay tôi đi, vài ngày sau Cố Đại Nhân cũng sẽ đi, tiếp theo tổng giám đốc cũng đi nốt, tôi thì lại nghĩ xem Lý Tử Lô sẽ phản ứng ra sao khi biết được kết quả sự việc. Ôi, sẽ nổ như sấm hay là nôn ra máu mà chết? Nhưng khi nghĩ đến Lý Nhược, tôi không biết sẽ giải thích như thế nào với cô ấy đây, chẳng lẽ lại đưa cố ấy đi cùng? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu không có được sự đồng ý của Cố Đại Nhân, tôi tuyệt đối không thể tùy tiện đưa vấn đề này ra, huống hồ cũng không biết Lý Nhược có đi theo tôi hay không, sau khi cô ấy còn có Đàm Kỳ Vĩ. Sau sự thay đổi nhân sự lần này, người được lợi nhiều nhất chắc chắn là thằng cha thối tha đó. Tuy nhiên khi công ty mới của chúng tôi bắt đầu đi vào hoạt động, chắc chắn tôi sẽ phải có nhiều ngày gian khổ đây.
Thấy Tiều Du mặt đỏ tía từ phòng của Cố Đaị Nhân ra, tôi biết chắc chắn cô ấy đã bị Cố Đại Nhân chính lý. Tôi đi đến bên cô ấy, cười hỏi,
Anh ấy ký chưa?
Tiểu Du điều chỉnh lại hơi thở, đẩy cặp kính của mình lên cười nói,
Vô Y, Cố Đaị Nhân đã dứt khoát, nhưng tôi đoán ra được gì đấy
. Mặt tôi tỏ ra rất vui nhưng trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, chỉ dựa vào vài hành động đơng giản là đoán được ra sau lưng của chúng tôi, thật đúng là người có thiên bẩm làm gián điệp, tôi cười nói,
Cô thích đoán thì đoán, dù sao hôm nay tôi cũng rời công ty, sau này rảnh rỗi thì tìm tôi uống trà nhé!

Tiểu Du mỉm cười nói,
Được, vậy bây giờ tôi cầm đơn xin nghỉ việc của anh đưa cho phòng nhân sự, tiện thể đưa cho chủ tịch Lý!
. Nhìn theo dáng cô ấy, trong lòng tôi không khỏi thương xót,
Người con gái rất thông minh, đáng tiếc lại làm gián điệp
. Lúc đó Cố Đaị Nhân đứng tựa ở cửa phòng nói,
Hình như cô ấy không đành rời xa cậu
. Tôi mỉm cười nhún vai, Cố Đaị Nhân lại nói,
Sau khi cô ấy đưa đơn nghỉ việc của cậu cho tôi, thấy tôi ký vào tờ đơn không một chút do dự liền chất vấn tôi tại sao để cậu đi, xem ra sức hấp dẫn của cậu quả nhiên vẫn còn nhiều lắm
. Tôi mỉm cười,
Người ta là người có tình nghĩa, không giống người vô tình như anh
. Cố Đaị Nhân cười lớn,
Nhân lúc vẫn còn thơi gian, nhanh nhanh đi làm nghi thức từ biệt với các đồng nghiệp khác đi, chà, Lý Nhược lại khóc cho xem..

Tôi thở dài, Cố Đaị Nhân nói tiếp,
Cậu nghĩ thoáng ra đi đến bậy giờ việc của Hình Văn cậu chưa giải quyết xong, lại còn muốn đưa Lý Nhược đi cùng
. Tôi giật mình, nhìn chằm chằm vào mắt Cố Đaị Nhân,
Sao anh biết tôi định đưa Lý Nhược đi cùng?
Cố Đaị Nhân ngáp dài nói:
Nói bao nhiêu lần rồi, trên mông cậu có bao nhiêu sợi lông tôi còn biết nữa là…
Tôi nhíu mày hỏi,
Thế anh có biết tôi có bao nhiêu lông mũi không?

Tôi lấy hết giấy tờ ra, gọi một cậu nhân viên mới đến giao cho cậu ta những tài liệu quan trọng, cậu ta bê tập tài liệu rồi hỏi,
Trưởng phòng, anh đi thật à?
Tôi vỗ vai cậu ta,
Làm cho tốt nhé, công ty rất cần các cậu!
. Bây giờ thì tôi cảm nhận được những tâm tình khi tổng giám đốc vỗ vai tôi, đó là cảm giác rất khó diễn tả được bằng lời, nó giống như một lời chúc phúc, lại vừa mang những điều khó nói, và còn rất nhiều những cảm xúc khác ẩn chứa trong đó nữa. Khi ra khỏi phòng kế hoạch, tất cả đồng nghiệp trong văn phòng lớn vốn đang rất náo nhiệt, vừa nhìn thấy tôi, trong phút chốc bỗng trở nên im lặng. Tôi cười thầm, xem ra chắc chắn đây là kết quả tuyên truyền của cô gái phòng nhân sự kia rồi. Tôi đưa mắt nhìn qua tất cả mọi người, thấy sự nuối tiếc và kinh ngạc trong mắt họ. Cò lẽ họ đều không ngờ tôi vừa thăng chức trưởng phòng đầy hai tháng đã xin nghỉ việc. Sau khi chào đồng nghiệp ở các phòng, tôi đi đến phòng hút thuốc, trong đó có hai người là Đàm Kỷ Vĩ và Lý Tử Lô, họ đang vừa hút thuốc vừa nói chuyện và cười rất vui vẻ, tôi gõ cửa và nói
Chào hai vị, đang hút thuốc à?

Đàm Kỳ Vĩ nhìn Lý Tử Lô, rồi hạ giọng nói với tôi,
Trưởng phòng Tống, đang làm việc mà cậu lại đến đây mò cá à?
. Tôi rủa thầm anh đúng là đồ chó, mấy ngày trước vừa cùng nhau hút thuốc ở đây xong. Tử Lô bên cạnh nhìn tôi không tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi nháy mắt, nói với Tử Lô,
Tử Lô, tan ca tôi sẽ đi tìm Hinh Văn, có đi cùng không?
. Nghe xong Đàm Kỳ Vĩ rất ngạc nhiên, vì anh ta không nghĩ rằng tôi lại dám gọi chủ tịch hội đồng quản trị như vậy, và càng không nghĩ rằng Hinh Văn mà anh ta biết lại có quen biết với Tử Lô,
nhưng anh ta vốn là một người hoạt bát, nên trong nháy mắt đã hiều ra điều gì, sau đó anh ta không nói gì nữa, đành hậm hực hút thuốc. Tử Lô không hề tỏ ra tức giận khi tôi gọi anh ta như vậy trước mặt Đàm Kỳ Vĩ mà còn mỉm cười nói,
Chuyện của cậu tôi đã biết rồi, đường đi là do cậu chọn, cũng đành chúc cậu may mắn!

Tôi đáp lại,
Cám ơn lời chúc của anh!
. Lý Tử Lô khẽ hỏi,
Chuyện của Hinh Văn tôi cũng không muốn nói nhiếu nữa hy vọng cậu tự biết mình
. Đàm Kỳ Vĩ dán mắt vào nhìn tôi, xem ra việc nắm bắt tin tức của anh ta cũng không tốt lắm, tôi sắp rời công ty mà anh ta cũng không biết, còn Tử Lô thì do có gián điệp Tiểu Du thông báo rồi. Tử Lô tắt điếu thuốc rồi đi ra khỏi cửa chính. Chờ cho Tử Lô ra khỏi cửa, Đàm Kỳ Vĩ mới bước đến cạnh tôi, khẽ nói,
Có chuyện gì vậy?
Tôi vỗ vai anh ta cười nói,
Làm cho tốt nhé, Kỳ Vĩ, anh là nhân tài quan trọng của công ty đấy!
. Sau khi nghe xong, Đàm Kỳ Vĩ hiểu ngay ra chuyện gì,
Cậu là loại…

Nói xong anh ta đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.
Những dòng xe tấp nập ở bên ngoài như dừng cả lại trong mắt tôi, từng chiếc, từng chiếc hối hả theo thời gian chạy đủ, tinh thần vốn bình tĩnh của tôi lại bị gợn lên từng đợt sóng bởi tờ đơn xin việc. Tôi thở dài, không biết từ bao giờ Cố Đại Nhân đã đứng sau tôi, thấy tôi im lặng không nói gì liền hỏi
Đang nghĩ gì vậy?
Tôi không quay người lại, mắt nhìn vào đàn chim đang sải cánh trên mấy tòa nhà cao tầng đối diện, chúng đã bay rất lâu mà vẫn chưa bay ra được khỏi nóc của mấy tòa nhà đó, cũng giống như con người ở trần thế này, không cách nào thoát khỏi sự mê hoặc của danh lợi. Tôi mỉm cười nói,
Đại Nhân, anh có tin vào vận mệnh không?
Cố Đaị Nhân nhìn theo hướng ánh mắt tôi nói,
Tôi chỉ biết mưu sát tại nhân thành sự tại thiên thôi!
. Tôi lắc đầu,
Đó chỉ là suy nghĩ tiêu cực của con người, lúc nào cũng cho rằng mình đã cố gắng hết sức rồi, sau đó lại đổ kết quả tồi tệ lên ông trời
. Dừng một lát,tôi quay người lại, ngẩng lên nhìn vào mắt Cố Đaị Nhân nói,
Tại sao cứ phải nói trước là mưu sự tại nhân, sau đó mới là thành sự tại thiên? Như thế chẳng hóa mình bắt đầu bằng sự tan vỡ, tối tăm, chưa làm viêc mà trong đầu đã có xu hướng nghiêng về thất bại rồi sao?

Cố Đaị Nhân mỉm cười,
Có lẽ đó là đạo đối nhân xử thế của người Trung Quốc chúng ta!
Tôi gật đầu.
Vài nghìn năm lịch sử trở lại đây, người đời luôn luôn chịu ảnh hưởng của ba học thuyết gây đau khổ là Phật, Đạo, Nho giáo, ba học thuyết này đã biến tướng làm lòng tự cường chiến thắng của dân tộc ta bị tiêu diệt hết, chỉ có thiểu số, họ không câu nệ điều này, nên sau rất nhiều nổ lực, cuối cùng cũng đứng lên được đỉnh núi của quyền lợi. Điểu đáng buồn cười của con người ngày nay là, khi có người nào thành công, thì dùng mọi cách chèn ép, bưng bít họ lại để bảo vệ quyền lợi của mình!
.Cố Đại Nhân điềm tĩnh nói,
Cậu đã hiểu chưa? Vậy cậu đã biết phải làm thế nào rồi chứ?

Tôi nhún vai,
Hiểu thì làm sao,độc thì đã trúng nặng lắm rồi, chỉ có thể còn lại vài điều gây cười thôi
. Cố Đại Nhân cười,
Không ngờ cậu vẫn suy nghĩ sâu đến thế. Mà tín ngưỡng tôn giáo của cậu cũng phải nghiên cứu triệt để đi chứ?
Tôi bật cười,
Từ trước đến giờ tôi chưa hề sung bái cái gì, sự vật hoàn mỹ, chạy theo tín ngưỡng chỉ làm con người lầm lạc của tâm linh mà thôi
. Nói xong tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta, đi về phía Tiểu Du ngồi.Nhìn tờ giấy trên tay cô ấy, chắc là tờ đơn xin nghỉ việc cần phải ký. Đến lúc phải đi rồi!
Sau khi ký tên lần cuối cùng ở công ty vào tờ đơn xin nghỉ việc, tôi ôm cái hộp đựng các vật dụng cá nhân của mình bước về phía thang máy,Cố Đại Nhân mỉm cười đi cùng tôi, xem chừng sẽ tiễn tôi ra khỏi công ty, Tiểu Du cũng lặng lẽ đi bên cạnh tôi. Tôi mỉm cười nói,
Tiễn đến cửa thang máy là được rồi, không phải định tiễn tôi đến tận Tây Thiên lấy kinh đấy chứ? Đúng rồi, Ngộ Không, Ngộ Tĩnh?

Hai người họ phá lên cười, ba chúng tôi đi qua văn phòng của công ty, chuẩn bị đi ra ngoài thì nhìn thấy Lý Tử Lô và Tổng Giám Đốc cùng Đàm Kỳ Vĩ đang đứng ở cửa, Tôi quay lại nhìn Cố Đại Nhân, chúng tôi nhìn thấy sự gượng gạo trong mắt nhau. Đến trước mặt họ, tôi cười nói,
Mọi người không cần long trọng như vậy đâu, tôi là người bị đào thải khỏi công ty này, lại không phải là đến thăm khách hàng
. Trong lời nói có ý nghĩa, làm người nghe mỗi người hiểu một kiểu. Tổng giám đốc cười nói,
Nói gì vậy, cậu cũng vất vả vì công ty này nhiều rồi
Tôi gật đầu ra vẻ khách khí, Lý Tử Lô đứng cạnh với khuôn mặt lạnh tanh nói,
Vậy kính cẩn chớ anh!
Đàm Kỳ Vĩ không nói gì, có lẽ có những điều anh ta không cần nói tôi cũng hiều. Lúc này chắc chắn tâm trạng của Lý Nhược không tốt, sự giận dữ trong mắt Đàm Kỳ Vĩ, trước mặt mọi người, cười nói với anh ta,
Tôi đi rồi, anh chắc sẽ vui lắm!
Nghe xong Đàm Kỳ Vĩ không hề tỏ ra tức giận, mà còn nói một cách chân thành,
Vô Y, hãy cố gắng nhé!
Tôi giật mình, trong lòng thấy xấu hổ đến toát cả mồ hôi. Tại sao bản thân mình lại ích kỷ, nhỏ nhen đến vậy? Đễ mối quan hệ của Lý Nhược sang một bên không nói, đến tận hôm nay anh ta cũng không hề thù hận, oán giận tôi điều gì. Tôi cười ngượng nói,
Cám ơn anh!
Nói xong tôi bước nhanh ra khỏi văn phòng trong lòng cảm thấy buồn bã. Tạm biệt những người đã từng là bạn và kẻ thù của tôi. Khi cửa thang máy đóng lại, những biểu cảm mất mát của Tiểu Du, nụ cười nhơn nhởn của Cố Đại Nhân đều sẽ không còn được thấy trong thời khắc này. Đặt thùng giấy xuống đất, tôi cảm thấy kỳ lạ vì Lý Nhược không đến tiễn tôi,là cô ấy đang bị tổn thương hay đang tức giận? Hy vọng là cô ấy đang bị tổn thương, nguyên nhân thì tôi cũng đã nói cho cô ấy biết rồi, sao có thể giận tôi được? Đã làm thuê ở công ty thì việc người đến người đi là chuyện hết sức bình thường, trong khi tôi cũng thầm quyết định, sau khi mở được trái tim của Hinh Văn rồi, bất kể là cô ấy yêu tôi hay không, tôi cũng sẽ quay về bên cạnh Lý Nhược, bới chỉ có Lý Nhược mới phù hợp với tôi. Đáng tiếc là những lời này tôi chỉ giấu trong lòng. Không thể nói với Lý Nhược hay Hinh Văn được, càng không thể nói với Cố Đại Nhân nhưng một người ngoại lệ, đó là Chu Hoàn. Anh ấy giống như một cơn gió đến rồi lại đi một cách thất thường, vào lúc cần thiết nhất sẽ mang lại cho người ta cảm giác ấm áp không giống như những đòn cảnh tỉnh của Cố Đại Nhân, lúc tưng bừng như uống phải rượu mạnh, lúc lại lạnh lẽo như nước, làm người ta không cần khắc sâu.
Khi cửa thang máy mở, thời gian còn cách giờ tan ca nửa tiếng nữa, tôi bế cái hộp đứng trước mặt bảo vệ, anh ta cười toe toét nhìn tôi, tôi nói một cách vui vẻ,
Tôi bị đuổi đi rồi người anh em ạ!
Người bảo vệ thở dài,
Tôi có ánh trăng, có mặt trời nhưng có tác dụng gì đâu. Cuối cùng thì vẫn mất em
Tôi đấm vào vai anh ta, anh ta cầm lấy cổ tay tôi ung dung nói,
Không cần nói câu nào nữa, có thời gian thì đến thăm tôi nhé!
Tôi đần người, ngay lúc đó thì không biết trả lời thế nào.
Ra đến khỏi cổng lớn, người bảo vệ chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi,
Cậu sẽ đi đâu?
Tôi lạnh lùng đáp,
Tôi vẫn chưa biết
Người bảo vệ nhíu mày,
Có cơ hội hãy để cho tôi được cậu tan ca cùng trong đêm cùng ánh trăng!
Nghe xong tôi thấy chân mình mềm nhũn ra, chút xíu nữa là ngã xuống đất. Đúng lúc đó, trong làn bụi mờ ảo, chiếc xe quen thuộc của Hinh Văn dừng ngay lại trước mặt tôi. Hinh Văn đang ngồi trong xe, trong cô đẹp như đóa hoa lan trong đêm tối, và nở nụ cười trong sự kinh ngạc của tôi. Nhưng nụ cười ấy tắt ngay sau khì nhìn thấy tôi bê thùng giấy, giống như kiểu, môt giây trước thì phong hòa nhật lệ, trăm hoa đua nở, một giây sau tuyết rơi khắp nơi, đóng đông sương mù.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điệu Nhạc Blue Trên Chuyến Tàu Điện Ngầm.