Chương 9


Số từ: 3608
Dịch giả: Bùi Thị Việt Thoan
NXB Lao Động
Nguồn: Sưu tầm
Rất lâu sau tôi mới buông cô ấy ra và quay người nhìn chằm chằm vào ti vi. Hinh Văn với khuôn mặt đỏ ửng, quay người vuốt lại mái tóc của mình, nói với giọng nũng nịu,
Anh hư quá!
. Tôi quay đầu lại cười nói,
Anh xấu lắm à?
.
Hinh Văn đập nhẹ vào cánh tay tôi, sau đó đứng dậy. Tôi cho rằng cô ấy sẽ đi vào phòng ngủ, nên đâm ra luống cuống, không phải nhanh như thế chứ? Trong lòng tôi thấy do dự và mâu thuẫn, nếu thực sự cô ấy tiến nhanh đến vậy, tôi sẽ phát điên lên mất.
Hinh Văn cười nói,
Muộn rồi, em phải về đây!
.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi hụt hẫng, vì thế quay sang đùa với cô ấy,
Sao em có thể để anh ở lại một mình qua đêm nay nhỉ?
.
Hinh Văn lườm tôi rồi nhẹ nhàng nói,
Anh nhắm mắt lại được không?
.
Tôi nghe lời cô ấy nhắm mắt lại, Hinh Văn tiến gần đến rồi hôn lên trán tôi, khi tôi mở mắt ra thì cô ấy đã đi ra cửa.
Lúc đó tôi rất muốn mở miệng để giữ cô ấy lại, nhưng tôi cũng biết rằng nếu làm như vậy, Hinh Văn sẽ khinh thường tôi, nên đành nhún vai cười nói,
Vậy em đi đường cẩn thận, về đến nhà thì gọi điện cho anh
.
Hinh Văn gật đầu, mang theo cả hương thơm của mình về.
Sau khi nhìn Hinh Văn ra về, tôi xoa tay lên mặt, cơ thể vẫn còn vương vấn mùi thơm của cô ấy. Nụ hôn ấy là thật, vậy mà sao cứ như mơ vậy. Tôi nằm dài trên sofa, mắt nhìn lên trần nhà, nghĩ lại tất cả những lời nói mà Hinh Văn đã nói với tôi trong ngày hôm nay. Đó là phải nỗ lực, vì tình yêu của mình, tôi phải phấn đấu thật nhiều.
Ngày hôm sau khi vừa đến công ty, Tiểu Du đã nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, mang một vẻ oán trách lẫn cảm thông. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì Cố Đại Nhân gọi chúng tôi vào phòng, giọng nghiêm nghị nói,
Một lát nữa ba chúng ta sẽ đi gặp tổng giám đốc, hai người hãy thu xếp cho tốt công việc của mình đi
. Nói xong anh thở dài. Tôi ra hiệu cho Tiểu Du ra trước, sau đó hỏi khẽ,
Đại Nhân, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
. Cố Đại Nhân cười gượng trả lời,
Sao có thể có chuyện gì? Tối hôm qua sau khi hai người về, tổng giám đốc đã tìm tôi để đi uống rượu. Tôi vốn định xin tổng giám đốc tha thứ cho ba chúng ta, nhưng tên khốn nạn Đàm Kỳ Vĩ cũng ở đó, lại còn chúc rượu…chà, Lý Nhược không hiểu rút cục là có chuyện gì, mà vẫn ở bên cạnh Đàm Kỳ Vĩ
. Tôi cảm thấy rất tức giận, không phải vì Cố Đại Nhân không xin được tổng giám đốc tha thứ mà vì Lý Nhược lại hướng về đối thủ Đàm Kỳ Vĩ của chúng tôi. Cố Đại Nhân lại nói,
Lát nữa khi gặp tổng giám đốc, hai người đừng nói gì cả, cứ để tôi nói!
. Nói xong thì xua tay bảo tôi đi ra. Trước khi bước ra, tôi thấy khuôn mặt của anh ấy lộ vẻ chán chường và mệt mỏi. Ra khỏi phòng Cố Đại Nhân tôi đã thấy Tiểu Du sắp xếp xong công việc của mình và đang đợi tôi, thấy tôi đi ra, cô ấy lạnh lùng nói,
Tống Vô Y, anh đúng là không phải đàn ông!
, cảm thấy kỳ lạ với câu nói đó của cô ấy, tôi liền hỏi lại,
Tiểu Du, cô không sao chứ?
. Tiểu Du đang định nói gì đó thì Cố Đại Nhân bước từ trong phòng ra nói,
Được rồi, qua đó thôi!
. Tiểu Du quay sang lườm tôi, còn tôi thì chẳng hiểu gì cả. Hình như tôi không làm gì cô ấy mà? Ba chúng tôi bước vào phòng tổng giám đốc, đứng trước bàn làm việc của ông ta. Tổng giám đốc là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Nghe nói khi Cố Đại Nhân còn là nhân viên thì ông ta là cấp trên của Cố Đại Nhân.
Tổng giám đốc ra hiệu cho chúng tôi ngồi rồi hắng giọng và cười lớn,
Sao? Nhìn thấy tôi thì lo lắng lắm à?
.
Cố Đại Nhân cười gượng nói,
Tổng giám đốc, chuyện lần này hoàn toàn là do tôi quản lý không tốt, phòng nghiệp vụ yêu cầu phạt bao nhiêu tôi cũng nghe, hai người này, một thì mới đến, một thì thường xuyên phải vất vả tăng ca, biểu hiện ở công ty cũng rất tốt, tôi nghĩ trách nhiệm lần này đều do tôi chịu!
.
Yêu cầu phạt của phòng nghiệp vụ mà Cố Đại Nhân nói là tôi bị thay đổi chức vụ, Cố Đại Nhân bị phạt tiền và Tiểu Du bị cảnh cáo.
Tổng giám đốc cười nói,
Cậu Cố này, cậu vẫn giữ tính khí ấy, tại sao làm ở công ty bao nhiêu năm rồi mà vẫn vậy? Ha ha, cậu đang học phong cách mà ngày trước tôi còn là giám đốc phòng cậu sao?
.
Thì ra ngày trước tổng giám đốc cũng đã từng nhận lỗi thay cho Cố Đại Nhân. Cố Đại Nhân không nói, tôi và Tiểu Du cũng không dám nói gì. Tôi quay đầu nhìn Tiểu Du, Tiểu Du nhìn lại tôi lắc đầu thất vọng, điều này lại là gì nữa đây?
Tổng giám đốc cầm một tờ giấy đưa đến trước mặt Cố Đại Nhân rồi cười nói,
Việc vận chuyển lần này có sai sót, khách hàng cũng đã khiển trách, nhưng tôi cho rằng phạt chỉ là chuyện nhỏ, phải phòng bị mới là chuyện lớn, chúng ta phải cố gắng tránh để lần sau không xảy ra sai sót nữa, chứ không phải là chuyện phạt các cậu mạnh thế nào. Hơn nữa, những lần trước cậu vẫn ý kiến với tôi rằng phòng mình không đủ nhân viên sao? Ha ha, cậu Kỳ ở phòng nghiệp vụ cũng đã phản ánh chuyện này với tôi rồi, lát nữa tôi sẽ ký đơn xin nhân viên cho cậu!
.
Nghe tổng giám đốc nói xong, tôi và Cố Đại Nhân đều cảm thấy rất ngạc nhiên, tổng giám đốc không những không nói sẽ phạt chúng tôi mà còn phê chuẩn việc đề nghị xin nhân viên của chúng tôi. Cố Đại Nhân vội vàng cúi xuống nhìn tờ văn bản của phòng nghiệp vụ, sau vài giây khuôn mặt đang trắng bệch của anh ấy chuyển sang đỏ ửng, rồi trở lại bình thường. Sau khi đọc xong thì tiện tay đưa luôn cho tôi, nội dung văn bản đại khái là sai sót lần này của phòng kế hoạch đã làm khách hàng khiển trách rất nặng, và cũng làm ảnh hưởng nhất định đến uy tín của công ty, nhưng xem xét đến sự vất vả vì công ty của các nhân viên phòng kế hoạch, hơn nữa nhân viên của phòng kế hoạch lại không đủ, với tinh thần đoàn kết của công ty, yêu cầu phòng kế hoạch kiểm điểm và thông báo phê bình.
Thì ra công ty không có ý nhằm vào chúng tôi mà phạt, tôi định đưa văn bản đó cho Tiểu Du, nhưng lại thấy cô ấy nhìn tôi với ánh mắt căm giận, không thèm cầm tờ văn bản, chẳng lẽ cô ấy sớm đã biết được?
Chúng tôi bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, cùng nhìn nhau như cởi bỏ được gánh nặng. Cố Đại Nhân nói,
Rút cuộc là chuyện gì thế nhỉ? Đi tìm tên khốn kiếp kia hỏi vậy!
. Nói xong là anh ta bước đi luôn.
Những việc phải lo lắng trong mấy ngày qua cuối cùng đã kết thúc, tôi cười nói với Tiểu Du,
Ha ha, sự việc thế là đã bình an rồi!
.
Tiểu Du thở dài nói,
Vô Y, anh có biết tại sao lại không bị phạt không?
.
Tôi hỏi,
Tại sao?
.
Tiểu Du không trả lời mà đi về phòng làm việc, tôi đi đằng sau hỏi với theo,
Này, cô nói đi, tại sao lại không phạt?
.
Tiểu Du quay người lại, nghiêm giọng nói,
Vì Lý Nhược
.
Tôi như vừa chợt hiểu ra điều gì đó nhưng vẫn cảm thấy hơi mơ hồ, nên hỏi lại,
Vì Lý Nhược cái gì?
.
Tiểu Du ủ ê nói,
Mấy ngày tôi cũng thấy rất buồn vì hậu quả việc làm sai sót của chúng ta, thậm chí tôi còn nghĩ sẽ xin nghỉ việc, chị Nhược biết đã khuyên tôi rất nhiều, chắc anh cũng biết, Đàm Kỳ Vĩ sẽ mượn chuyện này để báo thù người nào đó trong phòng chúng ta, hừ, người nào đó là anh đấy! Tối qua khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì Lý Nhược gọi điện cho tôi, nói đã không sao rồi, chị ấy đã xin Đàm Kỳ Vĩ bỏ qua, chị ấy bảo em đừng lo lắng nữa. Nhưng sao tôi không nhận ra rằng Lý Nhược đâu có vì tôi mà xin Đàm Kỳ Vĩ bỏ qua, mà là vì anh đấy! Còn về việc chị ấy phải dùng điều kiện trao đổi thì tôi không biết
. Tôi choáng váng, nhịp tim như muốn ngừng đập, tôi thấy buồn nôn. Tại sao lại như vậy? Tại sao cô ấy lại ngốc đến thế? Chẳng lẽ Đàm Kỳ Vĩ mượn cơ hội này để ép cô ấy? Tôi chợt nghĩ ra, Cố Đại Nhân nói tối qua có uống rượu cùng họ, Lý Nhược cũng ở đó. Đàm Kỳ Vĩ thật khốn nạn! Tôi nghiến răng, định bước lên lầu tìm anh ta để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng Tiểu Du thấy tôi mất bình tĩnh như vậy thì ngăn lại,
Anh muốn đi cũng phải chờ đến tan ca đã, kích động thế này để xảy ra chuyện là không tốt đâu!
, tôi càng điên lên, cứ nghĩ đến những giọt nước mắt của Lý Nhược rơi xuống khi Đàm Kỳ Vĩ ép cô ấy là tôi không sao chịu được. Đang định gạt tay của Tiểu Du ra thì vừa lúc đó Cố Đại Nhân bước ra từ thang máy nhìn thấy cảnh hai chúng tôi lôi kéo nhau bèn quát lên,
Hai người làm cái gì đấy? Đang giờ làm việc, phải chú ý chứ!
.
Tiểu Du đỏ mặt buông tay tôi ra, tôi cũng bình tĩnh trở lại, Cố Đại Nhân bước đến,
Hai người theo tôi về phòng, có việc phải bàn đây!
.
Vào phòng làm việc, Cố Đại Nhân rót cho tôi và Tiểu Du mỗi người một cốc cà phê, sau đó bước ra mở rèm cửa, nhìn khung cảnh bên ngoài rồi nói,
Vô Y, cậu đến công ty làm việc bao lâu rồi?
. Đang chuẩn bị uống cà phê, nghe Cố Đại Nhân hỏi vậy, tôi không biết nên uống cà phê trước hay nên trả lời câu hỏi của anh ta trước. Cố Đại Nhân cúi đầu nói,
Sự việc xảy ra ngày hôm nay, ngọn nguồn như thế nào tôi không rõ lắm, tính ra thì thằng cha Đàm Kỳ Vĩ là người biết lựa chọn, trong văn bản không hề đề cập đến việc phạt, anh ta còn nói là vì đại cục của công ty, chẳng lẽ tôi lại không hiểu có mối quan hệ gì trong đó
.
Tôi rất nghi hoặc, không phải Lý Nhược dũng cảm thay chúng tôi xin tha thứ sao? Nhưng tôi vẫn cố bình tĩnh hỏi,
Ngọn nguồn là gì?
. Cố Đại Nhân chỉ ra ngoài cửa sổ, quay lại nhìn chúng tôi rồi nói,
Công ty của chúng ta là công ty thương mại, thường là nhận đơn đặt hàng của khách hàng nước ngoài, sau đó chuyển đến các xưởng, lấy danh nghĩa của công ty chúng ta để xuất hàng, lợi nhuận mà chúng ta kiếm được là từ chênh lệch giá và tiền môi giới. Ba tháng trước, tổng giám đốc đã tiết lộ, công ty chúng ta chuẩn bị mua một nhà xưởng, tự mua nguyên vật liệu và tự sản xuất, chúng ta sẽ từng bước phát triển ngành này
.
Tôi đã hiểu ra điều gì nên nói tiếp,
Cho nên nếu mua nhà xưởng thì công ty chúng ta có thể nắm bắt linh hoạt được cả thành phẩm và yêu cầu của khách hàng, đồng thời còn có thể phát huy được tối đa tiềm lực của khách hàng!
. Tiểu Du cũng thêm vào,
Tuy rằng khả năng sản xuất trước mắt của nhà xưởng không thể đáp ứng hết được các đơn hàng của khách, nhưng ít nhất công ty chúng ta cũng đã bước những bước đầu tiên cho sự chuyển đổi
.
Cố Đại Nhân gật đầu, nhìn tôi và Tiểu Du tỏ ý khen ngợi, nhưng tôi vẫn có một chút không hiểu. Lời nói tuy đã hiểu rồi, nhưng điều này có liên quan gì đến việc miễn giảm hình phạt? Cố Đại Nhân hình như đã biết được sự khó hiểu của tôi liền cười nói,
Vẫn chưa hiểu à? Thiết bị nhà xưởng đã được kiểm tra rồi, và đã sản xuất một lượng hàng nhỏ, cậu quên rằng đơn hàng của lượng hàng nhỏ này do cậu giao sao?
. Ngừng một lát anh ấy nói tiếp,
Hiện nay đang ở thời kỳ đặc biệt, đó là thời kỳ xem xét tính quan trọng của phòng kế hoạch, chúng ta có trách nhiệm xử lý đơn hàng và sắp xếp thời gian giao hàng nội bộ, đây là nguyên nhân mà phòng kế hoạch không dám tùy tiện làm bừa! Còn một tin tốt lành nữa cho cậu biết, phòng nghiệp vụ còn giúp chúng ta, đó là đưa ý kiến với tổng giám đốc cho tăng thêm người. Haizzz, đường đường là một giám đốc mà chỉ quản lý có hai người, bây giờ thì có thể chiêu binh mãi mã rồi!
. Tôi và Tiểu Du cứ ngẩn người ra nghe. Cố Đại Nhân ra hiệu cho Tiểu Du ra ngoài trước, chắc là có chuyện riêng muốn nói với tôi.
Tôi nói,
Đại Nhân, miễn giảm việc phạt lần này hình như nguyên nhân hoàn toàn không phải như anh đã nói?
. Cố Đại Nhân nhíu mày nói,
Vậy còn gì nữa?
. Tôi thở dài đáp,
Nghe Tiểu Du nói Lý Nhược đã xin cho chúng ta. Hừm, không biết Lý Nhược đã hy sinh cái gì, vừa xong tôi định đến phòng nghiệp vụ tìm Đàm Kỳ Vĩ để hỏi cho ra nhẽ…
. Cố Đại Nhân im lặng một lúc rồi nói,
Vô Y, tôi thấy lần này cậu thực sự đã phụ tấm lòng chân thành của Lý Nhược rồi
. Tôi ngẩn người hỏi,
Tại sao?
. Cố Đại Nhân uống một ngụm cà phê, rồi thong thả đáp,
Tôi hỏi cậu, tin tức về hình phạt đầu tiên của chúng ta là gì?
. Tôi trả lời,
Tôi có thể sẽ bị thay đổi chức vụ hoặc bị sa thải, Tiểu Du bị cảnh cáo, còn anh sẽ phải nộp phạt
. Cố Đại Nhân nói,
Lần này công ty mở nhà xưởng, phòng kế hoạch lại có thêm nhân sự, bởi vậy mà cơ cấu quản lý sau này đều phải điều chỉnh, xét đến quá trình làm việc và khả năng của cậu, có thể sẽ được cân nhắc làm trưởng phòng. Thực tế trước khi xảy ra sự việc này, tôi cũng đã đề cập nhiều lần trong các cuộc họp ban giám đốc, chỉ là chưa nói cho cậu biết. Sự giúp đỡ lần này của Lý Nhược cũng là vì chức vụ và tiền đồ của cậu
. Tôi choáng váng, thấy sốc mạnh hơn với những gì Tiểu Du nói lúc nãy, tại sao Lý Nhược lại ngốc vậy? Tại sao lại giúp tôi. Thấy tôi không nói gì, Cố Đại Nhân vỗ vào vai tôi, nhẹ nhàng nói,
Vô Y, lần này cậu phải nghĩ kỹ hơn, xem ra Hinh Văn cũng là một cô gái rất được, nhưng Lý Nhược cũng đâu có kém gì? Cậu lựa chọn người cậu yêu, nhưng lại từ bỏ người yêu cậu, kiểu bi kịch này đến nay vẫn không ngừng diễn ra giữa con người với nhau…Cậu nghĩ kỹ đi!
.
Tôi về bàn mình ngồi, công việc ngày hôm nay tôi đã làm xong trước khi đi gặp tổng giám đốc, cho nên tạm thời tôi không có việc để làm, tôi cứ thế ngồi ở ghế, mắt nhìn một cách không tự chủ vào bàn làm việc của Tiểu Du. Ngày trước Lý Nhược cũng ngồi ở vị trí đó, đối đáp với tôi, cùng tôi nói chuyện cho đến tận đêm khuya, cùng nhau đọc đi đọc lại tư liệu về một đơn giá. Thấy tôi ngẩn người như vậy, Tiểu Du hỏi,
Vô Y, anh không sao chứ?
. Trong lúc mơ hồ, tôi phảng phất thấy nụ cười của Lý Nhược,
Vô Y, anh thật ngốc!
. Tôi thì thầm,
Lý Nhược, anh đã sai sao?
. Trong lòng tôi cảm thấy thực sự rất buồn nên hoàn toàn chẳng nghe thấy Tiểu Du hỏi gì, rồi lại nghĩ đến việc thăng cấp, trước kia tôi chỉ là một nhân viên, nếu được thăng cấp là trưởng phòng thì cũng có nghĩa là được làm chủ quản một nửa phòng rồi. Sau này cùng với sự phát triển của nhà xưởng, phòng kế hoạch cũng có thể phân thành phòng quản lý sản xuất và phòng kế hoạch, mỗi phòng đều ngang bằng với phòng vật tư, phòng tài vụ, mà xem xét đến bối cảnh phát triển trước mắt của công ty thì sau này có thể mở rộng rất lớn, cho nên địa vị này sẽ cực kỳ quan trọng với tôi.
Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, tôi vội vàng ra cửa chính của công ty để chờ Đàm Kỳ Vĩ, nhất định phải hỏi anh ta rõ ràng, nếu thật sự anh ta có dã tâm lợi dụng người khác thì tôi sẽ không cần công việc này, và sẽ tính sổ anh ta! Tôi hút mấy điếu thuốc mà cũng chưa thấy anh ta đâu. Cố Đại Nhân gọi điện cho tôi nói, tối nay tổng giám đốc mời đi hát, bảo tôi đi cùng, cũng là để giao tiếp trước khi thăng cấp, miệng tôi thì đồng ý mà trong lòng lại cảm thấy rất buồn, có thể nói địa vị này đã đánh đổi bằng Lý Nhược, việc này nếu không giải quyết, tôi cứ thấy uất ức trong lòng, dựa vào một người con gái để thăng chức, đó là hạ sách trèo lên quyền lực của công ty.
Chờ rất lâu mà vẫn không thấy Đàm Kỳ Vĩ xuất hiện, tôi nghĩ hôm nay tổng giám đốc mời uống rượu, nhất định có thể gặp được anh ta. Lúc ấy sự tức giận lại phải kìm nén lại. Nhưng không gặp được Kỳ Vĩ thì ít nhất tôi cũng phải gặp Lý Nhược. Tôi lấy điện thoại ra gọi, giọng Lý Nhược cất lên,
Vô Y…
, tôi nói,
Tại sao em ngốc vậy?
. Lý Nhược im lặng vài giây rồi nói,
Anh biết cả rồi à?
.
Tôi chỉ muốn gầm lên để trút hết những tức giận trong lòng, nhưng nghe thấy giọng nói của Lý Nhược nên đành nói,
Anh có thể không cần công việc, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy em vì anh quá như vậy! Có đáng không em?
. Lý Nhược không nói gì, tôi lại nói,
Tên khốn nạn đó vẫn chưa làm gì em chứ?
. Lý Nhược lại nói,
Không phải anh đã có Hinh Văn rồi sao? Sao vẫn còn lo lắng cho em?
. Tôi phát điên lên, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh lại giải thích,
Đây là hai chuyện khác nhau, tóm lại là em có thể nói cho anh biết, anh ta làm nhưng gì với em? Còn nữa, bây giờ em đang ở đâu?
. Lý Nhược lạnh nhạt nói,
Vô Y, anh đừng hỏi nữa có được không? Trong lòng anh đã không có em thì nhất thiết phải biết để làm gì?
. Nói xong cô ấy tắt máy.
Tôi không còn tâm trí đâu mà ăn cơm nữa, một mình cứ thế đi lang thang trên phố, trong lúc đi tôi nhận được hai cuộc điện thoại, một là của Cố Đại Nhân gọi đến cho tôi biết địa điểm và thời gian hát karaoke, cuộc thứ hai là của Hinh Văn, nói tối nay không đến thăm tôi được. Tôi rất muốn biết cô ấy làm việc ở đâu, làm gì? Nhưng lại cảm thấy lần sau gặp mặt rồi hỏi trực tiếp vẫn hơn nên thôi. Bỗng nhiên có một luồng gió lạnh thổi tới làm tôi rùng mình. Tôi làm sao thế này? Tại sao cứ cảm thấy buồn thế? Chẳng lẽ đây là điều tôi muốn sao? Có một bạn gái xinh đẹp, sắp được thăng tiến, vậy mà trong lòng vẫn thấy buồn, cuộc sống là như vậy sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Điệu Nhạc Blue Trên Chuyến Tàu Điện Ngầm.