Chương 21 : Thật xin lỗi vừa nãy tính nhầm


Chương 21 : Ai khiêu chiến ai

"Đây là cái gì"

"Thư khiêu chiến"
Đường Đại Hổ nhìn Trần Lâm lạnh lùng nói

"Mày tới khiêu chiến tao"
Trần Lâm nhìn Đường Đại Hổ cười nói

"Không. Là mày khiêu chiến tao"
Đường Đại Hổ trừng mắt nhìn Trần Lâm nói
"Tao chấp nhận lời khiêu chiến của mày. Thời gian địa điểm như bên trong thư mày đã ghi"

Nói xong Đường Đại Hổ quay người tiêu sái rời đi để lại Trần Lâm ngơ ngác nhìn theo. Trần Lâm hắn nhớ là mình làm người rất khiêm tốn. Có bao giờ hắn đi khiêu chiến người ta đâu chứ.

Nhìn thư khiêu chiến trên bàn. Trần Lâm cau mày rồi quyết tâm lôi ra đọc. Trong thư là văn bản được đánh máy. Tựa đề rất đơn giản là đại thiếu gia nhìn ngươi quá ngứa mắt hẹn ngày xx giờ yy quyết chiến.

Ngày xx hình như là thứ bẩy cuối tuần này. Hôm nay là thứ ba vậy thì còn vài ngày nữa. Hiện tại Trần Lâm không biết đứa nào nhàm chán mạo danh hắn khiêu chiến với Đường Đại Hổ.

Đường Đại Hổ cũng không phải người bình thường có thể so sánh. Hắn một thân ngoại công luyện tập cũng vang danh khắp tỉnh. Là một trong những ngôi sao sáng giá của hội Karate thanh thiếu niên toàn quốc. Không biết là Đường Đại Hổ có thể sử dụng được nội công không nhưng chỉ cần như hiện tại cũng đủ để lấy một đánh ba bốn người bình thường.

Trần Lâm suy nghĩ một chút. Cảm thấy trận khiêu chiến này có chút ý tứ. Sang tuần là bắt đầu đợt kiểm tra hàng tháng, xếp danh sách đứng đầu của toàn khối. Đơn giản suy nghĩ một chút là nếu như Trần Lâm không may bị gãy chân gãy tay thì đợt kiểm tra này là xong. Và sau đợt kiểm tra này hắn không có xếp hạng mười trở lên thì tiền học hắn phải tự lo.

Hiện tại Trần Lâm chưa biết làm cách nào để kiếm ra tiền nên nhất định hắn phải có mặt trong danh sách mười học sinh đứng đầu toàn khối. Nhắc đến tiền Trần Lâm lại buồn bực. Nhắm mắt vào suy nghĩ Trần Lâm lục tung kiến thức của Hán Cầu lên.

Thứ gì dễ kiếm tiền nhất, đó là thứ dành cho những người khiếm khuyết hoặc không tự tin về bản thân mình. Hiện tại thứ gì thị trường tiêu thụ tốt nhất. Ăn uống, không được hiện tại không có vốn. Thời trang và mỹ phẩm dành cho nữ giới. Ánh mắt của Trần Lầm sáng lên, thị trường dành cho nữ giới.

Sau nửa ngày tổng kết lại thì Trần Lâm cũng tìm ra được cách kiếm tiền nuôi sống bản thân mình. Hài lòng mãn nguyện mỉm cười hắn hưng phấn quên luôn cả phiền muộn do Đường Đại Hổ sáng nay xuất hiện cùng với lá thư khiêu chiến. Chiến, từ trước tới nay hắn chưa hề ngại bất cứ một cuộc chiến nào.

Nhưng Trần Lâm trong lòng cũng đề phòng ít nhiều với kẻ đứng phía sau màn. Nếu hắn không chiến thì vĩnh viễn hắn cũng không biết được kẻ đứng phía sau màn là ai. Vì vậy dương mưu hay là âm mưu thì Trần Lâm trận này phải chiến một trận dù thắng hay bại.

Mấy tiết học buổi sáng cũng nhanh chóng trôi qua. Trần Lâm vội vàng chạy ra ngoài trường. Vừa nãy trong kiến thức của Hán Cầu có một bài thuốc giúp người luyện khí nhanh chóng vượt long môn. Nhưng Trần Lâm cũng không rõ là những vị thuốc này hiện tại có sẵn không. Hắn phải tới tiệm dược phẩm để xem thử.

Tiệm dược phẩm gần nhất cách trường học hai con đường. Chỉ cần đi bộ một lúc là tới nơi. Trần Lâm đi vào ngó nghiêng chỉ thấy trong tiệm có một cậu nhóc đang ngồi xem truyện tranh. Trần Lâm mỉm cười nói
"Em ơi cho anh hỏi ai là người bán thuốc ở đây vậy"

Cậu nhóc kia ngẩng đầu lên nhìn Trần Lâm ưỡn ngực nói
"Em"

"Em"
Trần Lâm nghi hoặc hỏi lại chỉ thấy cậu nhóc này gật đầu coi như là đáp lại. Thở dài Trần Lâm liền đưa cho cậu nhóc tờ giấy bên trong ghi các vị thuốc cần thiết
"Vậy em xem cho anh mấy vị thuốc này nhà mình có không"

Cậu nhóc nhận lấy tờ giấy đọc một hồi rồi gật đầu.
"Mấy vị thuốc này đầy đủ chỉ là hơi quý một chút. Anh cần mấy phần"

"Bao nhiêu một phần"
Trần Lâm mỉm cười hỏi

"Mười triệu một phần"
Cậu nhóc hời hợt đáp

"Mười triệu"
Trần Lâm có chút kinh ngạc hỏi
"Em không có tính lầm đấy chứ"

"Không có lầm"
Cậu nhóc bĩu môi chỉ từng vị thuốc nói
"Cái này nhân sâm là hàng xịn sâm thiên nhiên tươi mới đào lên một triệu một lạng. Còn cái này ... Cái này ... Cái này ... Tổng cộng hết mười triệu năm trăm nghìn ... A là mười triệu năm trăm nghìn ... Thật xin lỗi vừa nãy tính nhầm ... A hi hi"

Trần Lâm nghe cậu nhóc nói mà như mưa to gió lớn sấm đánh bên tai. Mười triệu, ngày trước thì còn có thể đào ra được. Nhưng hiện tại thì hắn là người nghèo à. Vét sạch cả túi của hắn hiện tại còn không có đủ năm triệu. Cắn răng Trần Lâm gỡ cái dây chuyền trên cổ của hắn xuống nói
"Cái này anh chỉ còn lại chưa tới năm triệu, hiện tại đặt cái dây này ở lại làm tín vật được không"

Cậu nhóc nhìn sợi dây chuyền ánh mắt thâm ý nhìn Trần Lâm mỉm cười nói
"Được. Sợi dây này định giá sáu triệu đi"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Cấp Thiếu Gia.