Chương 3 : Linh hồn chiến


Trần Lâm da đầu run lên nhìn xung quanh cảnh giác cao độ. Hắn không thể không sợ hãi, đoạt xá loại chuyện này, mặc dù hắn không có trải qua nhưng ở trong quyển luyện thần thuật có nhắc tới. Lúc đầu Trần Lâm chỉ nghĩ đó là vớ vẩn. Hiện tại linh hồn xa lạ này đã phá vỡ thế giới quan của hắn.

KHẶC ... KHẶC ... KHẶC
Giọng cười kinh khủng lại vang lên
"Có kiến thức ... Không tệ ... Cửu linh thánh thể .... Cuối cùng ta đã tìm được ... Nó là của ta ... Của ta ..."

Một cái bóng trắng chớp nhoáng đánh tới Trần Lâm. Trong chớp nhoáng Trần Lâm nhìn thấy một cái đầu lâu bay tới. Đúng chỉ là một cái đầu. Cái đầu này là có khuôn mặt già nua nhăn nheo nhìn thật sự rất là đậm chất phim kinh dị.

Đầu lâu há mồm bay tới làm Trần Lâm nổi cả da gà tay của hắn một quyền đấm thẳng vào mặt của cái đầu lâu.

Bụp ...

Cái đầu lâu bị đập văng ra một đoạn. Khuôn mặt trên đầu lâu hiện ra vẻ mê mang choáng váng. Trần Lâm nhìn vậy không đợi đầu lâu tỉnh lại xông tới một tay túm vào tóc một tay đấm liên tục vào khuôn mặt đầu lâu xấu xí.

Cho tới khi đầu lâu vỡ tan ra thì Trần Lâm mới ngừng tay lại tim đập chân run. Nghĩ thầm một màn vừa nãy quá kinh dị rồi, một chút nữa thôi thì hắn bị cái đầu lâu kia cắn cho một cái.

Khi Trần Lâm tưởng rằng cuộc chiến đã kết thúc thì các mảnh vỡ linh hồn của đầu lâu kia tu tập lại thành một cái đầu lâu mới y như cái mà hắn vừa đập vỡ.

"Còn không có chết" Trần Lâm nhìn cái đầu lâu mới hình thành da đầu tê dại thầm nghĩ

"A ... Đau chết ta"
Cái đầu lâu vừa mới xuất hiện bay vòng vòng kêu loạn hết cả lên rồi nhìn về hướng Trần Lâm hét lên
"Làm sao mày đánh được tao"

Trần Lâm nhíu mày nhún vai nói
"Làm sao tao biết được"

"Không thể nào. Tao là linh hồn thể mày cũng không tu luyện thành linh khí hộ thể làm sao mà có thể đánh được tao" Cái đầu lâu bay vòng vòng điên cuồng gào thét

Trần Lâm nhìn đầu lâu bay qua bay lại chóng cả mặt liền lấy tay túm lấy tóc của nó giật lại nói "Tao nói lại lần nữa là tao không biết. Mày ở đâu chui ra thì về đấy đi"

Đầu lâu nghe vậy nghiến răng nói "Mày nói nghe hay nhờ. Ở trong không gian này chỉ có một người sống sau cùng có thể tỉnh lại. Và người đó là tao"

Dứt lời đầu lâu linh hồn há mồm ra cắn cho Trần Lâm một cái vào tay. Một cú đớp này đi luôn cả một cánh tay của Trần Lâm khiến hắn cực kỳ đau đớn đên thống khổ. Đây không phải là đau đớn bình thường mà là đau từ trong linh hồn phát ra.

"Con chó ... Mày cắn tao" Trần Lâm đuổi theo đầu lâu lấy tay còn lại túm lấy tóc của nó rồi dùng hai chân đạp. Chính xác là dùng hai chân đạp. Một cánh tay của Trần Lâm đã bị đầu lâu cắn nuốt rồi. Đầu lâu lại mọc ra thêm một cái cổ.

"Khốn nạn ... Trả tao cánh tay" Trần Lâm điên cuồng chà đạp đầu lâu. Tên đầu lâu linh hồn này chỉ biết kêu la chứ không biết làm gì hơn. Một lúc sau linh hồn đầu lâu lại tan vỡ rồi lại tụ thành một cái đầu lâu mới.

"Khặc ... Khặc ... Khặc"
Đầu lâu nhe răng ra cười lớn. Nó nhìn Trần Lâm như đang mỉa mai nói
"Thằng ôn con. Tao tưởng mày là thần thánh phương nào chuyển sinh chứ cũng thường thường thôi. Chỉ một lát nữa thôi là thân xác của mày sẽ thuộc về tao. Ngoan ngoãn đi tao sẽ cho mày thống khoái"

Dứt lời đầu lâu lại lao đến cắn vào bả vai của Trần Lâm.

Trần Lâm lúc này hoảng loạn thật rồi. Cái đầu lâu này giống như là bất tử vậy. Đánh vỡ vụn lại rồi chúng cũng có thể tụ tập lại với nhau. Hơn nữa cái đầu lâu này còn đang cắn nuốt hắn. Chính xác là cắn nuốt thôn phệ hắn.

Luyện hóa tu thần. Luyện Thần Quyết. Từ trước tới nay Trần Lâm mới chỉ tu thần mà thôi. Chứ hắn chưa từng luyện hóa dưỡng thần vì hắn chẳng biết luyện hóa cái gì để mà tu thần.

Nhìn cái đầu lâu lao tới Trần Lâm cắn răng chịu đầu cắn thêm một cái nữa vào bả vai rồi. Mất nguyên một tay, tay còn lại Trần Lâm túm lấy tóc của đầu lâu lại điên cuồng đánh đập. Đánh cho tới khi đầu lâu vỡ vụn ra một lần nữa.

Lúc này Trần Lâm hai tay bắt ấn miệng niệm luyện thần quyết. Lúc này dị biến xảy ra, nguyên bản mảnh vỡ linh hồn đang chuẩn bị tụ tập lại thì bỗng dưng một phần linh hồn chuyển sang phía Trần Lâm để hắn khôi phục lại cánh tay như cũ.

Trần Lâm vốn đang niệm luyện thần quyết bỗng dừng lại mặt dại cả ra. Một phần không thuộc ký ức của hắn xuất hiện trong đầu. Một phần ký ức này chính là của cái đầu lâu kia. Khá vụn vặt và không có gì đáng nói.

"Khặc ... Khặc ... Khặc"
Lúc này đầu lâu đã hồi sinh trở lại hắn ngửa mặt lên cười nói
"Ông nội mày bất tử ... Loại con cháu như mày có đánh đến tết tao cũng không có chết ... Ý tay của mày ở đâu ra vây"
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Cấp Thiếu Gia.