Chương 7 : Đinh gia
-
Đỉnh Cấp Thiếu Gia
- V4NGH03
- 951 chữ
- 2019-08-26 03:07:40
Xe rất nhanh đã tới nhà của Đinh Linh Đan. Một căn nhà ba tầng nằm ở khu vực gần trung tâm thành phố. Cùng với Trần Lâm, Đinh Linh Đan xuống xe mở cửa vào nhà. Tầng một là một phòng khách rộng rãi trên ghế một người đàn ông đang ngôi đợi trước tại đó.
"Cha"
Đinh Linh Đan bước vào nhà chạy tới chào người đàn ông này. Hiển nhiên đây chính là cha của cô nàng và chính là nhạc phụ tương lai của Trần Lâm.
"Cháu chào chú"
Trần Lâm nhanh nhẹn lễ phép chào
Người đàn ông này ngẩng mặt lên đánh giá Trần Lâm khi Trần Lâm cũng đang đánh giá hắn. Đây là một người đàn ông trông rất trí thức với cặp kính trắng đeo trước mặt cùng bộ quần áo công sở. Trần Lâm đoán người này là người làm ăn kinh doanh hoặc là làm trong văn phòng chính phủ.
Người đàn ông gật đầu nói
"Cậu chắc là Trần Ngọc Lâm. Tôi là Đinh Vĩnh Phúc"
Đinh Vĩnh Phúc đưa tay ra bắt nói
"Rất vui vì được gặp cậu"
Một loạt lời nói và hành động của Đinh Vĩnh Phúc chứng tỏ ông là một người chuyên nghiệp trong giao tiếp. Trần Lâm mỉm cười nắm lấy tay của Đinh Vĩnh Phúc nói.
"Vâng. Cháu cũng rất vui vì được gặp chú"
"Đinh Đan, con đi pha cho bố ấm nước tiếp khách"
Đinh Vĩnh Phúc nhắc Đinh Linh Đan đi chuẩn bị nước để lại Trần Lâm và Đinh Vĩnh Phúc hai người ở lại trong phòng khách.
Khi Đinh Linh Đan đi khuất Trần Lâm nhìn Đinh Vĩnh Phúc mỉm cười nói.
"Cháu nghĩ là chú có chuyện muốn nói riêng với cháu"
Đinh Vĩnh Phúc gật đầu
"Đúng vậy. Ta muốn nói chuyện của cậu và con gái ta"
"Chuyện hôn ước"
Trần Lâm nhìn Đinh Vĩnh Phúc nói
"Cháu cũng đang thắc mắc về vấn đề này"
"Cháu thấy con gái ta như thế nào"
Đinh Vĩnh Phúc nhắm mắt lại nói
"Đinh Linh Đan là một cô gái tốt"
Trần Lâm suy nghĩ rồi nói tiếp
"Còn rất ngây thơ và trong sáng"
"Được rồi"
Đinh Vĩnh Phúc mở mắt ra nhìn Trần Lâm lắc đầu
"Ta biết Linh Đan không phải là mẫu người cậu theo đuổi. Ta đã tìm tới bố của cậu không chỉ một lần để giải quyết chuyện hôn ước này. Bố của cậu không đồng ý cho chúng ta giải trừ hôn ước. Ông ấy nói rằng chỉ cần ông ấy còn sống thì hôn ước vẫn tiếp tục. Hiện tại ông ấy đã mất tích nên cậu quyết định hôn ước của hai đứa đi"
Trần Lâm nghe Đinh Vĩnh Phúc nói như vậy thì mỉm cười nói
"Chuyện hôn ước hãy để bố cháu về giải quyết. Cho tới khi Đinh Linh Đan học xong nếu bố cháu còn chưa có tin tức thì cháu sẽ cùng Đinh Linh Đan tự giải quyết. Cháu tin rằng lúc đấy cháu với Đinh Linh Đan cũng đủ trưởng thành để quyết định tương lai của mình"
Khi Trần Lâm nghe Đinh Vĩnh Phúc đề cập tới việc giải trừ hôn ước nhiều lần mà bố của hắn không đồng ý thì hắn đã thấy hôn ước này không bình thường. Hiện tại trong khi bố mẹ của hắn không rõ tung tích mà không rõ ràng ý đồ của Đinh Vĩnh Phúc thì Trần Lâm lại càng không thể để đối phương dẫn dắt mình được.
Đinh Vĩnh Phúc nghe Trần Lâm nói vậy nhắm mắt vào suy nghĩ rồi lắc đầu nói
"Vậy cũng được. Hiện tại cậu bị đuổi ra khỏi Trần gia rồi. Ta sẽ thu xếp cho Linh Đan và cậu một căn nhà. Hai đứa ở chung với nhau xem tính cách có hợp với nhau không"
"Cha"
Đinh Linh Đan lúc này đang bưng nước vào thì nghe thấy Đinh Vĩnh Phúc nói như vậy không khỏi xấu hổ kêu lên.
"Con là con gái của cha đấy. Cha định bán con cho người khác nhanh như vậy à"
Nói như vậy thôi nhưng trong long Đinh Linh Đan thấp thỏm sợ Đinh Vĩnh Phúc rút lại lời nói của mình.
Đinh Vĩnh Phúc nghe con gái mình nói vậy thì mỉm cười nói
"Cha đâu có bán con. Là cha bàn bạc với cậu ấy xem cậu ấy có muốn ở chung với con không. Nếu cậu ấy không muốn hai đứa ở chung thì cũng được"
"Đúng vậy. Linh Đan sau này anh phải nhờ em chiếu cố nhiều rồi"
Trần Lâm nghe Đinh Vĩnh Phúc nói như thế chẳng lẽ hắn còn không hiểu. Hiện tại hắn muốn có chỗ chui ra chui vào thì phải theo như lời Đinh Vĩnh Phúc phải sống chung với vị hôn thê này mới xong.
Đinh Vĩnh Phúc nghe vậy hai mắt híp lại nhìn Trần Lâm suy nghĩ. Đinh Linh Đan thì ôm mặt chạy vào phòng trong. Không biết cô nàng này đang nghĩ gì nữa. Trần Lâm nhìn Đinh Vĩnh Phúc mỉm cười nói
"Cám ơn chú đã chiếu cố cháu trong lúc bố cháu không có ở đây"
"Đây chỉ là chuyện nhỏ"
Đinh Vĩnh Phúc nhìn Trần Lâm đầy thâm ý nói
"Hiện tại cháu còn tiếp tục theo học nữa không. Nghe nói là ở trường thành tích học tập cũng không có khả quan lắm. Không bằng theo chú lăn lộn kiếm sống"
"Cháu nghĩ mình vẫn có khả năng theo tiếp chương trình của nhà trường"
Trần Lâm mỉm cười nói. Hắn không có giảo biện mà thực lực của bản thân hắn chính là như vậy. Trần Lâm không phải là một tên ngu đần, cũng không phải là một thằng ngốc. Mọi người nhìn vào đều chỉ là hình ảnh mà hắn tạo ra để che dấu mà thôi.