Chương XI: Bản Sao
-
Đỉnh Tuyết
- Anthony Horowitz
- 4907 chữ
- 2020-02-01 10:00:08
Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Khi Alex bước xuống lầu thì James đang ăn sáng: trứng gà, thịt xông khói, bánh mì nướng và trà. Cậu ta vẫn ăn bữa sáng như mọi ngày. Khi Alex vào phòng ăn, James đưa tay lên vẫy. Nhưng lúc nhìn thấy James, Alex cảm thấy có một điều gỉ đó không ổn. Cậu ta đang cười, nhưng có vẻ xa cách, hình như những suy nghĩ trong đầu James đã khác trước.
- Thế tất cả những chuyện tối qua là gì vậy ? - Cậu ta hỏi.
- Tôi không biết...
Tự nhiên Alex như bị kích động, muốn kể với James mọi điều - ngay cả sự thật rằng cậu đang sống dưới lốt một cái tên giả, rằng cậu là một điệp viên phải tìm hiểu về ngôi trường này. Nhưng cậu bé không thể làm điều đó. Không phải là ở đây, quá gần những đưa trẻ khác. Cậu nói tiếp:
- Tôi nghĩ rằng mình đã mơ thấy ác mộng.
- Cậu mộng du trong tuyết hả ?
- Không, tôi nghĩ là mình đã trông thấy một cái gì đó, nhưng không thể làm gì được. Tôi vừa trải qua một đêm kỳ dị - Cậu bé bỗng đổi đề tài, cậu hạ thấp giọng xuống, hỏi - Cậu đã nghĩ được gì thêm cho kế hoạch của mình chưa ?
- Kế hoạch nào ?
- Trượt tuyết ấy.
- Chúng ta đâu được phép trượt tuyết.
- Tôi muốn nói là... tẩu thoát.
James mỉm cười như thể cậu ta đã nhớ ra điều Alex đang đề cập.
- Ồ, tôi nghĩ lại rồi.
- Cậu nói vậy là sao ?
- Nếu tôi có chạy trốn, bố cũng sẽ bắt tôi trở lại. Cũng chẳng ăn thua gì. Tôi sẽ đành cười mà chịu vậy. Dù sao đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ tìm cách để xuống núi đâu. Tuyết mỏng quá.
Alex nhìn James không chớp mắt. Mọi điều cậu ta nói hôm nay hoàn toàn trái ngược với những gì cậu ta nói hôm qua. Alex không biết liệu đây có phải là cùng một người không. Nhưng đúng là như vậy. Cậu ta vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch như mọi ngày. Những vết bầm tím - giờ đã phai màu dần - nhưng vẫn còn dấu vết trên gương mặt cậu ta. Tóc đen, mắt xanh sẫm, nước da tai tái - chính là James. Tuy nhiên, có cái gì đó đã thay đổi. Alex tin chắc như vậy.
Rồi James ngoái đầu lại, Alex trông thấy bà Stellenbosch đã bước vào phòng, bà ta mặc một chiếc áo đầm màu vàng chanh, dài vừa chấm gối, trông xấu cực kỳ.
- Chào các cậu bé !
Bà ta buông lời chào rồi thông báo:
- Mười phút nữa, chúng ta sẽ bắt đầu buổi học của hôm nay. Bài học đầu tiên là lịch sử ở phòng tháp - Bà ta bước đến bàn ăn của Alex - James, tôi hy vọng hôm nay cậu sẽ tham gia cùng chúng tôi.
James nhún vai, nói:
- Dạ được, thưa bà Stellenbosch.
- Rất tuyệt vời. Chúng ta sẽ học về cuộc đời của Adolf Hitler. Một nhân vật rất thú vị. Tôi tin chắc rằng các cậu sẽ nhận ra bài học này rất có ích - Nói rồi bà ta bước đi.
Alex quay sang James, hỏi:
- Cậu sẽ đến lớp à ?
- Sao lại không ? Tôi bị kẹt ở đây, cũng chẳng có việc gì khác để làm. Lẽ ra trước đây, tôi nên đến lớp. Cậu đừng quá tiêu cực như thế, Alex.
James đã ăn xong bữa sáng. Cậu ta ngúc ngoắc ngón tay để nhấn mạnh điều sắp nói tiếp theo:
- Cậu đang lãng phí thời gian đấy.
Alex lạnh toát hết cả người. Cậu đã nhìn thấy cử động này trước đây, cái cách James ngúc ngoắc ngón tay. Joe Canterbury, cậu bé người Mỹ, hôm qua cũng làm y hệt như thế.
Những con rối đang nhảy múa trên cùng một sợi dây.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Alex nhìn James rời khỏi phòng ăn cùng với những cậu bé khác. Cậu cảm thấy mình đã mất đi người bạn duy nhất ở Đỉnh Tuyết này, đột nhiên, cậu muốn thoát khỏi chốn này, rời xa đỉnh núi, trở về với thế giới an toàn của Trường trung học tổng hợp Brookland. Có một khoảng thời gian cậu đã mong chờ cuộc phiêu lưu này. Nhưng giờ thì cậu chỉ muốn thoát khỏi nó. Bấm nút FAST FORWARD ba lần trên máy nghe đĩa thì MI6 sẽ đến ngay. Tuy nhiên, cậu chưa thể làm điều đó cho đến khi cậu có thông tin để báo cáo.
Alex biết mình phải làm gì. Cậu đứng dậy và rời khỏi phòng ăn.
Đêm qua, khi đang nấp trong lò sưởi, cậu bé đã nhìn thấy một con đường. Ống khói trong lò sưởi uốn cong và hướng ra ngoài trời. Từ dưới tầng trệt mà Alex có thể trông thấy một khoảnh ánh sáng. Chính là ánh trăng. Gạch ở bên ngoài trường đào tạo đặc biệt quá trơn trợt, không thể leo trèo được, nhưng gạch bên trong ống khói lò sưởi thì có rất nhiều chỗ bị bể và gồ ghề, có thể bám tay, bám chân vào đó. Có lẽ ở trên tầng ba, tầng bốn, cũng có lò sưởi. Mà cho dù không có lò sưởi đi chăng nữa thì ống khói cũng sẽ dẫn cậu lên tới tận nóc nhà - chắc chẳng có tên bảo vệ nào đứng chờ cậu ở đó - lúc ấy, cậu sẽ tìm đường đi xuống.
Alex tiến đến bên lò sưởi có cẩn hai con rồng đá. Cậu nhìn vào đồng hồ. Mười giờ đúng. Lớp học sẽ kéo dài đến tận trưa, sẽ không có ai quan tâm đến cậu đang ở đâu. Mặc dù lửa đã tắt nhưng tro của nó vẫn còn ấm. Liệu có tên bảo vệ nào đến dọn dẹp tàn tro không nhỉ ? Cậu bé hy vọng từ giờ cho tới chiều, bọn bảo vệ sẽ không ngó ngàng đến cái lò sưởi. Cậu nhìn lên ống khói. Lúc này, cậu trông thấy một khe hẹp màu xanh nhạt. Dường như bầu trời đang ở rất ra, còn ống khói thì hẹp hơn cậu nghĩ. Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu bị mắc kẹt trong đó ? Cậu ra lệnh cho ý nghĩ ấy phải thoát ra khỏi cái đầu của mình rồi với tay bám lấy một khe nứt của bức tường gạch, đu người lên.
Bên trong ống khói tỏa ra cả ngàn mùi có nguồn gốc từ lửa. Bồ hóng cứ lơ lửng trong không khí, Alex không thể không hít chúng vào phổi mỗi khi phải thở. Cậu bé xoay sở tìm lấy một chỗ để chân rồi đu người lên, cả người cậu đã trồi lên được một khúc. Giờ thì cậu đã hoàn toàn ở bên trong, buộc phải ngồi theo tư thế áp hai gan bàn chân lên một vách tường, lưng áp vào vách tường đối diện, còn chân và mông thì ở trong không trung. Cậu không cần phải dùng đến tay. Cậu chỉ phải giữ thẳng chân để đẩy người đi lên, dùng lực ở bàn chân để giữ mình trong ống khói. Đẩy và trượt. Phải hết sức cẩn thận. Mỗi cử động của cậu lúc này sẽ khiến cho nhiều bồ hóng rơi xuống. Alex có thể cảm chận thấy điều đó qua tóc tai của mình. Cậu không dám nhìn lên. Bồ hóng mà rơi trúng vào mắt thì cậu sẽ không còn nhìn thấy gì nữa. Đẩy và trượt, cứ thế, cứ thế. Không nên quá nhanh. Lỡ xảy chân thì cậu sẽ rơi ngược trở lại chứ chẳng chơi. Cậu bé đã lên cao được một khoảng cách khá xa so với bên dưới. Cậu đã lên được bao xa ? Ít nhất cũng là một tầng... điều này có nghĩa là cậu đang trên đường tới tầng ba. Nếu cậu rơi xuống từ độ cao này, cậu sẽ bị gãy cả hai chân.
Ống khói trở nên tối hơn và chật chội hơn. Ánh sáng ở trên đỉnh không có vẻ gì là mỗi lúc một gần cả. Alex cảm thấy tự điều khiển mình thật khó. Việc hít thở cũng không dễ dàng gì. Toàn bộ miệng cậu bé hình như đã phủ đầy bồ hóng. Alex lại đẩy người lên, lần này, đầu gối cậu bé đụng phải tường gạch, một cơn đau buốt bỗng bùng phát ở hai gan bàn chân. Vẫn cố áp lưng vào tường gạch, Alex trồi người lên và có gắng cảm nhận xem mình đã tiến tới đâu. Ngay trên đầu cậu có một bức tường hình chữ L đang nhô ra. Đầu gối của cậu đã đụng phải phần dưới của nó. Nhưng đầu của cậu đang ở phía sau phần thẳng đứng đó. Dù chướng ngại này có là gì đi nữa, nó cũng đã cắt dọc cái chỗ chật hẹp này ra làm hai, khiến đôi vai và thân người của Alex bị lèn vào chỗ hẹp nhất.
Một lần nữa, hình ảnh trong cơn ác mộng về tình huống bị mắc kẹt bỗng hiện ra trong đầu Alex. Không ai có thể tìm ra cậu bé. Cậu sẽ chết ngạt trong bóng tối. Cậu thở hổn hển, nuốt cả bồ hóng vào miệng. Một nỗ lực cuối cùng ! Cậu bé tự đẩy người mình lên lần nữa, hai cánh tay đưa lên cao khỏi đầu. Alex cảm thấy lưng mình trượt lên tường. Bức tường gồ ghề làm rách toạc chiếc áo sơ- mi của cậu bé. Rồi bàn tay cậu bám vào một mép tường mà cậu nhận ra là đầu của chữ L. Cậu đu người lên và nhận ra mình đang nhìn vào một lò sưởi thứ hai, ống khói của nó thông với ống khói chính. Đó chính là cái chướng ngại mà cậu vừa vượt qua. Alex xoay sở để leo lên đỉnh rồi khom người xuống, lóng ngóng nhoài người lên phía trước. Củi và tro tàn đụng phải cậu, rơi vãi ra. Cậu bé đã lên được tầng ba !
Alex bò ra ngoài lò sưởi. Mới cách đây có vài tuần ở trường Brookland, cậu đã được đọc về những cậu bé cạo ống khói sống dưới thời nữ hoàng Victoria, cậu đã biết các cậu bé khoảng chín tuổi ấy bị đối xử không khác gì nô lệ như thế nào. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình cũng sẽ phải nếm trải cảnh tình của những cậu bé cạo ống khói ấy. Cậu ho và khạc vào lòng bàn tay. Nước bọt của cậu đen thui. Cậu không biết giờ đây trông mình giống cái gì nữa. Cậu sẽ phải tắm rửa trước khi người ta nhìn thấy mình.
Alex đứng dậy. Tầng ba này cũng im ắng như tầng một và tầng hai. Bồ hóng rơi xuống từ tóc tai của cậu bé khiến cậu không còn nhìn thấy gì ở trước mắt. Trong lúc dụi mắt, cậu bé ngẫu nhiên tựa vào một bức tượng. Nhìn lại, Alex phát hiện ra mình đang dựa vào một con rồng đá, giống y hệt con ở dưới tầng trệt. Cậu nhìn vào lò sưởi. Nó cũng giống như đúc. Thật ra...
Alex tự hỏi không biết mình đã có gây ra một sai lầm tệ hại nào không. Cậu bé đang đứng trong gian đại sảnh giống gian đại sảnh dưới tầng trệt đến từng chi tiết. Cũng những lối đi như thế, những cầu thang như thế; lò sưởi như thế... thậm chí cả đầu của những con thú kinh khủng đang được treo trên tường kia cũng giống y hệt. Hình như cậu đã leo một vòng tròn để rồi trở lại nơi bắt đầu. Alex ngoái đầu lại nhìn. Không ! Ở đây có một điểm khác biệt. Không có cửa ra vào chính. Qua cửa sổ, cậu nhìn xuống mới thấy cái sân nhỏ trong trường. Có một tên bảo vệ đang đứng tựa lưng vào tường, hút một điếu thuốc. Dây chính là tầng ba. Nhưng nó được xây dựng như bản sao của tầng trệt.
Cậu bé nhón chân đi về phía trước, lo sợ có người nghe thấy tiếng cậu leo ra khỏi lò sưởi. Nhưng quanh đây không có ai. Cậu đi dọc theo lối đi để ra cái cửa đầu tiên. Ở tầng trệt, cánh cửa này sẽ dẫn vào thư viện. Thật nhẹ nhàng, chậm rãi, cậu từ từ mở cánh cửa. Một lần nữa, nó dẫn vào một thư viện thứ hai, bản sao của thư viện thứ nhất. Thư viện trên này cũng có những cái bàn, những cái ghế giống thư viện ở dưới, ngay cả bộ áo giáp đứng ở hốc tường cũng giống nốt. Cậu đảo mắt về phía những kệ sách. Những quyển sách cũng giống nhau.
Nhưng ở đây cũng có một điểm khác - ít ra, đó là khác biệt mà Alex có thể nhận ra ngay. Cậu có cảm giác như mình đang lạc vào một trong những câu đố mà người ta hay in trong các tờ báo thiếu nhi và tạp chí: hai hình này giống nhau, nhưng lại có mười điểm khác biệt. Bạn có phát hiện ra không ? Điểm khác biệt trong gian phòng này chính là một chiếc tivi rất to được đặt trên một cái kệ gắn vào tường. Tivi đang bật. Alex nhận ra mình đang nhìn vào hình ảnh của một thư viện khác. Cậu bé bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Thư viện ở trong chiếc tivi là cái gì ? Nó không thể là thư viện này, bởi vì Alex không có ở trong đó. Như vậy nó chính là thư viện ở tầng trệt.
Hai thư viện giống nhau. Người ta có thể ngồi trong một thư viện và theo dõi thư viện còn lại. Nhưng tại sao ? Vấn đề ở đây là gì ?
Alex mất khoảng mười phút để nhận ra rằng toàn bộ tầng ba đều là bản sao của tầng trệt với phòng ăn, các phòng tiếp khách và phòng giải trí đều giống hệt nhau. Alex bước tới chiếc bàn bida, đặt một bi vào giữa bàn. Viên bi lăn vào lỗ dậu. Căn phòng cũng dốc như thế. Một chiếc tivi cho thấy hình ảnh của phòng giải trí ở bên dưới. Chiếc tivi này cũng giống chiếc tivi trong thư viện: phòng này sẽ theo dõi phòng tương tự ở bên dưới.
Cậu bé quay trở lại con đường cũ để leo lên cầu thang dẫn đến tầng bốn. Cậu muốn tìm thấy phòng mình, nhưng trước tiên, cậu bước vào phòng James. Lại là một bản sao khác: cũng là những tấm áp-phích phim khoa học giả tưởng, vật trang trí chuyển động treo bên trên chiếc giường, cũng là cái thiết bị điện tạo sự phun trào của dung nham đang tỏa sáng được đặt trên bàn giống nhau. Thậm chí, cả quần áo vất vương vãi trên sàn cũng y như thế. Những căn phòng này không chỉ được xây dựng giống nhau mà chúng còn được bố cục rất cẩn thận. Bất cứ thay đổi gì xảy ra ở tầng dưới thì trên này cũng được sắp xếp y như thế. Nhưng người đang sống ở đây theo dõi mọi hoạt động của James Sprintz, rồi nhái lại mọi hành động đó để làm gì ? Nếu đúng như thế thì liệu có người nào đang đóng giả cậu ấy không ?
Alex tiến sang phòng bên cạnh. Cậu như bước chân về phòng của mình. Một lần nữa, ở đây cũng có giường, có các đồ đạc giống như phòng của cậu ở tầng dưới, và cũng lại là một chiếc tivi. Cậu bật nó lên. Một hình ảnh về phòng cậu ở tầng bên dưới. Có máy nghe đĩa đang nằm trên giường. Có quần áo ẩm ướt của cậu đêm rồi nữa. Liệu người ta có trông thấy cậu cắt cửa sổ rồi leo ra ngoài bóng đêm không ? Alex thấy xây xẩm cả mặt mày, cậu tự ra lệnh cho mình phải thật bình tĩnh, và thoải mái. Căn phòng này - bản sao của phòng cậu - có những điểm khác biệt. Vẫn chưa ai dọn đến đây ở cả. Cậu có thể khẳng định điều đó sau khi đã nhìn bao quát cả căn phòng. Cái giường vẫn chưa có ai ngủ. Những chi tiết nhỏ nhất vẫn chưa bị sao chép. Trong căn phòng nhái này không có máy nghe đĩa. Không có quần áo ẩm ướt. Ở dưới lầu, cậu để mở cửa tủ. Còn trên này thì tủ vẫn đóng.
Toàn bộ chuyện này như một lời đánh đố, rất khó hiểu. Alex buộc mình phải giải ra cho được. Mọi cậu bé đến trường đào tạo đặc biệt này đều bị theo dõi. Mọi hoạt động của họ đều bị nhái lại. Nếu cậu treo một tấm áp-phích trên tường thì căn phòng sao chép này cũng sẽ treo một tấm áp-phích y hệt như vậy. Rồi thì một người nào đó sẽ sống trong phòng này, bắt chước mọi cử động của Alex. Cậu bé bỗng nhớ lại cái người mà hôm qua cậu đã thoáng nhìn thấy... người ta đeo một cái gì đó giống như một cái mặt nạ màu trắng. Nhân vật này đã đến đây. Nhưng theo những bằng chứng từ nãy đến giờ, vì một lý do nào đó, người này vẫn chưa thực sự có mặt ở đây.
Câu hỏi quan trọng nhất vẫn còn bỏ ngỏ. Vấn đề ở đây là gì ? Theo dõi bọn trẻ là một chuyện. Nhưng lại còn nhái lại mọi cử động của bọn chúng nữa ?
Có tiếng cánh cửa đóng sầm lại và cậu bé nghe thấy có giọng nói, hai người đàn ông đang bước về phía cuối hành lang. Alex rón rén tiến lại chỗ cánh cửa và nhìn ra ngoài. Cậu chỉ vừa kịp lúc trông thấy Tiến sĩ Grief đi vào một cái cửa cùng một người đàn ông khác, đó là một nhân vật lùn, mập, mặc một chiếc áo khoác màu trắng. Họ đã đi vào phòng giặt đồ. Alex lẻn ra ngoài phòng ngủ sao chép, đi theo họ.
- ... ông đã hoàn thành xong công việc. Tôi rất biết ơn ông, ông Baxter ạ.
- Cảm ơn ông, Tiến sĩ Grief.
Rồi họ mất hút sau một cánh cửa để mở. Alex khom người xuống, nhìn vào trong. Cuối cùng, đây là phần duy nhất của tầng bốn không phải là bản sao của tầng hai. Ở đây không có máy giặt hay bàn ủi nào cả. Thay vào đó, Alex nhận ra mình đang nhìn vào một căn phòng có một dãy lavabô, có hai cánh cửa khác dẫn vào một phòng mổ được trang bị đầy đủ các thiết bị, chí ít cũng phải to gấp hai lần phòng giặt ở bên dưới, ở chính giữa phòng này là một bàn mổ. Dọc các bức tường là những kệ được sắp thành hàng, trên kệ có đặt những dụng cụ phẫu thuật, hóa chất và nằm rải rác trên mặt kệ là những thứ trông như ảnh đen trắng.
Một phòng mổ ! Nó đóng vai trò gì trong trò chơi lắp hình kỳ quặc, quái dị này ? Hai người đàn ông đã bước vào trong đó và vẫn còn nói chuyện với nhau, ông Grief đang đứng, thọc một tay vào túi. Alex tần ngần một chút rồi cũng lẻn vào phòng ngoài, ngồi hụp xuống bên cạnh một cái lavabô. Hai cánh cửa kia vẫn đang mở. Từ chỗ này, cậu bé có thể vừa nhìn, vừa lắng nghe hai người đàn ông kia đang trao đổi với nhau.
- Thế nên... tôi hy vọng ông sẽ hài lòng với ca mổ cuối cùng này.
Nhân vật tên là Baxter đang nói. ông ta hơi đứng xoay lưng ra cửa nên Alex có thể trông thấy một gương mặt tròn, nhẽo nhèo, mái tóc vàng và hàng ria mép lún phún.
Ông ta đeo một cái nơ con bướm, ở bên trong chiếc áo khoác trắng mà ông ta đang mặc là một bộ complê kẻ carô. Alex chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này. Cậu bé chắc chắn về điều đó. Tuy nhiên, cậu lại có cảm giác là cậu biết ông ta. Lại thêm một điều bí ẩn nữa !
- Hoàn toàn hài lòng - Tiến sĩ Grief trả lời - Tôi đã nhìn thấy nó ngay khi băng được tháo ra rồi. Ông làm rất tốt.
- Tôi luôn luôn làm tốt. Để được ông trả công - ông Baxter cười khinh khích. Giọng nói của ông ta bỗng trở nên ngọt xớt - Tiện thể đang nói về đề tài này thì chúng ta hãy bàn luôn về số tiền của tôi đi.
- Ông được trả tổng cộng là một triệu đôla.
- Vâng, thưa Tiến sĩ Grief - ông Baxter mỉm cười - Nhưng tôi không biết ông có khó chịu khi nghĩ đến việc chi thêm một ít... tiền thưởng không ?
- Tôi nhớ là chúng ta đã thỏa thuận rồi mà - ông Grief chậm rãi lắc đầu. Cặp mắt kính màu đỏ sáng rực như hai chiếc đèn pha rọi thẳng vào người đối diện.
- Chúng ta đã thỏa thận vì công việc, đúng rồi. Nhưng sự im lặng của tôi lại là một chuyện khác. Tôi nghĩ đến một phần tư triệu đôla nữa. Được trả cho quy mô và phạm vi của Dự án Song sinh, đó không phải là một yêu cầu quá lổn. Sau đó, tôi sẽ lui về ở tại một căn nhà nhỏ ở Tây Ban Nha và ông sẽ không bao giờ còn nghe về tôi nữa.
- Tôi sẽ không bao giờ còn nghe về ông nữa à ?
- Tôi hứa đấy.
Tiến sĩ Grief gật đầu:
- Vâng. Tôi nghĩ đấy là một ý kiến hay.
Nói rồi ông ta rút bàn tay ra khỏi túi. Alex trông thấy bàn tay ấy đang cầm một khẩu súng lục tự động có gắn bộ phận giảm thanh rất dày ở nòng súng, ông Baxter vẫn còn mỉm cười khi ông Grief bắn ông ta, một phát ngay giữa trán, ông ta bật ra sau, ngã lên bàn mổ. Ông Baxter nằm bất động.
Tiến sĩ Grief hạ súng xuống, ông ta bước tới chỗ để điện thoại, nhấc máy lên, quay một số. Tất cả chìm trong tĩnh lặng một lúc trong khi ông ta chờ được trả lởi. Sau đó...
- Grief đây. Trong phòng mổ có rác, cần phải dọn dẹp ngay. Hãy báo cho nhóm dọn dẹp vệ sinh biết nhé.
Ông ta gác máy, nhìn lại cái thây người đang nằm bất động trên bàn mổ lần cuối rồi đi về cuối phòng. Alex thấy ông ta nhấn tay vào một cái nút. Một phần tường nhẹ nhàng mở ra, để lộ một thang máy phía bên trong. Tiến sĩ Griet đi vào. Hai cánh cửa đóng lại.
Alex đứng thẳng người dậy, cậu quá choáng váng nên không thể nghĩ ra được điều gì. Cậu bé lảo đảo bước tới để vào phòng mổ. Cậu hiểu rằng mình phải hành động thật nhanh. Nhóm dọn dẹp vệ sinh mà ông Griet đã gọi đang trên đường đến đây. Đồng thời cậu cũng muốn biết ở đây, người ta mổ cái gì. Có lẽ ông Baxter chính là bác sĩ phẫu thuật. Nhưng ông ta làm gì mà được trả những một triệu đôla ?
Cố gắng không nhìn vào xác chết, Alex ngó dáo dác. Trên một cái kệ có đặt một bộ dao phẫu thuật, cậu chưa thấy thứ nào kinh khủng hơn thế, những lưỡi dao sắc đến nỗi chỉ mỗi việc nhìn vào nó thôi, cậu cũng đã có cảm giác như nó đang chạm vào người mình, ở đây cũng có những miếng gạc, những ống chích và những chai đựng các chất lỏng khác nhau. Không có thứ gì cho biết là ông Baxter được thuê để làm việc như thế nào. Alex nhận ra mình không thể trông chờ được gì vào cái phòng này. Cậu có biết tí gì về y khoa đâu. Phòng này hẳn được dùng để phẫu thuật mọi thứ, từ chiếc móng chân mọc ngược vào bên trong cho đến trái tim to quá khổ.
Chợt Alex nhìn vào các tấm hình. Cậu nhận ra chính mình, đang nằm trên chiếc giường mà cậu biết rất rõ. Đây chính là Paris ! Phòng số 13 ở khách sạn Hotel du Monde. Cậu nhớ lại tấm chăn bông có hai màu đen và trắng, cũng như bộ quần áo mà cậu đã mặc hôm đó. Hầu hết những tấm hình đều chụp cậu không mặc quần áo. Cơ thể cậu được chụp từng ly từng tí, tấm thì chụp rất gần, tấm thì chụp ở khoảng cách xa hơn. Tấm nào cũng thấy mắt cậu nhắm tịt. Khi nhìn thấy mình như vậy, Alex biết cậu đã uống phải thuốc mê và rồi lần đầu tiên cậu nhớ lại bữa ăn tối với bà Stellenbosch đã kết thúc như thế nào.
Những tấm hình này làm cậu căm phẫn. Cậu bị vò nắn bởi những con người coi cậu là thứ chẳng ra gì. Ngay từ khi gặp mặt, cậu đã không ưa Tiến sĩ Grief cùng với bà trợ lý giám hiệu rồi. Giờ đây, trong cậu chỉ có đơn thuần một nỗi khinh ghét. Cậu vẫn không biết họ đang làm gì. Nhưng họ là người xấu. Họ phải bị ngăn chặn.
Tiếng chân đi lên lầu phá tan mọi suy nghĩ của cậu bé. Đó là nhóm dọn dẹp vệ sinh ! Cậu nhìn quanh quất rồi lầm bầm trong miệng. Cậu bé không còn thời gian để thoát ra khỏi phòng này, trong phòng cũng không có chỗ nào để trốn. Bỗng nhớ tới cái thang máy, cậu chạy ngay tới rồi vội vàng bấm vào cái nút. Những bước chân đang đến gần. Cậu đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện. Rồi những tấm ván ô cũng nhẹ nhàng mở ra, Alex bước ngay vào một khoang nhỏ, màu bạc. Trong này có năm nút: s, R, 1, 2, 3. Cậu ấn vào nút R. Tiếng Pháp của cậu cũng đủ để cậu biết rằng R là viết tắt của Rez-de-chaussée... hay tầng trệt. Có thể chiếc thang máy này sẽ đưa cậu về nơi xuất phát.
Cửa thang máy đóng lại vài giây trước khi những tên bảo vệ bước vào phòng mổ. Alex cảm thấy bụng mình như sôi lên khi cậu được đưa xuống. Thang máy vận hành rất chậm. Cậu bé có cảm giác như nó sẽ mở cửa ra ở bất cứ chỗ nào. Có khả năng cậu sẽ bị những tên bảo vệ - hay những cậu bé khác vây quanh. Được thôi, dù gì thì cũng đã trễ rồi. Alex quyết định ngay mà không cần suy nghĩ. Cậu sẽ đối phó với mọi điều có thể xảy đến với mình.
Nhưng cậu bé gặp may. Hai cánh cửa thang máy trượt mở ra để lộ thư viện. Alex biết chắc đây là thư viện thật chứ không phải là bản sao của nó. Trong phòng không có ai. Cậu bước ra khỏi thang máy rồi ngoái đầu lại nhìn. Cậu đang giáp mặt với một cái hốc tường. Cửa thang máy chính là bức tường ở hốc thư viện. Họ đã ngụy trang rất khéo léo với bộ áo giáp lúc này đã tách dọc làm đôi, mỗi bên đều nhẹ nhàng mở ra cùng với cửa thang máy. Khi hai cánh cửa tự động đóng lại, hai nửa áo giáp ấy cũng đóng vào, lại trở thành bộ áo giáp cải trang như cũ.
Alex nhìn hai bàn tay của mình. Chúng rất bẩn. Cậu gần như đã quên hẳn việc người cậu hiện đang phủ đầy bồ hóng. Cậu bé lẻn ra khỏi thư viện, cố gắng không để lại dấu chân đen thui trên thảm. Sau đó, cậu vội vã trở về phòng của mình. Khi đã vào đến trong phòng, cậu bé tự nhủ với mình rằng đây mới đích thực là phòng của cậu, không phải là căn phòng nhái cách đó hai tầng. Máy nghe đĩa vẫn còn ở đây, đó là thứ cậu cần nhất vào lúc này.
Cậu biết như vậy là đủ rồi. Đây là lúc để gọi quân tiếp viện. Cậu bé nhấn nút FAST FORWARD ba lần rồi mới đi tắm.