Chương VII: Ấn bản đặc biệt


Dịch giả: Tịnh Thủy
Nhà xuất bản Trẻ
Chiếc trực thăng lượn đúng hai vòng quanh lâu đài Haverstock rồi mới chịu đáp xuống. Đây là chiếc máy bay bốn chỗ ngồi hiệu Robinson R44, sản xuất tại Mỹ. Trong chiếc máy bay chỉ có một người - không ai khác, chính là viên phi công. Ngài David Friend đã từ London trở về, ông cùng vợ của mình ra ngoài, đón chiếc máy bay đang đáp xuống trước tòa lâu đài. Tiếng động cơ đã tắt, các cánh quạt bắt đầu quay chậm lại. Cửa khoang nhẹ nhàng mở ra, viên phi công mặc bộ đồ bay liền thân bằng da, đội mũ sắt và đeo kính râm bước ra ngoài.
Viên phi công đi lại chỗ họ, chìa một tay ra.
- Xin chào ông bà - Người phụ nữ nói như hét để át tiếng ồn của cánh quạt - Tôi là Stellenbosch. Từ trường đào tạo đặc biệt tới...
Nếu như ngài David và phu nhân Caroline đã từng muốn ngã ngửa khi lần đầu tiên trông thấy Alex, thì giờ đây, họ lại đứng như trời trồng và hoảng hồn khi trông thấy diện mạo của người trợ lý giám hiệu. Ngài David là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.
- Bà tự lái lấy máy bay à ?
- Vâng... Tôi có đủ chuyên môn đấy ạ.
- Bà vào nhà nhé ? - Phu nhân Caroline mời - Vào nhà và uống trà.
Phu nhân dẫn mọi người vào nhà, bước vô tới phòng khách, bà Stellenbosch ngồi xuống ghế xôfa, đôi chân để dang ra, chiếc mũ sắt đặt ở bên cạnh. Ngài David và phu nhân Caroline ngồi đối diện với bà ta. Một khay trà được bưng lên.
- Ông bà không phiền lòng khi tôi hút thuốc chứ ?
Bà Stellenbosch hỏi, rồi không đợi câu trả lởi, bà ta lần tay vào túi, lấy ra một bao thuốc lá nhỏ. Người phụ nữ ấy lấy ra một điếu, châm lửa hút rồi nói tiếp:
- Ngài có một tòa lâu đài rất đẹp, ngài David ạ. Nó thuộc thời vua George, nhưng có bố cục rất thẩm mỹ ! Cho phép tôi hỏi nhé, Alex đâu rồi ?
- Thằng bé đang đi dạo.
- Chắc cậu nhà hơi nóng nảy một chút - Bà ta lại mỉm cười rồi đón lấy tách trà mà phu nhân Caroline vừa mời - Tôi biết là ông bà rất lo lắng cho cậu ấy.
Ngài David Friend gật đầu. Đôi mắt của ông chẳng để lộ điều gì. Mấy phút sau, ông bắt đầu kể với bà Stellenbosch về Alex, về chuyện cậu bị đuổi khỏi trường Eton ra sao và cậu trở nên bất trị như thế nào. Phu nhân Caroline im lặng ngồi nghe tất cả những điều ấy, thỉnh thoảng lại nắm lấy bàn tay của chồng.
- Tôi vô phương kế rồi - Ngài David kết thúc câu chuyện - Chúng tôi có một con gái lớn, con bé rất ngoan. Còn Alex, nó cứ quanh quẩn với con ngựa, chẳng chịu đọc sách. Cũng chẳng thấy nó say mê, hứng thú cái gì cả. Còn diện mạo của nó... thôi được rồi, bà sẽ hiểu ngay. Trường đào tạo đặc biệt Đỉnh Tuyết là phương sách cuối cùng của tôi, bà Stellenbosch ạ. Chúng tôi mong mọi người có thể uốn nắn được nó.
Người trợ lý giám hiệu rít một hơi dài, làm cho tàn thuốc của bà ta dài thêm ra.
- Ngài David, tôi đoan chắc rằng ngài là một người cha rất tuyệt diệu. - Người phụ nữ nói - Ừm, trẻ em thời nay là thế đấy ! Có những đứa cư xử làm cha mẹ đau lòng lắm. Ông bà hành động rất đúng khi đến với chúng tôi. Tôi cũng chắc là ông bà biết rồi, các năm qua, trường đào tạo đặc biệt có tỷ lệ thành công rất đáng kể đấy.
- Chính xác thì ở chỗ bà sẽ làm gì với những trường hợp như thế ? - Phu nhân Caroline hỏi.
- Chúng tôi có phương pháp của mình - Đôi mắt người phụ nữ trở nên long lanh. Bà ta gạt tàn thuốc vào đĩa đựng tách của mình - Nhưng tôi hứa với ông bà là chúng tôi sẽ uốn nắn lại cậu bé. Xin đừng lo lắng ! Khi trở về cậu nhà sẽ là một người hoàn toàn khác.

Alex đang đứng trên bờ một cánh đồng, cách tòa lâu đài chừng nửa dặm. Trông thấy chiếc máy bay trực thăng đáp xuống, cậu bé hiểu rằng giờ khởi hành đã điểm. Thật ra, cậu bé vẫn chưa sẵn sàng để lên đường. Tối hôm qua, bà Jones đã gọi điện thoại cho cậu. Một lần nữa, MI6 lại cử cậu đi tay không tới một nơi có khả năng chính là hang ổ của bọn người xấu.
Cậu bé trông thấy chiếc máy gặt đập liên hợp đang vận hành trong tiếng động ầm ầm từ từ tiến tới chỗ mình, nó đang gặt hái cái gì đó. Chiếc máy liên hợp đỗ xịch lại, cách cậu bé một quãng ngắn rồi cửa khoang lái được mở ra. Một người đàn ông bước ra ngoài một cách khó khăn, ông ta to béo đến mức phải cố gắng lắm mới chui ra được, đầu tiên là cái mông, cứ thế, cuối cùng là cái bụng, đôi vai và cái đầu. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ-mi kẻ carô và chiếc quần yếm màu xanh dương - trang phục của người nông dân. Nhưng ngay cả khi ông ta đội mũ rơm, ngậm một cọng cỏ trong miệng thì Alex cũng chẳng thể nào tưởng tượng nổi trong đầu là ông ta đang thu hoạch cái gì đó.
Người đàn ông cười toe toét với Alex.
- Chào anh bạn ! - ông ta lên tiếng.
- Chào ông Smithers - Alex trả lời.
Ông Smithers làm việc cho MI6. Chính ông đã cung cấp các thiết bị để Alex sử dụng trong điệp vụ vừa qua.
- Gặp lại cậu, vui quá ! - ông ta kêu lên - Cậu thấy vỏ bọc của tôi thế nào ? Người ta bảo nó hợp vởi thôn quê lắm.
- Máy gặt đập là một ý tưởng rất hay - Alex trả lời - Ngoại trừ một điều, đang là tháng Tư. Chẳng có thứ gì có thể thu hoạch được cả.
- Tôi đã không nghĩ đến điều đó ! - ông Smithers hiểu ra - Vấn đề là tôi đâu phải người nhà nông. Người nhà nông ! - ông ta ngoái đầu nhìn lại rồi cười - Dù sao, tôi cũng thấy vui vì lại có dịp làm việc với cậu, Alex ạ, để được nghĩ ra mấy món gì đó cho cậu. Không phải lúc nào tôi cũng được tiếp xúc với một thiếu niên. Thật sự là vui hơn rất nhiều so với việc phải tiếp xúc với người lớn.
Ông ta trở lại cái khoang xe, lấy ra một chiếc va li.
- Lần này thì phức tạp hơn một chút - ông ta tiếp tục nói.
- Ông lại có bộ trò chơi điện tử hiệu Nintendo khác hả ? - Alex hỏi.
- Không. Không phải thế. Trường đào tạo đặc biệt không cho phép đem trò chơi điện tử - hay bất kỳ một máy vi tính nào vô đâu. Họ sẽ cung cấp máy vi tính xách tay của họ. Tôi đã có thể giấu hàng tá vật dụng vào trong một máy vi tính xách tay rồi, nhưng vì cậu đến đó nên thôi ! Giờ thì chúng ta xem nào... - ông ta mở vali ra - Tôi nghe nói trên Đỉnh Tuyết có nhiều dốc tuyết lắm, thế nên cậu sẽ phải cần đến cái này.
- Bộ đồ trượt tuyết - Alex thốt lên.
Đó là vật ông Smithers đang cầm trên tay.
- Ừ. Nhưng nó cách điện và ngăn được đạn đấy nhé.
Ông ta lôi tiếp ra ngoài một chiếc kính râm màu xanh lục, nói:
- Đây là kính trượt tuyết. Nhưng cậu cũng có thể dùng trong trường hợp đêm hôm phải đi ra ngoài, nó là kính hồng ngoại đó. Trong gọng kính có giấu một cục pin. Cậu chỉ cần nhấn nút thôi là có thể nhìn thấy mọi vật trong khoảng mười tám mét, dù là hôm ấy không có trăng.
Ông Smither lại thò tay vào vali lần nữa.
- Nào, một cậu bé ở tuổi cậu thì thường mang theo cái gì bên mình nhỉ ? Thật may mắn, cậu được phép mang theo một máy nghe đĩa hiệu Sony, người ta sẽ cung cấp cho cậu những đĩa nhạc cổ điển.
Ông ta nói rồi dúi vào tay Alex một chiếc máy.
- Thế thì giữa đêm hôm khuya khoắt, khi người ta đang theo dõi cháu, cháu sẽ ngồi dậy nghe nhạc ?
Cậu bé hỏi.
- Đúng đấy. Chỉ cần cậu đừng nghe nhạc Beethoven là được ! - ông ta đưa cho cậu bé một cái đĩa nhạc - Máy nghe đĩa có thể biến thành một cái cưa điện. Đĩa nhạc chính là lưỡi cưa sắc bén. Nó sẽ cắt mọi thứ, rất hữu ích khi cậu muốn thoát ra ngoài một cách nhanh chóng. Tôi có đặt vào đấy một nút khẩn cấp. Nếu cậu lâm vào tình cảnh khó khăn và thực sự cần giúp đỡ thì hãy nhấn nút FAST FORWARD ba lần. Vệ tinh nhân tạo của chúng tôi sẽ bắt được tín hiệu. Và chúng tôi sẽ tìm cách đưa cậu ra.
- Cảm ơn ông Smithers.
Alex nói, nhưng cậu lấy làm thất vọng, nỗi thất vọng ấy thể hiện rõ rệt trên gương mặt cậu bé.
Ông Smithers hiểu điều ấy. ông ta nói:
- Tôi biết cậu cần gì - Nhưng cậu cũng biết là cậu không được có cái đó. Không có súng ống nào hết ! ông Blunt kỷ cương lắm, ông ta nghĩ cậu còn quá nhỏ.
- Thế nhưng đâu phải là quá nhỏ để người ta không giết.
- Tôi biết chứ. Thế nên tôi mới có một ý tưởng nho nhỏ, đó là phải tạo ra... một thiết bị phòng thủ, tôi phải nói với cậu rằng điều này chỉ có cậu và tôi biết thôi, cậu hiểu không. Tôi không chắc ông Blunt sẽ tán thành đâu.
Nói rồi ông Smither xòe một bàn tay ra. Hai mảnh của một cái hoa tai bằng vàng nằm ngay chính giữa lòng bàn tay của ông ta: một mảnh hình thoi, mảnh kia là cái móc của nó. Cái hoa tai thì nhỏ xíu, trong khi những món đồ khác thì lại quá to.
- Họ nói với tôi là cậu đã xỏ lỗ tai - ông ta nói - Thế nên tôi mới làm cho cậu cái này. Sau khi đeo nó vào, cậu phải thật cẩn thận đấy nhé. Hai mảnh hoa tai mà ráp vào với nhau là nó đang ở chế độ kích hoạt đó.
- Kích hoạt cái gì ạ ? - Alex thắc mắc.
- Cái hoa tai trông nhỏ thế chứ nó là thiết bị gây nổ mạnh lắm đấy. Giống như quả lựu đạn thu nhỏ vậy. Gõ nó thành hai mảnh lần nữa thì nó sẽ gây nổ. Chỉ cần cậu đếm đến mười là nó sẽ để lại một cái lỗ trên bất cứ vật gì... bất cứ ai. Tôi phải nói thêm để cậu hiểu.
- Miễn là nó không thổi bay cái tai của cháu đi là được.
Alex khẽ khàng nói.
- Không, không. Nó an toàn khi hai mảnh đó ráp vào với nhau - ông Smithers mỉm cười - Cuối cùng, tôi rất thích cái này. Đây đích thị là cái người ta hay thấy trong hành lý của những cậu bé, tôi thiết kế nó là chỉ để dành riêng cho cậu.
Ông ta giơ ra một quyển sách. Alex nhận lấy. Đây là quyển truyện Harry Potter tập mới nhất, có bìa cứng.
- Cảm ơn ông - Cậu bé nói - Nhưng mà tôi đã đọc rồi.
- Đây là ấn bản đặc biệt. Có một khẩu súng được gắn vào gáy sách, trong ổ đạn có gắn một phi tiêu tẩm thuốc mê. Chỉ cần đưa nó lên ngắm rồi nhấn vào tên tác giả. Chưa đầy năm giây sau, ngay đến người lớn cũng sẽ bị bất tỉnh ngay tức khắc.
Alex mỉm cười, ông Smithers leo trở lại vào cái khoang lái máy liên hợp. Lúc này trông ông ta giống như đang có lèn mình vào ô cửa, và cuối cùng thì ông ta cũng đã xoay sở được để chui lọt vào trong khoang máy.
- Chúc may mắn nhé, anh bạn - ông ta nói - Phải trở về nguyên vẹn đấy ! Tôi thật sự rất vui khi gặp lại cậu.

Đã đến giờ khởi hành.
Hành lý của Alex đang được chất lên máy bay trực thăng, cậu bé đứng bên cạnh bó mạ mới của mình, trên tay vẫn còn cầm chặt quyển Harry Portter. Bà Eva Stellenbosch đứng dưới những cánh quạt, chờ Alex.
Cậu bé cảm thấy choáng váng khi trông thấy diện mạo của bà ta, nên cậu đã tránh mặt ngay. Nhưng rồi cậu cũng phải tự dằn lòng. Cậu không được tỏ ra lịch sự. Nếu là Alex Rider thì được có những cử chỉ tốt chứ còn Alex Friend thì không, bởi vì cậu phải tỏ ra là mình chẳng cần quan tâm đến những gì mà người trợ lý giám hiệu nghĩ. Lúc này, cậu nhìn bà ta với vẻ mặt khinh khỉnh và nhận ra rằng bà ta cũng đang chăm chú nhìn cậu khi cậu chào tạm biệt mọi người.
Một lần nữa, ngài David Friend lại nhập vai một cách hoàn hảo:
- Tạm biệt con nhé Alex !- ông bảo - Hãy viết thư cho bố mẹ biết là con vẫn mạnh giỏi, nghe con ?
- Nếu ông muốn thế - Alex trả lời.
Phu nhân Caroline tiến lên phía trước, hôn cậu. Alex lùi lại, ra vẻ khó chịu. Và cậu bé cũng nhận ra rằng người phụ nữ này đã thật sự buồn vì điều đó.
- Đi thôi, Alex ! - Bà Stellenbosch có vẻ vội vã. Bà ta đã nói cho cậu bé biết rằng tầm bay của chiếc trực thăng này chỉ được bốn trăm dặm thôi, rằng họ phải dừng lại ở Paris để tiếp nhiên liệu.
Rồi Fiona xuất hiện, cô bé đi xăm xăm trên có đến chỗ mọi người. Hai ngày qua, Alex đã chẳng chuyện trò gì với cô gái, cho đến khi xảy ra vụ việc ở đường hầm. Cô ta cũng chẳng nói gì với cậu. Cậu bé đã cự tuyệt cô và cậu biết rằng cô sẽ không bao giờ quên cậu. Sáng nay, cô gái không chịu xuống nhà ăn sáng, cậu bé đã đoán rằng cô ta sẽ không xuất hiện cho đến lúc cậu đi khỏi. Thế thì bây giờ cô định làm gì ở đây ?
Đột nhiên Alex hiểu ra. Cô bé đến để gây rắc rối - đây sẽ là nhát đâm chí tử. Cậu thấy điều đó trong mắt cô ta và trong cách đi hối hả trên cỏ của cô ta với hai bàn tay nắm chặt.
Fiona không biết cậu bé là điệp viên. Cô bé chỉ biết rằng Alex ở đây vì một lý do nào đó, cô đoán nó có liên quan đến người phụ nữ đến từ Đỉnh Tuyết này. Thế nên cô gái quyết định ra ngoài và phá hỏng mọi chuyện. Có lẽ cô ta sẽ đặt câu hỏi. Có lẽ cô ta muốn cho bà Stellenbosch biết một điều gì đó đang hiện hữu trong đầu cô. Với cả hai khả năng này, Alex hiểu rằng điệp vụ của cậu sẽ kết thúc ngay trước khi nó bắt đầu. Tất cả những ghi nhớ của cậu trong các tập hồ sơ và quãng thời gian cậu sống với gia đình này sẽ trở nên vô nghĩa.
- Fiona... - Ngài David thì thào. Đôi mắt ông trở nên u ám. Cũng như Alex, ông đang ở bên bờ vực thẳm.
Cô bé phớt lờ lời nhắc nhở của bố.
- Bà từ trường đào tạo đặc biệt đến, có phải không ạ ? - Fiona hỏi, mắt nhìn thẳng vào bà Stellenbosch.
- Đúng thế, cháu gái.
- Được rồi, có một chuyện cháu nghĩ rằng bà cần nên biết.
Alex chỉ có thể làm mỗi một việc thôi. Cậu bé đưa quyển Harry Portter lên, nhắm vào Fiona rồi ấn một phát vào gáy sách. Chẳng có tiếng động gì nhưng cậu có cảm giác quyển sách rung lên trong tay mình. Fiona ôm lấy một bên chân. Gương mặt cô bé biến sắc. Cô ngã vật ra trên cỏ.
Phu nhân Caroline chạy đến chỗ con gái. Bà Stellenbosch có vẻ lúng túng. Alex quay sang bà ta, khuôn mặt cậu bé không có cảm xúc, nói:
- Chị tôi đấy. Chị ấy dễ xúc động lắm.
Hai phút sau, chiếc trực thăng nhấc mình lên khỏi mặt đất. Alex nhìn qua ô cửa khi lâu đài Haverstock mỗi lúc một trở nên nhỏ xíu và rồi mất dạng ở phía đằng sau họ. Cậu bé nhìn bà Stellenbosch, người phụ nữ đang cúi người bên bàn điều khiển, cặp mắt kính to che mất đôi mắt của bà ta. Cậu bé cố thư giãn trên chiếc ghế của mình, mặc cho người ta đưa cậu bay vào vùng trời đang tối sầm lại. Chiếc máy bay bắt đầu ngập trong mây. Vùng quê đã biến mất. Vũ khí duy nhất của cậu cũng vậy. Từ giờ trở đi, Alex phải tự xoay sở lấy một mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đỉnh Tuyết.