Chương 8: Heo rừng.
-
Divide And Fight
- Quân Đoàn Sói
- 1596 chữ
- 2019-09-18 04:32:48
Tinh mơ ngày hôm sau, Nghĩa Võ Đang tỉnh dậy, Việc hắn làm đầu tiên là tháo dây và thu võng. Vì lo lắng thú rừng cùng rắn rết… nên hắn treo võng hơi cao.
Điều này cũng không gây trở ngại gì cho hắn. Hắn nhảy từ trên võng xuống đất, sau đó trèo lên cây để cởi dây. May mắn, chiều hôm qua trời quang mây tạnh, nên hắn không treo bạc chống mưa, dẫn tới việc thu xếp cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Trong ngày hôm qua, hắn giết động vật rất ít, chủ yếu là Ma Cây, ếch nhái và chim, nên Năng Lượng Thăng Cấp chỉ tăng thêm 5%. Đáng lẽ hắn có thể giết Ma Cây nhiều hơn, nhưng hắn không thể làm thế. Trong ngày hôm qua, hắn triệu hoán Ma Cây 3 lần, mỗi lần cách nhau chừng 3 đến 4 tiếng, lần cuối cùng là lúc hắn đi ngủ. Hắn làm thế là để duy trì năng lượng, nhằm đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra. Bây giờ, hắn không chỉ có một kỹ năng Hạt Giống, mà hắn còn nắm giữ kỹ năng
Đánh Tại Vô Hình
.
Trên thực tế, năng lượng tinh thần của hắn đều thấp hơn 250 điểm. Điều này là do hắn thường xuyên luyện tập kỹ năng Đánh Tại Vô Hình.
Kỹ năng này đem lại cho hắn sự vô hình, thế nhưng không có cái gì là tuyệt đối. Đây là hiện thực, không phải ở trong game. Hắn tàng hình, nhưng bước đi của hắn vẫn còn tồn tại tiếng động, đặc biệt tại lúc chạy nhanh, trong khu vực chật hẹp, hoặc ở những nơi nhiều rác rưởi…Vì lẽ đó, hắn cần phải luyện tập kỹ lưỡng, chuyển hóa kỹ năng tàng hình thành tàng hình thật sự. Hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, hắn sẽ luyện tập thành công. Mài sắt, sắt thành kim; dù đẳng cấp hắn không tăng thêm nữa, nhưng chỉ cần hắn luyện tập thì hắn cũng sẽ thành công. Đương nhiên, đẳng cấp tăng lên càng cao, sự nhanh nhẹn và sức phán đoán càng mạnh mẽ, kỹ năng được vận dụng càng hoàn mỹ.
Sau một giấc ngủ, tinh thần và thân thể của hắn cực kỳ thoải mái, không hề có dấu hiệu mệt mỏi khi vừa mới tỉnh. Đây là có lẽ là do tố chất cơ thể quá cao. Hiện tại Năng Lượng Thăng Cấp của hắn vẫn 93%, nhưng Năng Lượng Tinh Thần đã đầy 600 điểm.
Hắn triệu hồi Ma Cây, sau đó cho nó mở đường. Như vậy hắn sẽ giảm thiểu nguy hiểm từ rắn rết và một số động vật có độc. Phương pháp này được hắn áp dụng vào ngày hôm qua. Ưu điểm khá lớn, nhược điểm là không thể sử dụng thường xuyên.
Khi thời gian trôi qua gần sáu phút, Nghĩa ra lệnh cho Ma Cây tự sát. Ma Cây nghe lệnh, liền dùng cánh tay gỗ của nó đập vào đầu, cả hai đều chết sau 2 giây. Sự ràng buộc tinh thân khiến chúng không thể do dự; trí tuệ nhỏ bé không cho phép chúng suy nghĩ tại sao. Biện pháp này được Nghĩa phát hiện vào đêm quá, lúc đó hắn đang nằm trên võng, nên không muốn nhảy xuống giết Ma Cây.
Một nguồn năng lượng bay về phía Nghĩa, cả hai chưa tới 1%, nhưng kho Năng Lương Thăng Cấp tồn trữ một số phần trăm lẻ, cho nên Năng Lượng Thăng Cấp tăng lên 94%.
Nghĩa Võ Đang tiếp tục hành trình.
-------
Từ sáng cho đến trưa, từ trưa cho đến ba giờ chiều, Nghĩa Võ Đang chỉ giết được một số động vật nhỏ bé. Trâu, bò, ngựa, heo, sói, hay hổ đều chưa xuất hiện. Hắn vẫn tiến về hướng Tây Bắc, lúc này hắn đã rời dòng nước suối từ lâu. Bây giờ hắn có bản đồ, hắn có thể quay trở lại, nếu quá cấp thiết, hắn sẽ học kỹ năng 3 của Nhà Tiên Tri.
Chừng bốn giờ chiều, Nghĩa Võ Đang nhặt được tiền rơi. Chính xác là bắt gặp một con heo rừng đang đào đất, kiếm ăn.
Nghĩa rút Ná, lấy đạn bi 3cm, kéo hết lực chịu đựng của dây cao su, rồi bắn về lưng bụng heo rừng. Thông thường, khi đạn thủy tinh trúng vào thân cây hoặc vật cứng thì nó sẽ vỡ, nhưng da thịt heo rừng dày và có độ đàn hồi nên viên đạn không đâm thủng lớp da, mà văng ngược trở lại. Hắn muốn xông về heo rừng, nhưng không dám. Không phải hắn sợ, mà hắn lo lắng heo rừng sẽ bỏ chạy. Khó khăn lắm mới gặp một con, hắn không muốn làm chuyện không chắc chắn.
Đúng như suy nghĩ của Nghĩa, heo rừng bị bắn, kêu một tiếng đau đớn, sau đó tức giận ngẩng đầu. Khi nhìn thấy Nghĩa, nó không cần biết Nghĩa có phải là người bắn hay không, thế nhưng vẫn xông về phía đối thủ.
Nghĩa thấy heo rừng tấn công với tốc cao nên liền căng dây thần kinh. Hắn toan định dùng Rựa bổ vào đầu heo rừng, nhưng sợ nó nó chết nên đành thôi. Từ trưa ngày hôm qua, hắn nghĩ nát óc mới tìm được một phương pháp. Đáng tiếc, số động vật kia quá nhỏ xác nên hắn vẫn chưa tiến hành thí nghiệm.
Nghĩa trở xoay lưỡi Rựa lên trên, chờ đối thủ xông tới. Khi heo rừng tới gần, hắn sẽ đập vào hông của nó.
Lý tưởng luôn tươi đẹp, khi heo rừng lao tới gần, Nghĩa nhìn thấy cặp răng nanh sắc dài và khí thể hùng hổ của heo rừng, liền hoảng loạn. Hắn cố gắng hít sâu, nhằm lấy lại bình tĩnh, thế nhưng heo rừng lao tới quá nhanh, hắn không kịp hít thở.
Trong khoảng khắc nguy hiểm, hắn nhảy nhào qua bên trái. Heo rừng quá trớn nên chạy về phía trước. Nó biết đối thủ đã tránh thoát nên lập tức xoay thân thể, tấn công trở lại. Lúc này, Nghĩa Võ Đang mới bò dậy.
Hèo rừng xông tới, Nghĩa Võ Đang phang Rựa theo bản năng.
Mẹ mày, chết nè!
Lực đập thuộc tay phải, từ phía trên hướng xuống bên trái. Heo rừng bị Rựa phang vào má, liền lật ngửa, mồm kêu ăng ắc.
Tiếng kêu vang động núi rừng.
Nghĩa Võ Đang thấy heo rừng té ngã, liền xông tới, bồi thêm một phát vào bụng của nó. Heo rừng kêu thảm thiết hơn.
Thấy heo rừng bị trọng thương, Nghĩa hắc ra một hơi, sau chừng năm giây mới bình tĩnh trở lại. Lúc này hắn tổng kết lại kinh nghiệm chiến đấu. Hắn biết mình còn rất non, nhưng điều này không thể tránh khỏi. Trước giờ, hắn chỉ ẩu đả với người, chứ có chém giết với quái vật lần nào đâu.
Giờ khắc này, hắn tự tin với sức mạnh của mình hơn. Lúc trước, hắn biết mình mạnh, nhưng không biết mạnh cỡ nào. Đây là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vì một người nắm giữ được sức mạnh của mình, hắn có thể dễ dàng chém giết đối thủ, thế nhưng nếu như không tự tin, hắn sẽ bị đối thủ tìm tới nhược điểm. Nếu khi heo rừng xông tới, Nghĩa bình tĩnh, tự tin, đập thẳng vào mặt heo rừng; hoặc nhảy chếch qua một bên, rồi đập vào lưng của nó thì mọi chuyện đã được giải quyết gọn ghẽ.
Cố gắng khuyên mình tự tin và cố gắng hơn, Nghĩa Võ Đang đi tới vị trí heo rừng đang quằn quại. Hắn lấy Dao Bầu, phứt đứt đùi dưới của heo rừng.
Phập…oăng ắc. Phập…oăng ắc. Phập….oăng ắc phải đến phát thứ ba, chân dưới heo rừng mới đứt lìa. Máu từ heo rừng bắn và chảy ra đầm địa. Heo rừng đau đớn, quặn quại kịch liệt hơn trước.
Nghĩa Võ Đang tiếp tục chặt chiếc chân dưới cuối cùng của nó. Mặc dù lực lượng của hắn rất lớn, nhưng do không nắm kỹ xảo chặt chân nên hắn phải chém tới bốn nhát. Lần chặt đầu tiên, heo rừng kêu inh ỏi. Lần chặt thứ hai, heo rừng rống dữ dội. Lần thứ ba, nó bắt đầu nhận mệnh, tiếng kêu ăng ẳng như chó con. Lần thứ bốn, sức lực của nó hầu như cạn kiệt, nó vừa kêu vừa quằn quại, giống như là đã nhận mệnh.
Nghĩa toan định cắt đứt luôn hai cặp đùi trên của nó, nhưng nhìn heo rừng thảm thiết như vậy, hắn có chút không nỡ. Đừng nói trước đây hắn tưng ở trong chùa, dù không ở thì hắn cũng đau lòng.
Hắn cầm Rựa, chặt mạnh vào đầu heo.
Heo rừng chết, một nguồn năng lượng cực lớn nhập vào cơ thể của hắn.
Nghĩa thăng cấp, một sự sảng khoái lan tỏa khắp người của hắn.
Hắn không để ý, nhặt cặp đùi lợn, lấy nước trong chai rửa ráy chúng.
Hắn bật lửa, nướng đùi heo.
Thịt heo rất ngon, ngọt và thơm.
Đúng như hắn dự đoán, chân heo rừng bị cắt đứt, rời xa thân thể thì năng lượng sẽ không bị hấp thu.
Hắn không để ý.
Nhìn cảnh thảm thiết của heo rừng. Hắn vừa ăn, vừa nhỏ lệ.
Chẳng lẽ ta phải sống trong cảnh sát sinh này suốt đời sao?
– Hắn không muốn, thực sự không muốn.
Hắn có thể từ bỏ nó sao?
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A
Phàm full rồi hãy tới https://ebookfree.com/mot-khong-xem-chung-lien-vo-dich-roi/