Chương 100: Thảm án diệt môn
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2073 chữ
- 2021-12-31 05:29:36
Chúc Dao đã sớm phát hiện ra từ trước, vết cắt trên cánh tay rất ngọt, hoàn toàn không có vết máu.
Đây không phải là cánh tay bị đứt.
Chúc Dao bấm pháp quyết, vạch ra một vệt sáng bay thẳng về phía trước.
Chỉ thấy không khí đột nhiên dao động như màn nước, sau đó giống như kéo màn sân khấu vậy, mở ra hai bên.
Cảnh vật phía sau màn hoàn toàn khác, một ngọn núi lơ lửng giữa mây mù, chẳng khác nào nơi tiên cảnh.
Đây là đại trận bảo vệ núi, chỉ có điều đẳng cấp của nó khá thấp, chỉ có thể che giấu tiên sơn mà thôi.
Nếu so với trận pháp phòng ngự tuyệt đối của phái Khâu Cổ thì căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Chúc Dao thấm khen ngợi sư phụ mình.
Sau khi trận pháp mở ra, ở vị trí cánh tay gãy xuất hiện một người.
Người này đã tắt thở, hai mắt trợn trừng, giống như đã nhìn thấy chuyện gì vô cùng kinh khủng.
Thần thức của Chúc Dao dò xét tới, phát hiện ra đối phương là một tu sĩ Kim Đan, chỉ là Kim Đan đã vỡ nát.
Đại trận bảo vệ núi của tiên môn này cùi bắp như vậy thì chắc hẳn là một môn phái hạng hai, hơn nữa còn vừa xảy ra chuyện lớn.
Chúc Dao nhíu chặt mày, gọi phi kiếm của mình ra, kéo Tư Tùng lên trên, sau đó bay thẳng về phía ngọn núi cao nhất:
Đi!
Tư Tùng bị dọa sợ nhưng vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng hiểu đã xảy ra chuyện lớn, giữ im lặng đi theo Chúc Dao bay lên trên.
Càng tới gần đỉnh núi thì mùi máu tươi càng thêm nồng nặc, người bình thường ngửi phải sẽ khiến cả người nôn nao.
Khi nãy thần thức của cô đã quét qua bên này, sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến hiện trường, cô vẫn không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
Khắp nơi trên đỉnh núi là thi thể đệ tử tu tiên, có người bị đâm xuyên ngực, có người bị chém thành hai phần, trên mặt đất đầy rẫy những cánh tay đoạn chân bị chém đứt.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, Chúc Dao chỉ kịp che kín mắt Tư Tùng lại, ngay bản thân cô cũng không đành lòng xem tiếp.
Nhắm mắt lại, ta không cho phép thì ngươi không được mở mắt.
Tư Tùng ngẩn ra một hồi, sau đó khẽ gật đầu.
Lúc này Chúc Dao mới buông tay.
Rốt cục thì đám tà tu kia có thù oán gì với môn phái hạng hai này mà phải diệt sạch cả môn phái như vậy chứ? Sau khi cẩn thận dò xét một lượt, Chúc Dao phát hiện có một hơi thở yếu ớt ở phía sau điện.
Cô lập tức ngự kiếm bay về phía đó,
Nhưng cô lại bị cảnh tượng kinh khủng hơn ở phía sau dọa cho ngây người, đó là một cái hố mới bị đánh ra, bên trong chồng chất vô số xác người, hơn nữa không có thi thể nào còn nguyên vẹn, máu tươi chảy ra đầy cả hố lớn.
Mọi thứ giống như một bữa tiệc giết chóc tàn bạo khiến người khác phải giận sôi máu.
Ngọn lửa giận dữ khổng lồ trước nay chưa từng xuất hiện trong lòng Chúc Dao.
Cứu...
cứu với...
Một người toàn thân đẫm máu, đã không nhìn ra hình người bò lên khỏi hổ máu, hắn chỉ còn lại một nửa thân.
Chúc Dao đi tới, cố đè nén cảm giác nôn nao xuống, truyền chút linh khí cho hắn.
Ngươi sao rồi?
Mặc dù Chúc Dao nói vậy nhưng chính cô cũng hiểu đối phương sắp không chịu được nữa rồi, không nói tới chuyện hắn chỉ còn một nửa thân thể, riêng việc hắn có thể kiên trì sống sót được đến giờ dù Kim Đan vỡ nát, tu vi mất sạch đã là một kỳ tích.
Cứu...
cứu lấy bọn nhỏ.
Người kia dùng hết chút sức tàn kéo góc áo của cô, đưa một ngọc bài tới:
Hang động...
sau núi.
Nói xong hắn ngã xuống, tắt thở.
Chúc Dao thở dài nhìn thẻ ngọc nhuốm máu ở trong tay, tấm thẻ ngọc này tương tự với loại pháp khí dùng để mở trận pháp.
Khi nãy hắn nói ở hang động phía sau núi? Chẳng lẽ có người còn sống? Cô lập tức đứng dậy đi về phía sau cùng, tìm kiếm một hồi thì phát hiện ra có một động phủ ở sau núi.
Chỉ là cửa lớn đã bị đóng chặt, bên trên có một trận pháp phong tỏa khổng lồ, một đòn tấn công toàn lực của tu sĩ Nguyễn Anh cũng không thể công phá trận pháp bản mệnh này.
Trận pháp bản mệnh là trận pháp có người tổ máu, lấy mệnh thay trận mới có thể tạo thành.
Cho nên trận pháp này không thể phá từ bên ngoài, cũng không thể phá hoại từ bên trong, hơn nữa còn có công hiệu ẩn giấu hơi thở của người bên trong trận pháp.
Cho nên khi thần thức của cô tản ra phía bên này thăm dò không hề phát hiện ra dấu hiệu có người.
Chỉ có điều trận pháp này bị lộ ra bên ngoài như vậy chứng tỏ đã bị người khác phát hiện ra, nhưng không có ai dám phá trận mà thôi.
Chúc Dao nhíu chặt mày, trận pháp này không thể vào không thể ra, nếu như hôm nay cô không tới đây vậy chẳng phải người bên trong sẽ bị vây chết ở trong đó hay sao? Chúc Dao tiến tới hai bước, đang định giải trừ trận pháp này thì đột nhiên phát hiện ra ở gần đó có sóng dao động của một trận pháp khác.
Ỗ, Chúc Dao kiểm tra một chút thì phát hiện ra đó là một trận pháp truyền tống, hơn nữa hình như còn là trận pháp truyền tống cưỡng chế thì phải? Chúc Dao có một dự cảm không lành, nhưng trận pháp này được bố trí vô cùng tài tình, không thể cưỡng ép phá hỏng, mà điều kiện kích hoạt chính là trận pháp trước mất đi hiệu lực.
Chúc Dao cảm thấy khó khăn, thế nhưng cũng không thể không cứu người ở trong được, nếu không bọn họ sẽ chết ở trong đó.
Huống hồ tà tu tấn công với quy mô lớn để tiêu diệt một môn phái tu tiên như vậy cũng có thể coi là một lần khiêu chiến công khai đối với phe tu tiên, phái Khấu Cổ là môn phái tu tiên đứng đầu không thể bỏ mặc được.
Nói không chừng cô có thể tìm ra chút manh mối gì đó từ trận pháp bổ sung này.
Chúc Dao hạ quyết định, bảo Tư Tùng đứng ra xa một chút mới ra tay phá trận pháp kia.
Trận pháp bản mệnh thật ra có một nhược điểm tímạng, cô đã từng đọc được trong sách giới thiệu trận pháp mà sư phụ để lại, bản mệnh phải tế mênh hồn của người để làm trần nhãn.
Chỉ cần mệnh hồn không còn ở đây, trận pháp sẽ bị phá.
Cho nên chuyện cô cần làm rất đơn giản, siêu độ vong hồn kia là được.
Chúc Dao bấm pháp quyết, phá vỡ mắt trận, sau đó tụng kinh Vãng Sinh bằng tiếng Phạn.
Chốc lát sau, có một hư hồn mặc áo lam từ trong trận nhãn bay ra.
Trên người hắn mặc đồng phục thống nhất với những đệ tử đã chết kia đi.
Toàn thân hắn vốn tràn ngập hơi thở tàn bạo, sau khi nghe Chúc Dao tụng kinh tiếng Phạn mới dần bình thường trở lại, dáng vẻ một người thanh niên hiện ra.
Ngươi là...
Hồn phách kia cảm thấy nghi ngờ, dường như nhận ra cô không phải tà tu.
Phái Khâu Cổ.
Chúc Dao chỉ đáp lại ba chữ.
Trên khuôn mặt của hồn phách kia hiện lên nụ cười an lòng, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao siêu độ vong hồn, cũng may mà thành công.
Vong hồn kia vừa biến mất, trận pháp lập tức mất đi hiệu lực.
Chúc Dao lui ra sau một bước, đứng ở bên cạnh Tư Tùng, phát hiện cậu bé vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại mới thấy yên lòng.
Sau đó cô nhìn chằm chằm vào trận pháp ẩn giấu kia, quả nhiên trận pháp đã bị kích hoạt, tỏa ra ánh sáng đỏ chói mắt, càng lúc càng lan rộng hơn.
Một tiếng gào thét lớn vang tận mây xanh đột nhiên vang lên, một con yêu thú cấp sáu từ bên trong bay ra.
Con yêu thú này giống ngựa, nhưng bốn vó rực lửa, trên lưng có cánh, đầu nhìn như báo, mọc ra một cặp răng nanh hung ác.
Hóa ra chỉ là trận pháp truyền tống yêu thú, Chúc Dao cảm thấy hơi thất vọng.
Tư Tùng bị tiếng gào kia làm cho hoảng sợ, thân thể bé nhỏ run lên, nép tới sát bên cạnh cô.
Nhưng cậu bé vẫn nhớ kỹ lời cô dặn dò, không được mở mắt.
Giỏi lắm, đúng là một đứa trẻ nghe lời! Chúc Dao hài lòng gật đầu, kéo cậu bé tới gần trong ngực.
Sau khi trận pháp kia truyền tổng một con yêu thú cấp sáu vẫn không hề dừng lại.
Hết con yêu thủ này đến con yêu thú khác từ trong chạy ra, giống như đang có thú triều vậy, yêu thú cấp sáu, cấp bảy, thậm chí là cả yêu thú cấp tám xuất hiện.
Hạt Vừng!
LO' Gràoooo...
Hạt Vừng xông ra bên ngoài, khinh bỉ nhìn đám yêu thú đang xông tới kia như nhìn bầy bọ chét, quay đầu oán trách Chúc Dao.
Chủ nhân, cái đuôi của ta vẫn chưa khỏi hẳn đâu.
Nó không có chút sức lực nào cả, không muốn động đậy luôn á.
Chúc Dao sầm mặt:
Ta không ngại cho người gặp dì cả thêm mấy lần nữa đâu!
Đừng mà!
Hạt Vừng lập tức trở nên ngoan ngoãn, nó cũng không hiểu gì cả là cái cóc khô gì, thế nhưng nó vẫn nhớ rất rõ nỗi đau lần trước, nó sợ đau mà! Hạt Vừng vẫy đuôi một cái, đẩy một con yêu thú cấp bảy ra, lấy lòng:
Chủ nhân, thật ra cấp bậc của đám yêu thú này quá thấp, không nhận ra chủ nhân thôi.
Chỉ cần chủ nhân tỏa hơi thở của người ra, bọn chúng sẽ lập tức nghe lời.
Có ý gì vậy?
Chúc Dao nghe không hiểu, cảm thấy trong lời của nó có quá nhiều điều ám chỉ, thể là truyền âm hỏi.
Hạt Vừng lập tức truyền âm trả lời:
Chủ nhân, ngài quên rồi hả, ngài là Long tộc.
Chỉ cần ngài tỏa Long uy ra, bọn chúng sẽ lập tức ngoan ngoãn.
Chúc Dao nhìn nó với ánh mắt hoài nghi, nhắm mắt lại tỏa hơi thở ra.
Đây không phải là uy áp, cô chỉ cảm thấy có một luồng khí vẫn luôn tồn tại trong đan điền của mình tỏa ra ngoài.
Quả nhiên đám yêu thú vốn đang hung thần ác sát kia lập tức ngừng lại, run rẩy nhìn về phía cô.
Không biết con yêu thú nào cầm đầu, từng con từng con phủ phục trên mặt đất, trông dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Á đù, vậy mà lại có tác dụng.
Lần này cô rút được thân thể trâu bò như vậy sao?
Chủ nhân...
Giọng Hạt Vừng run run, chủ động nép vào, thân hình thu nhỏ lại, cao chưa tới thắt lưng Chúc Dao.
Nó giả bộ say cọ cọ vào chân cô:
Chủ nhân oai phong quá, Hạt Vừng muốn làm thú cưng của chủ nhân cả đời, xin đừng khách khí, hãy chà đạp ta đi!
Uy nghiêm của yêu thú cấp mười biến đâu rồi cơ chứ.
Cút!
Chúc Dao đá bay nó, sau đó đi về phía động phủ kia, sao Hạt Vừng lại ngày càng không biết xấu hổ như vậy chứ.
Chủ nhân!!
Hạt Vừng vẫn bám theo, nước mắt đầm đìa nhìn vào bắp đùi của cô.
Rất muốn...
rất muốn ôm một cái mà.
Nó cũng không có cách nào cả, Long tộc có lực uy hiếp trời sinh đối với yêu thú, thứ này đã khắc sâu vào trong truyền thừa, nhìn thấy là không kìm được muốn gần gũi.
Gràoooo...
Chủ nhân, tới yêu ta đi-- (