Chương 105: Bug gào thét chạy mất


Củ cải nhỏ vừa tham gia một trận chiến lớn, cả linh lực lẫn tinh lực đang ở trạng thái suy kiệt.

Rõ ràng thời gian trong giấc mơ là vào buổi tối ngày mai, xem ra dự đoán lần này không hề chính xác.


Tử Mộ sư điệt, ngươi là cha của Ngọc La, là người rất quan trọng trong lòng con bé, mau gọi tên con bé đi! Có thể con bé sẽ nghe được giọng của ngươi, có thêm được chút sức mạnh.


Hiện giờ chỉ có thể lấy ngựa chất làm ngựa sống mà thôi.

Cô còn nhớ ở hiện đại có rất nhiều người vì đủ các nguyên nhân đã trở thành người thực vật, có phản ứng với tiếng gọi của người thân, nhờ đó đánh thức được tiềm thức của họ, cũng từng có trường hợp bệnh nhân dần dần khôi phục bình thường.

Biết đâu phương pháp này cũng có tác dụng với giới tu tiên thì sao! Tử Mộ nghe vậy bắt đầu đứng bên giường gọi tên con gái, nói những lời cổ vũ tinh thần.

Ông ta nói một mạch tới lúc mặt trời lặn.

Chúc Dao sốt ruột chờ Ngọc La phản ứng lại, nhưng chỉ nhìn thấy chữ BUG trên mặt đồ đệ ngày càng đậm hơn, có dấu hiệu biến thành màu đen giống Tiêu Dật trước đó.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đến hừng đông thì linh hồn của Ngọc La đã bị cắn nuốt sạch sẽ.

Chẳng lẽ không thể thay đổi việc nữ phụ sống lại sao? M nó nữa, bà đây không tin! Dựa vào đầu củ cải nhỏ một tay cô nuôi lớn lại bị củ cải đen này chiếm lấy.


Ngươi ở ngoài canh chừng giúp ta.
Chúc Dao nói xong kéo Tử Mộ ra, đỡ Ngọc La trên giường dậy, khoanh chân ngồi phía sau:
Ta tiến vào thần thức của con bé xem thế nào.

Sư thúc, khu vực thần thức không thể khinh thường, hiện giờ con bé lại đang hôn mê.

Nếu sư thúc cưỡng ép xâm nhập, chỉ e chính người cũng bị tổn thương.

Giờ không lo được nhiều chuyện như vậy.
Củ cải sắp chết rồi, cô chỉ có thể liều mạng một phen.

Chúc Dao nhắm mắt lại, tách một tia thần thức ra, xâm nhập vào trong từ thiên linh của Ngọc La.

Quả nhiên vừa mới tiếp xúc đến thần thức của Ngọc La, Chúc Dao đã bị một luồng lực lượng mạnh mẽ ngăn cản ở bên ngoài.

Cô tập trung tinh thần liều mạng chui vào trong, cuối cùng cũng lách qua một khe hở, tiến vào trong thần thức của Ngọc La.

Vừa đi vào cô đã phải hoảng sợ, thần thức vốn phải trong sáng giờ lại u ám tột độ, phía trên cùng có hai khí thể một trăng mật đen.

Trắng chỉ còn lại một phần nhỏ, đen thì đang cắn nuốt khí thể màu trắng kia.

Mỗi khi cắn nuốt được một phần, khí thể màu đen kia lại lớn mạnh hơn một phần, không gian thần thức cũng xám xịt hơn.


M kiếp, con bitch!
Chúc Dao không nhịn được chửi đám mây đen kia một tiếng, khí thể trắng đại biểu cho củ cải nhỏ không đủ cho khí thể đen kia cắn thêm mấy nhát nữa.


Củ cải nhỏ, con nghe rõ những điều ta nói đây.

Nếu như con bị người khác ăn, vậy thì không phải đồ đệ của ta nữa, nghe chưa!
Khi thể trắng vừa mới ngoan ngoãn bị cắn nuốt dừng lại một chút, một giọng nói nghi hoặc vang lên:
Sư phụ?

Đã biết là ta rồi còn không mau tỉnh lại.
Chúc Dao la lớn:
Con vứt hết những điều ta dạy trong suốt hai mươi năm qua đi đâu rồi hả, cứ thế mà cam tâm tình nguyện để cho người ta cắn nuốt vậy sao?
Khí thể trắng dừng hẳn lại, việc bị cắn nuốt cùng ngừng lại theo.


Củ cải nhỏ, con nỗ lực nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều liều mạng luyện tập pháp thuật chẳng lẽ là để giao thân thể cho u hồn không rõ lai lịch này sao?

Đương nhiên...

không phải.

Vậy vì sao con không phản kháng?



Con...



Có nhớ khi ta dạy con pháp thuật hệ Bằng, con đã nói gì với ta không?

Con...

muốn mạnh hơn!



Sau đó thì sao?

Chứng minh con không phải là đồ vô dụng.

Con đã từ bỏ rồi hả? Hay trước đây con chỉ lừa dối sư phụ?

Đương nhiên không phải!
Giọng củ cải nhỏ đột ngột trở nên kiên định, khí thể trắng bé nhỏ kia cũng sáng hơn trước nhiều.

Chúc Dao cười tươi, cuối cùng cũng có ý chí chiến đấu:
Vậy con chứng minh cho sự phụ xem đi, chớ để thua u hồn không biết từ đầu tới này! Con là đệ tử duy nhất của Chúc Dao ta, là người của Ngọc Lâm Phong, cho tới giờ chỉ có chúng ta bắt nạt người khác, nào đến lượt kẻ khác ức hiếp chúng ta!

Vâng!
Ngọc La đáp một câu vang dội, khí thể trắng kia như được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng như biết truyền nhiễm, khuếch tán về phía màu đen đặc kia.

Khí thể đen nhìn ra được nguyên chủ đang phản kháng, cố gắng cắn nuốt nhanh hơn.

Trong thời gian ngắn, hai bên giằng co không dứt, tạo thành tình thể ngang nhau.

Chúc Dao đành phải châm thêm một mồi lửa:
Củ cải nhỏ, nếu hôm nay con thua thì đừng nói mình là đệ tử Ngọc Lâm Phong nữa.
Khí thể trắng kia dường như được tiếp sức, ép khí thể đen lui về phía sau, thậm chí còn cắn nuốt ngược trở lại.

Sau khi khí thể trắng cắn đối phương một miếng lớn, đang định tiếp tục thì phía trên đám mây đen kia đột nhiên xuất hiện một lỗ đen, đám mây đen bị cắn nuốt chỉ còn một nửa chạy vào đó trôn, biến mất không chút dấu vết.

Đù, bảo sao không phát hiện ra hơi thở Nguyên Anh xuất hiện, hóa ra đối phương xuất hiện trong thần thức của củ cải nhỏ.


Sư phụ...
Củ cải nhỏ mở mắt ra, mệt mỏi chỉ còn chút sức lực.


Không sao, ngủ đi con!
Chúc Dao dìu Ngọc La nằm xuống, xoa đầu, ánh mắt bảo con bé cứ yên tâm, sau đó Ngọc La nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Chúc Dao nhìn Ngọc La nằm trên giường, chữ BUG trên mặt đã hoàn toàn biến mất, xem ra kế hoạch nuôi nấng của cô đã thành công.

Chúc Dao đánh mắt ra hiệu với Tử Mộ, lúc này hai người lặng lẽ rời khỏi căn phòng.


Cảm ơn sự thúc đã cứu mạng.
Tử Mộ cúi người thật sâu hành lễ với Chúc Dao, sau đó mới thở phào một tiếng, lau mồ hôi lạnh trên đầu, khóe mắt ươn ướt:
Khi nãy ta còn tưởng rằng con bé...

Cũng may, cũng may là sư thúc và con bé đều không có chuyện gì.


Phụt...

Tử Mộ còn định nói thêm nhiều điều thì Chúc Dao đột nhiên há miệng, phun đầy máu lên mặt ông ta.


Sư thúc!


Móaaaa, quả nhiên sư phụ chuyên gạt người! Như thế này mà sư phụ dám bảo phân tách thần thức là kỹ năng cần thiết của Hóa Thần? Trước đây sự phụ phân tách thần thức rất ngon lành mà, sao phản ứng của cô lại lớn như vậy?

Đau chết bà rồi!

Kết quả của lần đầu tiên phân tách thần thức là Chúc Dao nằm suốt ba ngày.

Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Phượng Dịch.

Chúc Dao không cẩn thận, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.


Phượng Dịch...

Sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?
Má ơi, không bị nhìn ra điều gì đó chứ, Chúc Dao cuống cả lên, đầu óc mơ hồ lập tức trở nên tỉnh táo.

Phượng Dịch lạnh mặt, nói vọng lại phía sau:
Muội ấy không sao nữa rồi.


Lúc này Chúc Dao mới nhìn thấy Tử Mộ đứng sau lưng Phượng Dịch, ông ta giải thích mọi chuyện cho cô.

Hóa ra hôm đó sau khi cô phun máu đã ngã bất tỉnh, Tử Mộ đương nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể mang cô tới Ngự Thú Phong để Phượng Dịch Hóa Thần kỳ kiểm tra tình hình cho cô.

Cũng may mọi chuyện vẫn ổn, ngoài tiêu hao chút linh khí thì tất cả những thứ khác đều rất bình thường.

Chỉ là củ cải nhỏ vẫn chưa tỉnh, có thể là vì nguyên nhân bị đoạt xác, nguyên thần của cô bé bị tổn thương nhẹ, cần một khoảng thời gian mới khôi phục lại được.

Chúc Dao không ngờ chỉ một lần phân tách thần thức đơn giản đã hao tổn lớn như vậy.

Nhớ ngày đó sư phụ ngầm áp chế tu vi để náu trong mặt ngọc đi vào Thức Vân Khải cùng cô cũng không hề thấy sư phụ gặp bất kỳ tác dụng phụ nào mà? Quả nhiên chênh lệch giữa người với người khiến cô tức chết đi thôi! Tử Mộ định tâm sự tình hình của Ngọc La với cô thì có một đệ tử đột nhiên đi vào, thông báo trưởng lão phái Ngô Tiên xin gặp, có chuyện quan trọng cần thương lượng.

Nhưng điểm kỳ lạ chính là vị trưởng lão này không muốn gặp Tử Mộ, mà muốn gặp cô.


Phái Ngô Tiên?
Chúc Dao sửng sốt một lúc, sao cái tên này lại nghe quen vậy chứ?
Phái Ngô Tiên nằm ở phía Nam phái Khâu Cổ, là môn phái tu tiên gần chúng ta nhất.
Tử Mộ giải thích:
Trước giờ đệ tử phái này tinh thông âm luật, giỏi dùng nhạc chế ngự kẻ địch, không biết sự thúc sao lại làm quen được với vị trưởng lão này?



Ta không quen á!
Cô chỉ cảm thấy ba chữ
phái Ngô Tiên
kia khá quen tại thôi.

Tử Mộ cũng kinh ngạc, hai bên không quen biết sao đối phương lại chỉ đích danh muốn gặp tiểu sư thúc? Hai người ôm nỗi nghi hoặc cáo từ Phượng Dịch, đi đến thiên điện ở chủ phong.

Tử Mộ dâng trà cho Chúc Dao trước, sau đó mới lệnh cho đệ tử dẫn vị trưởng lão kia tới.

Người đến là một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi, nhưng nhìn khí độ và linh khí quanh người hắn thì chắc hẳn cũng là một tu sĩ Nguyễn Anh đại viên mãn đã tu hành hơn nghìn năm.

Trong giới tu tiên, chỉ nhìn tướng mạo thì khó lòng xác định đúng tuổi tác của một người, tu sĩ Nguyễn Anh đều có năng lực dựng lại bề ngoài của mình.

Dù sao không phải mọi người đều giống Tử Mộ, thích sửa mình thành một lão già.


Khải Hàn của phái Ngô Tiên kính chào tôn giả.
Người kia hành lễ giới thiệu.

Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy cái tên phái Ngô Tiên này khá quen thuộc, tên Khải Hàn này chẳng phải là sư phụ của nữ phụ Mộc Mị Nhan trong giấc mơ sao? Chỉ là trong mơ hắn đã đột phá lên Hóa Thân, còn hiện giờ chỉ là Nguyên Anh mà thôi.

Cô vừa mới đuổi tên đồ đệ định đoạt xác giúp củ cải nhỏ, sao sự phụ tới tìm nhanh như vậy? Chúc Dao gật đầu một cách qua loa, cảm thấy nhất định phải chèn ép đối phương một chút, cô cầm chén trà trên bàn uống lực một ngụm.

Khải Hàn không quá để ý đến, chỉ tránh sang bên cạnh, ra hiệu cho một đệ tử đi theo ở phía sau tiến lên:
Như Lục, còn không mau ra mắt tôn giá!
Đệ tử kia lập tức tiến lên:
Kính chào tôn giả.
.

Cô ta cúi đầu ôm quyền, trịnh trọng hành đại lễ với Chúc Dao, cúi đầu chín mươi độ đúng tiêu chuẩn, giữ vậy hồi lâu mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt...

viết chữ BUG!

Phụt...

Chúc Dao phun linh trà trong miệng ra đầy mặt cô ta.

Một thiếu nữ xinh đẹp như hoa bị Chúc Dao phun lá trà đẩy mặt.

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ...

Khải Hàn:
...


Đệ tử:
...
Chúc Dao:
...



Sư thúc, người...
Tử Mộ cũng thấy xấu hổ, có đánh chết ông ta cũng không ngờ sư thúc sẽ làm như vậy.

Cho dù không thích đệ tử của vị trưởng lão đó thì cũng không cần biểu hiện ra trước mặt người ta như vậy chứ, giờ phải giải quyết thế nào đây?


À, ha ha, ha ha ha...
Chúc Dao cười ha ha vài tiếng, liều mạng đè nén tâm tư muốn chửi bậy, bắt đầu lảm nhảm:
Hầy....

Ta thấy tiểu cô nương này xương cốt kỳ lạ, là...

kỳ thi tu tiên trăm năm khó gặp, cảm thấy kinh ngạc nên...

phun ra ý mà, ha ha, đáng chê cười, đáng chê cười rồi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.