Chương 113: Ngũ châu kỳ vật chí


Con mợ nó, tưởng thay đổi vỏ bọc là bà đây không nhìn ra đây là
Xuân cung đồ
sao? Thẩn Ninh ngẩn ra, khuôn mặt tràn ngập đắc ý lập tức đỏ bừ8ng như trái cà chua.


Cái...

cái đó...
Tư Tùng trao đổi một ánh mắt với Ngọc La, sau đó cậu ta đứng lên nói:
Chưởng môn, đệ tử còn rất nhiều điều không rõ trong quá trình tu luyện, cần đại sư tỷ chỉ điểm nhiều hơn, hay là...

Hay là?
Chúc Dao mỉm cười:
Hay là cái gì?
Tư Tùng không dám nhìn vào ánh mắt của Chúc Dao, mãi một lúc sau mới ấp úng nói:
Hay là...
ở lại thêm vài ngày để...
chỉ dẫn các đệ tử...
Chúc Dao liếc nhìn cậu ta, ôi trời, muốn cướp đồ đệ của ta à, không có dễ như vậy đâu.

Sư phụ.
Tất nhiên Ngọc La là người vui vẻ nhất, cô bé nhanh chân chạy về phía Chúc Dao.
Nhưng giữa đường lại nhảy ra kẻ chen ngang, một bóng trắng lóe lên, nhào thẳng về phía Chúc Dao:
Chủ nhân, méo...
Chúc Dao lách người sang một bên.
Rầm rầm vài tiếng, Hạt Vừng đo đất.
Nhất là thỉnh thoảng lại nhìn nhau tình ý nồng thắm, đúng là có thể khiến mấy đứa lẻ loi đơn bóng tủi thân tới chết.
Kẻ độc thân Chúc Dao chỉ có thể lẳng lặng cúi đầu nhìn Nguyệt Anh đã thiếp đi trong lòng, được rồi, cô miễn cưỡng cũng xem như có đôi có cặp.
Nhớ sư phụ quá!
Hai người cũng mệt rồi, lui xuống đi.
Đừng ở đây làm tổn thương tinh thần của kẻ độc thân phải yêu đơn phương nơi đất khách quê người nữa:
Ngọc La, con thu dọn đi, ngày mai chúng ta sẽ về phái Khấu Cổ.
Ngọc La sững sờ, khuôn mặt mới rồi còn đỏ hây hây này trở nên tái nhợt đi một phần.

Sư phụ, hai người này là?
Ngọc La nhìn hai người sau lưng Chúc Dao, thẳng thừng bỏ qua trưởng lão Hạt Vừng đang úp mặt tủi thân, đúng thế, cô bé đã quen rồi.

Chuyện này lát nữa rồi nói.
Chúc Dao chào hỏi đám nhóc củ cải, tiện thể kiểm tra việc tu luyện của mọi người luôn.
Có lẽ là vì hôm nay có mặt cô, đám nhóc củ cải đều cực kỳ cố gắng.
Chuyến đi tới phái Ngô Tiên của Chúc Dao thật ra cũng chỉ không tới mười ngày, tính luôn Tư Tùng thì trong bọn họ đã có năm người Trúc Cơ, còn có mười mấy người Luyện Khí tầng mười, xem ra chưa cần đến hai năm, hơn một nửa số người ở đây sẽ lên cấp Trúc Cơ.
Phương pháp huấn luyện nhóm thế này đúng là rất tốt, không những có ích cho thực chiến mà còn có tác dụng nâng cao tu vi.
Tuy tốc độ gia tăng tu vi của mỗi người đều khác nhau, có nhanh có chậm, nhưng cách biệt lẫn nhau không lớn.
Dù có nặng lời đến mức nào, hắn vẫn có thể cười hề hề đáp:
Chủ thượng nói rất đúng!
Kêu hắn biến đi! Đúng là hắn biến đi thật, sau đó tiếp tục đi theo.
Chúc Dao bị quấn lấy đến phát điên mà không làm được gì, chỉ có thể để Thần Ninh đi theo tới Lam Tường.
Chỉ ngắn ngủi vài năm, Lam Tường đã hoàn toàn thay đổi.

5Đây là cái gì?
Chúc Dao tò mò cầm quyển trục lên, những điển tịch ở đây phần lớn đều là quyển trục màu trắng hoặc xanh dương, chỉ có cuộn này là một màu đen khác biệt.
Thần Ninh vỗ vỗ
Ngũ Châu Kỳ Vật Chí
trong lòng, sau khi chắc chắn đã cất giữ cẩn thận mới nhìn về phía quyển trục trong tay của Chúc Dao:
Đó là một quyển trục ghi chép về thời thượng cổ.
Nó cũng không có tác dụng gì nhiều, chỉ ghi chép một số chuyện từ rất lâu về trước.
Trái tim cô hơi chùng xuống, bỗng nhiên cô cảm thấy vạt áo bị ai đó giật giật.
Chúc Dao cúi đầu xuống liền thấy đó là cậu bé Nguyệt Ảnh luôn ngoan ngoãn đi theo cô, đầu cậu bé chốc chốc lại gật gà gật gù, trông có vẻ như buồn ngủ rồi.
Chúc Dao cúi người xuống, dang rộng vòng tay với cậu bé.

Ngươi đi theo ta làm gì thế hả?
Chúc Dao đau đầu nhìn bóng người phía sau.
Thần Ninh đáp một tiếng vang dội:
Thuộc hạ thể chết đi theo chủ thượng!
Theo con mẹ nó! Bà đây không cần người hầu.
Thật ra ngươi chỉ muốn ỷ lại vào ta thôi phải không? Chúc Dao không biết dòng máu Long tộc có ảnh hưởng như thế nào với yêu thú? Tại sao chỉ cần có thả ra uy thế của rồng thì đám yêu thú này sống chết đòi đi theo, chửi mắng đánh đập kiểu gì cũng không chịu đi.

Tham kiển chưởng môn.
Âm thanh chỉnh tề vang lên, mọi người đồng loạt hành lễ với cô.

Ngoan.
Chúc Dao phất tay.
Sau khi xem xét đám nhóc củ cải này, à không, không thể nói bọn họ là nhóc củ cải nữa, rõ ràng ai nấy đều đã lớn hơn rất nhiều, nhỏ nhất cũng mười tuổi rồi.
Hạt Vừng lập tức thả Chúc Dao ra, tay ôm khuôn mặt bị in hai dấu chân ngồi sang một bên tủi thân.
Làm tốt lắm! Chúc Dao giơ một ngón tay cái cho bạn nhỏ Nguyệt Ánh.
Còn cậu bé chỉ ngẩn ngơ đứng nhìn Chúc Dao, sau đó tự động với lấy vạt áo của cô.
Sau khi kiểm tra việc tu luyện của mọi người xong xuôi, Chúc Dao lại đưa ra vài phương án tu luyện.
Đến khi bầu trời đã sẩm tối, Chúc Dao mới cho mọi người giải tán rồi gọi Tư Tùng và Ngọc La vào chính điện.
Chúc Dạo giới thiệu đơn giản về Nguyệt Ảnh và Thần Ninh, nhưng không nói ra thân phận yêu thú của Thần Ninh, chỉ đại khái nhắc tới việc hắn là thương nhân, nhưng chuyện này tất nhiên không giấu được Hạt Vừng, vốn dĩ nó là yêu thủ, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra thân phận của Thần Ninh.
Càng về sau, những yêu thú đó càng xấu xí, Chúc Dao đang chờ mong xem con yêu thủ cuối cùng sẽ xấu đến mức ma chê quỷ hờn ói mửa thể nào, nhưng không ngờ trang cuối cùng chỉ có một vết mực đen to lớn che lấp.
Đệt mợ, đúng kiểu hôm sau là chương cuối, hôm nay tác giả thông báo ngừng viết, đúng là trình độ cà khịa quá mạnh.
Trong một khoảnh khắc, Chúc Dao chỉ muốn xé nát quyển trục này đi! Đáng tiếc nó quá cứng, dường như có trận pháp gì đó bảo vệ củng cố nên không thể xé nổi.
Nhưng nó vẫn tỉnh queo lồm cồm bò dậy, sau đó nhào tới ôm lấy chân cô:
Chủ nhân, thú nhớ người chết mất.
(1)
Cút!
Chúc Dao gắng sức muốn rút chân ra nhưng bị ôm cứng ngắc không thể rút ra được.
Con mợ nó, Hạt Vừng, mi có cần mặt dày thể không hả? Chúc Dao đang định dùng biện pháp mạnh thì Nguyệt Ảnh đang nằm trong lòng cô bỗng tỉnh giấc, tay dụi dụi mắt buồn ngủ, chân giãy giãy như muốn tuột xuống, Chúc Dao vô thức thả lỏng tay.
Thế là bàn chân nhỏ của cậu bé đạp thẳng lên mặt Hạt Vừng.
Chúc Dao thở dài một tiếng, đứa trẻ Nguyệt Ảnh này ngoan ngoãn quá, chẳng ồn chẳng nói chẳng khóc, có khi yên tĩnh đến mức khiến người khác bất giác quên đi sự tồn tại của cậu bé.

Chủ thượng còn muốn xem những thứ này không?
Thần Ninh đột nhiên nhảy ra nói, trong tay vẫn đang ôm một đống sách cổ, vẻ mặt nịnh bợ nói:
Đây đều là kho tàng của ta đấy.
Chúc Dao liếc nhìn đống sách trong ngực Thần Ninh, cô thực sự chẳng có hứng thú gì với đồng bảo bối này của hắn.

Không cần, ta phải đi rồi.
Khuôn mặt Thần Ninh tức khắc xị ra, ánh mắt nhìn cô đầy ai oán:
Một quyển cũng không cần thật à?
Khóe môi Chúc Dao giật giật, cuối cùng tiện tay lấy quyển trục cổ màu đen ban nãy.

Ta lấy cái này được chứ?
Đôi mắt Thần Ninh như sáng rực lên, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Ta còn có việc, đi trước đây.
Yêu thú quá nhiệt tình cũng không tốt lắm, Chúc Dao ôm Nguyệt Ảnh rời khỏi Tề Vật Các, sau đó đạp kiểm bay về phía Lam Tường.
Mười lăm phút sau.
Vùng đất trước kia bị đám tà tu kia phá hủy thành phế tích này như lột xác.
Tuy vẫn có thể nhìn thấy dấu vết sửa chữa ở khắp nơi nhưng mọi thứ đều bừng bừng sức sống.
Không biết có phải Hạt Vừng cảm nhận được hơi thở của Chúc Dao hay không, cô vừa tới đỉnh núi thì tám mươi ba nhóc củ cải kia, còn có Ngọc La và Hạt Vừng đã tập trung đầy đủ trên quảng trường trước điện, nghiêm trang đứng chờ cô rồi.
cái đó không phải của ta.
Thần Ninh lấy lại quyển sách trong tay cô, giọng đi3ệu giấu giấu giếm giếm:
Cái này...
ai...
ai để vào đây? Đúng là không ra thể thống gì nữa, đúng là sỉ nhục mà, thật quá đáng9!
Quá đáng như vậy mà người còn ôm chặt trong lòng à! Chúc Dao trợn mắt nhìn hắn, sau đó cô quay đầu tiếp tục xem những quyển sách khác.
Chúc Dao bỗng nhìn thấy một quyển trục đen sì, trên bìa đã không còn rõ chữ nữa, chỉ loáng thoáng nhìn thấy hai chữ
Niên Kỷ
.
Nguyệt Ảnh hơi ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đơ ra như khúc gỗ, nhưng cậu bé đã phản ứng lại ngay lập tức.
Nguyệt Ảnh bước lên phía trước một bước ôm lấy cổ của Chúc Dao.
Chúc Dao ôm cậu bé lên, sau đó xoa xoa cái đầu nhỏ của Nguyệt Ảnh:
Ngủ đi.
Nghe xong lời cô, cơ thể nhỏ bé đó mới thả lỏng, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Hơn nữa, bọn chúng đều ở cấp mười, như thể càng ngứa mắt, không ưa nhau.
Từ lúc ở quảng trường, hai người đã nhìn nhau chằm chằm, Chúc Dao có thể loáng thoáng nhìn ra tia lửa điện giữa hai con yêu thú này, thực sự không thể nói là thân thiện.
Chúc Dao thở dài một hơi, ngược lại với cặp này thì Tư Tùng và Ngọc La bên cạnh quả thật có thể nói là đầu mày cuối mắt, ân ái thắm thiết.
Nhưng quyển trục này được chế tạo từ tơ linh ngọc, có thể nói vô cùng quý giá.

Chúc Dao mở quyển trục ra, bên trong không viết chữ cổ gì, thay vào đó là những hình vẽ.
Nếu xem xét kỹ có thể thấy đó là một vùng đất lành với những ngọn núi tiền, nhưng trong đó còn vẽ đủ loại yêu thú chưa bao giờ cô nhìn thấy, có những yêu thú to lớn như ngọn núi, có những yêu thú lại nhỏ như côn trùng rắn rết, nhưng phần lớn đều trong kỳ dị siêu phàm giống nhau.

Lam Tường vừa mới sáng lập, công việc bận rộn phức tạp, ta chỉ có một đệ tử bảo bối này thôi, không nỡ để nó ở đây chịu khổ đâu.

Sư phụ, con không sợ cực khổ.
Ngọc La vội vàng nói.


Con sẽ chăm sóc tốt cho đại sư tỷ.
Tư Tùng cũng lập tức mở miệng.

Chăm sóc thế nào? Chăm sóc bao lâu?
Chúc Dao tiếp tục hỏi.


Tất nhiên đại sư tỷ chịu ở bao lâu, con sẽ chăm sóc tỷ ấy bấy lâu.

Mãi không xa rời?

Tất nhiên!

Được!
Chúc Dao vỗ mạnh lên vai Tư Tùng:
Đồ đệ của ta giao lại cho ngươi đấy, ta rất xem trọng ngươi, à đúng rồi, nhớ chuẩn bị sính lễ nhiều tí nhé.

...
Tư Tùng ngẩn người ra, lúc này mới hiểu ý của Chúc Dao, khuôn mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, Từ Tùng thầm quay sang nhìn Ngọc La, khi thấy khuôn mặt Ngọc La còn đỏ hơn cả mình, cậu ta mới nở nụ cười đầy ngốc nghếch.


Sư phụ...
Ngọc La làm bộ tức giận trừng mắt nhìn cô.

Ôi, lúc này rồi còn xấu hổ gì nữa, có bản lĩnh thì đừng cười.


Ta chỉ nói thật mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.