Chương 115: Cuộc trốn chạy bên bờ vực sống chết
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2290 chữ
- 2021-12-31 05:29:49
Trong một khoảnh khắc nào đó, Chúc Dao có ảo giác như đang chứng kiến cảnh yêu thú tấn công thành trì, cô chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ con8 yêu thú nào trong số đó, cô có thể chắc chắn không một ai trong giới tu tiên này từng nhìn thấy những yêu thú như thế, hơn nữa cô hoàn to3àn không phân biệt nổi đẳng cấp của những con yêu thú này.
Rõ ràng chẳng có chút uy thế nào, nhưng lại mạnh mẽ đến mức khủng bố. <9br>
Bất kỳ một con yêu thủ nào trong đây rơi vào giới tu tiên cũng sẽ là một sự tồn tại khủng bố, có thể phá hủy mọi thứ trong chớp mắt6.
Cho dù mạnh như cái bóng cũng không đánh lại đàn yêu thú này, ngay cả trốn chạy cũng rất chật vật, thân hình của nó đã bị tấn cô5ng đến mức ngày càng nhạt đi, nhưng yêu thú xung quanh lại ngày càng đông.
Chủ nhân, làm sao đây?
Hạt Vừng cũng sắp khóc rồi, đàn yêu thú đằng sau rốt cuộc là loài thú gì, cả cuộc đời thú của nó cũng chưa bao giờ thấy những con thú với thực lực khủng bố thể này.
Bay tiếp đi, dùng toàn bộ linh lực của ngươi.
Chúc Dao đáp một câu, sau đó đặt Nguyệt Ảnh trong lòng sang bên cạnh, lúc này cô mới bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
Đòn ban nãy của cái bóng quá đột ngột, hơn nữa cô còn chưa kịp đề phòng khiến đan điền bị đánh nát, linh khí hỗn loạn chạy khắp nơi trong cơ thể cô, rất nhiều chỗ trong kinh mạch đã bị phá hủy, cô thử dẫn linh khí ra nhưng không có hiệu quả gì mấy, trái lại còn khiến vết thương ngày càng nặng, máu bên khóe miệng dường như không cầm được mà không ngừng chảy ra.
Nó đột nhiên mở to cái miệng rộng, chỉ thấy trong miệng nó có tia sét lóe lên liên tục, một quả cầu sét màu trắng đang ngày càng lớn.
Là sét...
Hạt Vùng cũng sốt ruột, ai cũng không nghĩ tới con chim đó lại mang thuộc tính Lôi, ngoài Lôi thú ra, trên đời này không ngờ lại còn yêu thú thuộc tính Lôi, thật không logic chút nào.
Sét vốn khắc chế yêu thú, cho dù cơ thể Hạt Vừng có mạnh mẽ cỡ nào cũng không thể chịu nổi một đòn quả cầu sét của con yêu thú tu vi cao hơn nó, bất giác, ngay cả âm thanh của nó cũng trở nên run rẩy.
Đan điền đã nát, lại thêm linh khí mất điều khiển, cả người Chúc Dao đau đến co giật, cô có thể cảm nhận từng kinh mạch trong cơ thể đang bị linh khí hỗn loạn xé rách, nhưng cô không thể dừng lại, dừng lại đồng nghĩa với việc hoàn toàn không có cơ hội sống nào, bọn họ sẽ bị đàn yêu thú phía sau nuốt sống.
Dường như đã qua một tích tắc, cũng dường như đã qua cả một thế kỷ.
Cuối cùng, trận pháp hoàn thành.
Những trận pháp dịch chuyển không gian này có tác dụng phụ trong một phạm vi nhất định, nếu là trước đây cô sẽ không để ý một chút tác dụng phụ nhỏ bé này, nhưng giờ cô đã bị thương, lại có sức mở ra trận pháp, tác dụng phụ của chiêu này trở nên nặng hơn vô số lần, cô cảm thấy nội tạng trong cơ thể như bị dao cắt thành từng mảnh, máu chảy không ngừng như vòi nước, ngay cả thần thức cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn.
Á...
Á...
Nguyệt Ảnh bò tới bên người cô, lo lắng kéo vạt áo của cô.
Chủ nhân...
Hạt Vừng đã biến trở lại thành hình người, nó quỳ xuống đỡ Chúc Dao.
Chúc Dao hít thở sâu một lúc mới ổn định lại đôi chút, cô đưa tay xoa đầu Nguyệt Ánh, dành cho cậu bé một ánh mắt an ủi.
Chúng ta đang ở đâu?
Hạt Vừng kiểm tra xung quanh:
Đã không cảm nhận được đàn yêu thú vừa rồi nữa, có lẽ đã dịch chuyển tới nơi rất xa.
Hạt Vừng, ngươi có nhận ra những con yêu thú đó không?
Hạt Vừng lắc đầu:
Hạt Vũng chưa bao giờ nhìn thấy những con yêu thú đó, cũng chưa từng nghe ai nhắc tới, rốt cục đây là nơi nào?
Cô cũng muốn biết đây là nơi nào? Tại sao sau khi ánh sáng vàng đó tỏa ra, bọn họ lại xuất hiện ở đây? Đúng rồi, vừa rồi dường như cô còn nhìn thấy ánh sáng đó tỏa ra từ quyển trục màu đen.
Tiếng gào rú ngợp trời vang dội, đám yêu thú mới rồi còn tụ tập thành đàn đánh hội đồng cái bóng này đột nhiên chuyển mục tiêu tấn công sang Chúc Dao.
Con mợ nó, uy thế của dòng máu bậc cao đã nói đâu rồi! Chúc Dao tung người nhảy lên lưng Hạt Vừng hét to:
Chạy!
Lòng tin cơ bản nhất giữa người và thú đâu? Phóng uy thế Long tộc con khỉ ấy.
Xem ra phong ấn trong quyển trục này cực kỳ mạnh.
Vừa rồi trận pháp của cô có thể xé rách không gian, nhưng giờ vẫn còn bên trong thế giới đó, xem ra phương pháp xé rách không gian cũng không thể đưa họ về thế giới của mình.
Hạt Vùng cũng chau mày suy nghĩ:
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể rời khỏi đây?
Chúc Dao cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên nghĩ tới vết mực đen ở cuối quyển trục.
Đi đến nơi sâu nhất thế giới này xem sao, có lẽ còn có một đường sống.
Giờ xuất phát ngay lập tức.
Nơi này thật sự quá nguy hiểm, bất cứ con yêu thú nào cũng có thể dễ dàng nuốt trọn bọn họ.
Hạt Vừng tung cánh bay vọt đi như một mũi tên, nó liều mạng bay đi, cảnh vật xung quanh chỉ còn là một bóng ảnh.
Đám yêu thú cũng phản ứng lại, đủ loại tiếng rồng thi nhau vang lên, chúng từ bỏ cái bóng đang tranh giành, bắt đầu kéo nhau đuổi theo Chúc Dao.
Cái bóng cũng nhân cơ hội này, thân hình chợt lóe, lập tức biến mất như làn khói.
Phản ứng này...
không đúng rồi.
Grào...
Chúc Dao lập tức có dự cảm không hay.
Ngay cả cái bóng cũng đánh không lại đám yêu thú đó, thì chắc chắn cô chẳng là gì với bọn chúng.
Chủ nhân, nhanh, nhanh lên, phóng ra hơi thở của người đi.
Hạt Vừng quay đầu lại nhắc nhở.
Con chim ấy phun ra quả cầu sét, đánh thẳng tới đám Chúc Dao.
Chủ nhân!
Trong lúc gấp gáp, Chúc Dao chỉ có thể hóa thành hình rồng, cô dùng đuôi cuốn lấy Hạt Vừng nổi điên cuồng bay đi với tốc độ nhanh nhất của mình.
Đây chỉ là hành vi bản năng của Chúc Dao, nhưng lại không ngờ tốc độ bay của trạng thái hình rồng lại nhanh như thế? Chỉ chớp mắt cô đã bỏ xa con chim lớn kia.
Hạt Vừng gật đầu, lại biến trở về nguyên hình, sau đó ẩn đi hơi thở của bản thân, tỏ ý bảo Chúc Dao và Nguyệt Ảnh leo lên.
Nó vừa bay lên, đột nhiên một tiếng rống chói tai khiến da đầu người ta tê rần bỗng vang lên.
Con mợ nó, lại tới nữa rồi!
Đúng nhỉ, cô là Long tộc mà, yêu thú sẽ sợ cô theo bản năng.
Chúc Dao dằn xuống cơn đau nhức trong ngực, không do dự dùng toàn lực phóng ra uy thế của Long tộc, hơn nữa còn mở rộng nó đến cực điểm, Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, tất cả âm thanh đều dừng lại, ngay cả những con yêu thú đang đánh nhau tưng bừng khói lửa với cái bóng ở phía bên kia cũng dừng lại một cách kỳ lạ.
Chúc Dao chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, dường như nghe thấy tiếng quay số trúng thưởng độc đắc.
Có một con chim to lớn, cả cơ thể được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen đang đuổi theo bọn họ, cơ thể nó vô cùng lớn, vốn dĩ nguyên hình của Hạt Vừng cũng đã rất lớn, nhưng cơ thể con chim ấy lại lớn hơn Hạt Vừng mười mấy lần, vừa quay sang nhìn đã thấy nó che phủ cả một nửa bầu trời.
Hơn nữa, tiếng kêu của con chim ấy rất đặc biệt, mỗi tiếng đều như hàng nghìn lưỡi dao chém vào người, ngay cả Chúc Dao cũng thiếu chút nữa không thể đỡ nổi, chỉ có thể phong ấn ngũ thức của Nguyệt Ảnh để cậu bé không bị tiếng kêu ấy làm bị thương.
Tuy tốc độ bay của con chim không nhanh, nhưng do cơ thể quá lớn, mỗi khi đập cánh sẽ tạo nên cơn sóng không khí mạnh mẽ, tuy bọn họ chạy trước nhưng vẫn bị cơn sóng không khí ảnh hưởng khiến tốc độ giảm mạnh.
Ban đầu Chúc Dao còn cố gắng tìm chỗ nào đó để trốn đi, nhưng chạy tới chạy lui thế nào cũng không thoát nổi chiến trường, khó khăn lắm mới đi xa được một tí lại đụng phải một con yêu thú đang xông tới chuẩn bị gia nhập trận chiến.
Con yêu thú to lớn như một ngọn núi nhỏ, toàn thân làm bằng đá tựa như một con thú đá.
Đôi mắt đỏ rực của nó đang khóa chặt lấy Chúc Dao.
Hạt Vừng, dùng linh khí bao trùm xung quanh ngươi đi, không thể để cơn sóng không khí đó làm ảnh hưởng tốc độ.
Hạt Vừng nghe xong lập tức làm theo, quả nhiên sau khi ngăn cách không khí xung quanh, bọn họ không bị con chim lớn đó ảnh hưởng nữa, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, bọn họ đã cách con chim ấy ngày càng
xa.
Con yêu thú dường như nhận ra điểm này, tiếng kêu của nó ngày càng gấp gáp hơn.
Chúc Dao vô thức sờ vào quyển trục, lại phát hiện nó đã không còn ở trong lòng nữa.
Chẳng lẽ...
Có lẽ chúng ta đã đi vào thế giới trong quyển trục.
Thần Ninh đã từng nói, đây là một quyển trục từ thời thượng cổ, trên đó là hình những yêu thú đã tuyệt tích từ lâu.
Một con yêu thú cơ thể chỉ toàn xương đã đuổi kịp họ, nó há to cái mồm khổng lồ đớp về phía Chúc Dao.
Chúc Dao cắt một đường trên ngón tay trỏ, ngưng tụ linh khí viết phù văn trong trận pháp, một tay nhấn trên phù văn, miệng nói:
Hư không, mở!
Chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện một thứ như hổ đen vũ trụ, chỉ chớp mắt đã hút hai người vào đó rồi biến mất trong không trung, con yêu thú bằng xương kia nhào hụt, tức giận vung vẩy đôi cánh, rống lên từng tiếng giận dữ.
Chúc Dao đã mượn một trận pháp dịch chuyển không gian để xé rách không gian, từ đó dịch chuyển ra ngoài ngàn dặm chỉ trong nháy mắt, hơn nữa chỉ có thể dịch chuyển một lần, dịch chuyển xong sẽ đóng lại ngay lập tức.
Chủ nhân, sắp bị đuổi kịp rồi.
Đàn yêu thú đằng sau rõ ràng có cấp bậc cao hơn nó, sớm muộn gì họ cũng bị đuổi kịp.
Ngươi cố gắng kiên trì một lúc nữa.
Chuyện đã tới nước này chỉ có thể liều mà thôi, Chúc Dao cắn răng thu hồi hơi thở của mình, dùng toàn bộ tinh lực bao trọn lấy linh khí trong cơ thể, thử hình thành một trận pháp.
Quả nhiên đã có một chút tác dụng, một trận pháp màu hồng dưới chân cô rất nhanh đã được hình thành.
Ban đầu cô còn tưởng rằng quyển trục này chỉ như một cuốn bách khoa toàn thư về động vật, chỉ khác là phiên bản thời thượng cổ, nhưng sau khi dính máu của cô, quyển trục đột nhiên tỏa sáng, dịch chuyển bọn họ vào thế giới này.
Nếu nói như vậy thì đây hoàn toàn không phải một cuốn bách khoa toàn thư, rất có khả năng đây chính là một cuốn sách phong ấn, những yêu thú đó đã bị phong ấn trong thế giới này.
Chúc Dao nói sơ chuyện quyển trục cho Hạt Vừng.
Có được ắt có mất, sau khi khôi phục hình rồng, uy thế Long tộc phát ra từ người cô không thể giấu giếm được nữa, tựa như huênh hoang tuyên bố sự tồn tại của mình.
Thế là...
tất cả các yêu thú đều cảm giác được.
Thế rồi, càng có nhiều yêu thú đuổi theo bọn họ.
Con mẹ nó!
Hạt Vừng, bảo vệ Nguyệt Ảnh.
Chúc Dao cắn răng, giờ chỉ có thể liều mạng chạy trốn.
Nhưng hy vọng trước khi bị đuổi kịp, cô có thể kịp thời thoát khỏi thế giới này.
Đây là lần đầu tiên Chúc Dao bay với trạng thái hình rồng, toàn thân cô có một cảm giác sảng khoái không nói nên lời, đó là một cảm giác gắn kết giữa dòng máu với cơ thể, ngay cả vết thương của cô cũng đỡ hơn rất nhiều, tốc độ ngày càng nhanh, cảnh vật xung quanh chỉ còn là một bóng ảnh mờ.
Dường như cô bẩm sinh phù hợp với bay, không biết đã bay được bao lâu, tiếng rống ngợp trời kia dường như đã bắt đầu nhỏ lại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.