Chương 117: Tạm biệt sư phụ
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2233 chữ
- 2021-12-31 05:29:47
Đúng vậy, ta chỉ ở trong đó một ngày, lúc ra ngoài thì đã qua một nghìn năm.
Không ngờ bên trong quyển trục đó chênh lệch thời gian với thế giới bên8 ngoài những một nghìn năm.
Chúc Dao kể lại toàn bộ chuyện xảy ra bên trong quyển trục cho Ngọc Ngôn nghe.
Mặt đất dưới chân nơi họ đang đứng đã bắt đầu nở ra một biển hoa rồi.
Đây là...
Chẳng lẽ cô lại không cẩn thận mở được hiệu ứng đặc biệt gì sao?
Hiện tượng kỳ lạ của trời đất.
Ngọc Ngôn nhíu mày thật chặt:
Hiện tượng kỳ lạ như vậy, chắc chắn là trời cao đang đưa ra lời nhắc nhở, xem ra ngày đó không còn xa nữa rồi.
Ngày đó là ngày nào?
Nàng thật sự không lên trên đó cùng ta sao?
Ngọc Ngôn hỏi lại.
Vậy nên hắn mặc kệ tu vi bị hao tổn, vẫn bất chấp hạ giới để đưa cô trở về một cách an toàn.
Nghe lời, cùng ta lên đó.
Chúc Dao càng nghe lòng càng hoảng loạn.
Rồi cũng sẽ có một ngày nàng làm hại chính bản thân mình vì suy nghĩ lương thiện của nàng.
Bởi vì nhất thời không nhẫn tâm, cái giá mà cô phải trả còn chưa đủ nhiều sao? Lấy Tiêu Dật trước đây làm ví dụ, ngay từ ban đầu rõ ràng có thể nhổ cỏ tận gốc, nhưng cô lại vì những suy nghĩ lương thiện nhất thời mà nhiều lần bỏ qua cho gã, đến cuối cùng lại tạo ra một kết cục như thế.
Sư phụ, mọi người luôn nói đại đạo vô tình, lẽ trời vô thường, nhưng có ai đã thật sự nhìn thấy cái gọi là lẽ trời chưa?
Những đạo lý này cô đều hiểu, câu nói cô nghe thấy nhiều nhất kể từ khi bước vào thế giới này chính là kẻ thắng làm vua.
Có ai thật sự đi hỏi trời mà nhận được đáp án chính xác hay chưa? Thế giới này ỷ mạnh hiếp yếu, không muốn bị giết thì phải ra tay trước để chiếm ưu thế.
Ai còn nhớ những lương thiện, khoan dung, vô tư, cống hiến mới là điều cốt lõi nhất trong nhân tính, chẳng lẽ những thứ đó đều không quan trọng sao?
Sư phụ, rốt cuộc chúng ta đang tu tiên hay là tu ma?
Cô vừa mới dứt lời thì từ trên bầu trời truyền đến một âm thanh trong trẻo, âm thanh đó giống như tiếng vọng lại từ Cửu Trùng Thiên, như xa như gần vang lên bên tai.
Ta hiểu tâm tình của nàng nhưng nàng không cứu được tất cả mọi người.
Thế giới này vốn là ỷ mạnh hiếp yếu, kẻ thắng làm vua, người khác có thể nào cũng là số phận của họ.
Chúc Dao đột nhiên lại nhớ đến bóng đen kia, theo suy đoán của Hạt Vừng, có lẽ kẻ đó đến từ thương giới, mà sư phụ mới từ trên đó xuống, chắc sẽ hiểu rõ hơn.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Ngọc Ngôn trầm xuống, rất lâu sau mới hoà hoãn trở lại:
Bóng đen mà nàng nói không hẳn là đến từ thương giới.
Không phải sao? Vậy rốt cuộc là gì?
Sức mạnh khủng khiếp như vậy, trừ người của thương giới ra, cô thật sự không nghĩ ra rốt cuộc là kẻ nào.
Nhưng giới tu tiên hiện nay, con không nhìn thấy một thứ gì tốt đẹp cả.
Mọi người đều nói con con đường tu tiên là một con đường máu, nhưng có ai từng nghĩ, tiên nhân bước ra từ con đường máu thì có thể hoàn hảo được sao?
Nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe nói có kẻ dựa vào việc giết nhiều người hoặc tranh giành nhiều vật báu để thành tiền cả.
Cho nên cô mới nghi ngờ thế giới này, hơn nữa, từ lời nói của Hạt Vừng và sư phụ, cho dù ở thiên giới sau phi thăng thì khái niệm kẻ thắng làm vua dường như cũng không hề thay đổi.
Nhưng hình như mọi người đều đã quen với những chuyện như vậy thì phải, không mạnh thì sẽ bị đánh.
Giết người, bị giết, những chuyện này ngày nào cũng diễn ra.
Thật ra trong thế giới của cô, chữ
tiên
này vẫn luôn tồn tại.
Ban đầu là xuất hiện trong truyền thuyết, khái niệm về nó rất mơ hồ, cô cũng coi những truyền thuyết đó là thần thoại.
người đều cho rằng sức mạnh tuyệt đối mới là con đường đúng đắn.
Nhưng ta lại cho rằng, những thứ đó là phần đen tối nhất trong nhân tính.
Mọi người đều nói tu tiên, đắc đạo thành tiên, đây là mong ước của tất cả mọi người.
Chữ 'tiên này, không phải là khát vọng tốt đẹp nhất trong lòng tất cả những người tu hành sao? Vậy theo lý mà nói nó phải là phần dịu dàng ấm áp và hoàn hảo nhất trong nhân tính mới đúng.
Những quan niệm này rốt cuộc là ai nói cho mọi người? Chính là thứ được gọi là trời đó sao?
Chúc Dao cười nhẹ một tiếng:
Không ai cả, trời cao trước nay chưa từng nói với thể nhân phải vô tình, phải cường quyền, phải tàn nhẫn.
Nghe cách nói của sư phụ, đại kiếp đó chắc chắn không đơn giản, mà rất có khả năng có liên quan tới BUG.
Rốt cuộc là chuyện gì? Phải lên thượng giới thì mới có thể tránh được sao?
Nhưng hắn luôn không biết thoả mãn, có được thứ tốt rồi lại muốn có thứ tốt hơn.
Cho nên có được Kim linh rồi, hắn còn muốn có Thuỷ linh, Mộc linh.
Ta không hiểu, lẽ nào muốn tu thành tiên thì buộc phải tranh đấu như vậy sao? Cách tu hành như thế này đến cuối cùng sẽ đọng lại được những gì?
Chúc Dao nhíu mày:
Tu thành tiên từ các loại thành tựu như ngờ vực, tính kế, giết chóc, thật sự đều là làm theo ý trời hết sao?
Ngọc Ngôn im lặng, hắn chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, từ lúc hắn bước vào con đường tu tiên, quan niệm ý mạnh hiếp yếu đã ăn sâu vào trong tiềm thức hắn rồi.
Tư chất của hắn tuyệt đỉnh, tuy rằng cũng từng có một vài cản trở nhưng hắn chưa từng cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì thế giới này chính là như vậy, hắn cũng chưa từng nghi ngờ cách nghĩ của thế giới này.
Ánh sáng đó giống như chứa đựng năng lượng đặc biệt gì đó, vừa tiếp xúc với
mặt đất thì vạn vật sinh sôi như nắng hạ gặp mưa rào.
Nơi này sắp có đại kiếp, lần này ta hạ giới chính là để đón nàng lên.
Đại kiếp? Đại kiếp gì?
...
Ngọc Ngôn im lặng.
Không những thế, hắn không hỏi phải trái đúng sai đã ra tay với cô, không nhớ đến ân tình có nhiều lần giúp đỡ hắn.
Không, hắn đã sớm quên hai chữ ân tình viết như thế nào rồi, chỉ còn chấp niệm phải trở nên mạnh hơn mà thôi.
Giống như trong một truyền thuyết nào đó, có vị cao tăng nào đó, đạo trưởng nào đó, do tích được nhiều công đức nên đắc đạo thành tiên.
Nhưng trong ấn tượng của cô, những người vẫn được gọi là đắc đạo thành tiên ấy đều là những người đã tu nhân tích đức cả đời, là những người làm rất nhiều việc tốt ở thời đại đó hoặc là trong một truyền thuyết nào đó.
Những chuyện đó liên đới quá sâu, hắn cũng bất lực.
Đời này hắn chỉ có một đồ đệ là cô, dù thế nào cũng không thể thờ ơ không quan tâm được.
Chúc Dao nắm chặt tay, nặng nề lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên cô thật sự chống đối lại sư phụ mình.
Chuyện này không cần lo lắng.
Ngọc Ngôn nói:
Trong quyển trục này có chú pháp tự huỷ, đúng ngày đúng giờ, yêu thú bên trong sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chắc hẳn việc thời gian bên trong quyển trục chênh lệch với thế giới bên ngoài cũng là vì muốn giảm đi sự cảnh giác của những con yêu thú đó, có lẽ bản thân chúng cũng không biết mình bị nhốt trong quyển trục.
Hoá ra vùng đất Đoạn Tuyệt biết di động đó là có tác dụng này, trí tuệ của người xưa quả là uyên bác.
Hạt Vừng, củ cải nhỏ, Tử Mộ, Tử Đãn, Phượng Dịch, phái Khấu Cổ, còn có phái Lam Tường do chính tay cô gây dựng nữa.
Thật ra cô đã sớm coi những người này là người thân của mình rồi.
Nếu lúc này rõ ràng biết có nguy hiểm mà cô lại chạy một mình, thì cô có còn là con người nữa hay không? Chúc Dao cười:
Dù sao ta cũng không chết được, người không cần lo lắng nhất là ta đấy.
Cô chết rồi còn có thể đợi lần trùng sinh tiếp theo, nhưng những người khác thì sao? Cho dù thật sự không thể ngăn được BUG nhưng cũng phải cho cô đi nhắc nhở bọn họ đã chứ.
Ngọc Dao, nàng phải biết con đường tu tiên vốn là như vậy.
Ngọc Ngôn thở dài:
Đại đạo vô tình, tu tiên vốn là làm chuyện ngược với lẽ trời.
Chúc Dao cảm nhận được một dòng năng lượng dễ chịu đang truyền khắp cơ thể, quét qua những nơi khó chịu trong người cô.
Ngay lúc đó, ánh hào quang vạn trượng sáng lên, như cực quang phủ lên cả bầu trời, có ánh sáng nhàn nhạt đang lan ra từ phía chân trời.
Như vậy thật sự đúng đắn sao? Vì muốn trở nên mạnh hơn mà có thể không từ thủ đoạn, có thể mất hết nhân tính như thế sao?
Giống như Tiêu Dật vậy, rõ ràng hơn có tư chất tuyệt đỉnh, vận may nghịch thiên, cho dù an phận tu luyện cũng hoàn toàn có thể dựa vào năng lực của bản thân chứng minh với tất cả, phi thăng thành tiên.
Ngọc...
Dao.
Ngọc Ngôn bỗng thở dài xoa đầu cô:
Ta chỉ có thể nói, có những chuyện nàng không cần phải can dự quá sâu.
Tiêu chuẩn để thành tiên là tích luỹ công đức.
Mà thần tiên trong thần thoại hay truyền thuyết lại đều coi việc phổ độ chúng sinh làm trách nhiệm, đều truyền bá nguồn năng lượng tích cực.
Chỉ cần thực lực mạnh là được, chỉ cần đủ mạnh thì giết một kẻ yếu hình như cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Cho nên mọi người mới hận thù nhau, cạnh tranh nhau, giết người đoạt vật báu, chiếm đoạt tài nguyên.
Tuy hiện giờ cô đã quên nhưng rồi cũng sẽ có một ngày cô nhớ lại.
Ngày hôm đó cô khóc xé ruột xé gan, cực kỳ hối hận, hắn thật sự không nhẫn tâm nhìn cô lại đi vào vết xe đổ.
Nơi nào cũng như nhau.
Haizz...
Ngọc Ngôn thở dài thườn thượt, khuôn mặt hắn đượm vẻ mệt mỏi, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt ngày càng trầm xuống.
Nếu như thật sự có đại kiếp gì đó, vậy thì tới đi.
Cô đã ở thế giới này rất lâu rồi, tuy vẫn có chấp niệm đối với thế giới trước kia nhưng vướng bận ở bên này cũng ngày càng sâu.
Thế nhưng...
đồ đệ lại nghĩ khác.
Ngọc Ngôn vẫn im lặng, chỉ nhìn thẳng vào cô.
Không nói được sao?
Chúc Dao nắm chặt hai tay đang để bên người:
Ta không lên.
Ngọc Ngôn sa sầm mặt:
Làm bừa!
Ta không muốn làm lính đào ngũ.
Chuyện về BUG cô sớm đã biết rồi.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt cũn3g nghiêm túc hẳn lên:
Nói như vậy, chắc chắn quyển trục này thuộc về Thần tộc thời thượng cổ, thứ bị phong ấn bên trong có lẽ là dị thú vùng Man Hoa9ng, nghe nói chúng có sức mạnh ngang với Thần tộc.
Thảo nào khi cô vừa phóng ra long uy thì yêu thú bên trong đều liều mạng tấn công cô, hoá ra là v6ì thù cũ.
Vậy phải làm sao?
Quyển trục này nguy hiểm như thế, chỉ cần nó xuất hiện thì bất bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra thảm cảnh Godz5illa phá huỷ New York đấy.
Tiên là gì? Đạo là gì? Ỷ mạnh hiếp yếu, bài trừ dị kỷ, thật sự là con đường duy nhất để thành tiên sao?
Chúc Dao thở dài, những lời này cô đã muốn nói từ lâu, cũng là những điều cô luôn không thể hiểu được.
Mọi
Cô hơi áy náy, có thể thấy được sư phụ vì muốn hạ giới đón cô mà bỏ ra rất nhiều tâm tư, ngay cả tu vi cũng bị giáng xuống Hoá Thần.
Nhưng Chúc Dao lại không cảm thấy quyết định của mình có gì không đúng.
Ta chỉ nhìn thấy sự tham lam, ích kỷ, hung tàn, bạo lực.
Như thế đâu thể xứng với chữ tiên này.
Hắn do dự một lúc, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà tiến lên ôm cô vào lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.