Chương 119: Cậu mắng cái kiểu gì đấy


Ngọc Ngôn hơi sững sờ, ánh mắt vừa mới dịu dàng đột nhiên trở nên ác liệt hơn, dường như từ trong ánh mắt đó còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo8 nhè nhẹ.

Thất tình? Nàng ấy lại yêu khi nào? Vì vậy, hơi lạnh...
Mặc dù đối với cô mà nói, Tử Mộ cũng chỉ là một người bạn cũ mấy ngày không gặp nhưng thực tế là một nghìn năm đã trôi qua, Tử Mộ vẫn có dáng vẻ lão luyện đó nhưng linh khí trên người đã không còn ngưng tụ như trước nữa rồi.
Chúc Dao nhìn mà trái tim căng thẳng, cô có thể nhận ra được, ông ta đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Trên mặt Tử Mộ là sự tiếc nuối, thở dài giải thích:
Tiểu sư thúc không biết đó thôi, hai trăm năm trước, tôn giả Nghệ Nhiễm bỏ mình khi đang chịu lôi kiếp phi thăng, lại vừa đúng lúc người mất tích...
Tử Mộ không nói hết câu nhưng cô cũng đã hiểu được, sở dĩ phái Khấu Cổ có được thành tựu môn phái đứng đầu giới tu tiên là vì trong phái có bốn vị tôn giả Hóa Thần, nhưng bốn vị này, chỉ trong chớp mắt đã ít đi một nửa, đây thực sự là một sự mất mát không nhỏ với phái Khấu Cổ.
Nhớ tới Nghệ Nhiễm, Chúc Dao không có quá nhiều ấn tượng, chỉ nhớ là một người đàn ông trung niên rất điềm đạm, khi xuất hiện thường ngồi trên một đóa hoa sen ngọc.
Rồi lại chỉ vào cậu bé:
Nguyệt Ảnh.

...
Không một tiếng động.
QQ, không thích tên mình đến vậy sao? Chúc Dao không còn cách nào khác, chỉ có thể dạy từ đầu:
Ta tên Chức Dao, lớn hơn bé cho nên bé phải gọi ta là tỷ.

Dường như đã lâu không mở miệng nói, giọng của cậu bé khàn khàn, không nghe kỹ còn không thể nghe rõ.
Cậu bé chịu nói chuyện đã coi như một niềm vui cực lớn rồi.

...
Dao.
Cậu bé vẫn chỉ biết nói mỗi chữ này.
Tử Mộ vô cùng vui vẻ khi cô trở lại:
Tiểu sự thúc, cuối cùng người đã trở về.
Phái Khấu Cổ hôm nay rốt cuộc cũng có ba vị tôn giả Hóa Thần rồi.

Ba vị? Không phải là bốn sao?


Vậy làm sao bây giờ?
Ngọc Ngôn điểm nhiên mở miệng:
Thiến cậu ta!
Khụ khụ khụ...
Chúc Dao bị câu nói của hắn làm cho bị sặc, trợn mắt há mồm nhìn vẻ mặt đương nhiên của người nào đó, sư phụ, huynh nói gì vậy, hình tượng cao thượng thuần khiết của huynh đâu mất rồi?
Ặc...
Được rồi, đúng thật là thầy trò:
Nhưng...
Đ6ồ tôn cái gì chứ, hình như chẳng quan hệ gì với hắn cả.

Vốn là ta cứu một đứa bé, thấy tình cảm giữa đứa bé đó với Ngọc La rất tốt nên 5mới hứa gả con bé cho nó.
Chúc Dao nhớ lại chuyện khi trước, cô cũng cảm thấy mình có hơi xúc động quá, ban đầu cho là còn thời gian thì khảo sát thêm một chút, không ngờ cứ thế trải qua nghìn năm.

Nhưng bây giờ, đứa bé kia lại thích một cô gái khác.
Theo như lời nói của củ cải nhỏ thì cái người thứ ba đó được Tư Tùng tự mình cứu về.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Đã có tình cảm, tại sao còn đi thích cô gái khác?
Chuyện này đối với hắn mà nói thật sự là quá bừa bãi.
Chúc Dao hơi mất bình tĩnh, lại lần nữa chỉ vào mình.

Chúc Dao.

Hất bàn! Cậu mắng ai đó? Cậu mới làm gái, cả nhà cậu đều làm gái
! (đều được đọc là
yaojie
nên gây ra hiểu lầm).
Đã lâu vậy không nói lời nào, tại sao vừa mở miệng lại là mắng người như vậy chứ? Đột nhiên Chúc Dao có cảm giác mạng đá đập trứng chân mình, đập còn...
Chúc Dao cũng không khỏi cười khổ thành tiếng, không ngờ sư phụ có EQ âm vô cực cũng có thể nhìn ra được đối phương chỉ đang lấy cớ để biện minh cho sự thay lòng đổi dạ của mình.
Vậy mà đồ đệ nhà mình vẫn không nhìn ra được.

Cậu ta nói tình cảm với Ngọc La chỉ là tình cảm tỷ đệ mà thôi.
Đó là sau khi tình yêu đích thực của cậu ta xuất hiện.

Lấy cớ.
Ngọc Ngôn lạnh lùng nói.
Thằng bé nhíu mày một cái, mãi sau mới mấp máy miệng nói:
Tỷ a...

Tỷ!
Chúc Dao lại sửa sai lần nữa, đọc chậm hơn:
Tỷ, tỷ.

Tỷ.
Cuối cùng cậu bé cũng nói được chính xác, chỉ là âm đọc vẫn hơi kỳ lạ.
Nhưng Chúc Dao đã rất thỏa mãn rồi, nhân lúc đã học hai chữ, cô quyết định củng cố kiến thức giúp cậu:
Đọc theo ta, Chúc Dao tỷ.

Nhưng, dù có tu luyện đến thế nào đi nữa, cô cũng không chắc chắn trước khi phi thăng sẽ có đủ thực lực để đánh bại đối phương.
Hơn nữa, theo như tin tức mà sư phụ đã tiết lộ, ngay cả người ở trên đó cũng có vài phần kiêng kị, dựa vào đâu để cô cho là một đoạn thời gian khổ tu ngắn ngủi có thể mạnh hơn được người của tiên giới chứ? Chính diện không thắng được, cô chỉ có thể dùng mấy trò khôn vặt thôi.
Tuổi thọ của Nguyễn Anh có hạn, Tử Mộ tốn quá nhiều tâm tư cho môn phái nên không thể hiểu thấu đáo để tiến vào Hóa Thần.
Chúc Dao nhìn gia đình vui mừng đoàn tụ kia, đột nhiên trong lòng có cảm giác xót xa.

Dao, Dao Dao, Dao!


Muốn...
Dao, Chúc Dao.
Chúc Dao chỉ có thể dạy đi dạy lại.

Muốn...

Chắc hẳn người nọ đã làm trò gì đó trên cơ thể ký chủ nên khi bị trừ bỏ cũng không phải chịu bất cứ tổn thương nào cả.
Vậy nên, không có cách nào trừ bỏ được nó trên cơ thể ký chủ.

Vậy dùng ngoại lực ép buộc tách cả hai ra thì sao?
Ngọc Ngôn sững sờ, dường như là khiếp sợ với ý tưởng của cô, một lúc lâu sau, hắn mới nói:
Mặc dù nhìn thì phương pháp dùng ngoại lực ép buộc tách rời này có thể dùng được, nhưng dựa vào pháp khí của thế giới này, ngay cả dùng Huyền Băng Hàn Thiết sắc bén đến mấy, cũng không chắc chắn có tác dụng, mà tiên khí thì...

Sư phụ, ta muốn thử xem sao.
Cô đã chắc chắn, điểm mạnh nhất của Mộc Mị Nhan chính là bóng đen kia, cũng là điểm BUG mấu chốt của cô ta, tiêu diệt được cái bóng đen kia, dù cho cô ta có sống lại thì sao, sống lại chỉ là một linh hồn không có suy nghĩ.
hơi đau.
Chúc Dao đã trở lại hai ngày, bên ngoài thì Ngọc La luôn tỏ ra vui vẻ nhưng trên khuôn mặt cô bé vẫn toát ra sự đau thương.
lan tràn.
Chúc Dao run tay một cái, sư phụ có cần trở 3nên đáng sợ một cách đột nhiên như vậy không chứ:
Ta nói là đồ đệ của ta, đồ đệ của ta chính là đứa bé mà huynh giúp ta thu nhận lúc đầu ấy, đồ9 tôn của huynh.
Ngọc Ngôn khựng lại một lát, trong nháy mắt hơi lạnh biến mất sạch sẽ, hắn không hứng thú lắm đáp lại một tiếng:

.
Cô với hắn ta chưa từng qua lại thân thiết, không ngờ rằng hắn ta lại chết nhanh như vậy.
So sánh với hắn ta, Chúc Dao không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, cô là tôn giả Hóa Thần của phái Khấu Cổ chẳng qua chỉ là hư danh, cô chưa thực sự làm được gì vì môn phái cả.
Đây hoàn toàn là chuyện của Ngọc La.

Đánh đến khi không tự lo được cuộc sống.


Chọc nát cúc cậu ta.

Chúc Dao biết cô bé vẫn chưa thoát khỏi mối tình thất bại kia, cô chỉ có thể thỉnh thoảng giao cho cô bé nhiệm vụ trông coi Nguyệt Ảnh, cũng là để cô bé khỏi suy nghĩ, không khiến cô bé hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Hôm nay Chúc Dao quyết định đưa cô bé đến chỗ của Tử Mộ chơi một lát, bọn họ là cha mẹ của củ cải nhỏ, cũng có thể khuyên bảo cô bé một hai câu.

Chúc, Dao, tỷ.
Lúc này Nguyệt Ảnh đã hơi mất bình tĩnh, miệng mấp máy mấy lần mới chậm rãi nói ra được hai chữ:
Dao...
tỷ.

Dao, Chuc sắc Chúc, Dao Dao, Chúc...
Dao.
Nguyệt Ảnh vẫn sững sờ, khóe miệng hơi động đậy, dường như đã hiểu ra điều gì đó, một lúc lâu mới cất tiếng nói một chữ
muốn
.
Chúc Dao đang định nói cho Ngọc Ngôn suy nghĩ của mình, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một bóng người màu lam nhanh chóng chạy vào, nhào vào lòng Chúc Dao.

Nguyệt Ảnh?
Chúc Dao nghiêng người nhìn đứa trẻ đang ôm chặt lấy mình, yên lặng một lát rồi thuận tay cắt miếng ngọc vào trong nhẫn chứa đồ.
Sư phụ, hãy nói cho ta biết, những từ này huynh đã học được từ đâu? Sư phụ cao thượng thuần khiết của ta đâu rồi? Nhưng hắn chỉ chậm rãi quay đầu liếc nhìn cô một cái, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: Không phải nàng cũng uy hiếp ta như vậy sao? Cô có tội! Chúc Dao ho khan mấy tiếng rồi đổi chủ đề, lúc này mới tìm lại được cái gọi là lý trí trước mặt người sư phụ kỳ quái này:
Thật ra là ta muốn sư phụ dạy ta luyện khí.
Vốn chỉ muốn tìm sư phụ để than phiền kêu khổ vài câu, ai ngờ thái độ lại quay như chong chóng vậy, tốt nhất là quay về vấn đề chính.

Luyện khí?
Ngọc Ngôn nhíu mày một cái:
Giờ này hẳn là nàng nên sớm tăng tu vi rồi phi thăng đi.

Ta còn trẻ mà.
Chúc Dao cười ha ha một tiếng, không ngờ sau khi rơi vào cuộc tranh luận xong, cô lại nhớ lại bóng đen đó:
Sư phụ, không phải người nói sở dĩ bóng đen kia đi theo Mộc Mị Nhan là bởi vì bóng đen đó đã ký kết huyết khể với cô ta sao?

Ừ.
Ngọc Ngôn gật đầu:
Huyết khế tương sinh với nguyên chủ, mặc dù thuật pháp Ngũ Hành sẽ gây ra tổn thương nhất định nhưng đa phần chỉ có tác dụng trên cơ thể ký chủ.
Cô cũng không tin Nguyệt Tinh Hà đã từng thăng Mộc Mị Nhan trong kiếp trước lại không thể chèn ép nổi cô ta.
Trước kia cô đã nghĩ tới phương pháp đẩy nhanh tốc độ tu luyện mà sư phụ nhắc tới, nhưng chắc chắn là cô không thể chịu được một đòn của bóng đen kia, chỉ cần nâng cao thực lực bản thân mới có sức để liều mạng.
Cậu bé hơi nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không có biểu hiện gì, hiển nhiên là không hiểu gì cả.
Được rồi, trên đầu Chúc Dao xuất hiện một loạt vạch đen, chuyển ngón tay chỉ vào mình:
Ta là Chúc...

...
Dao.


Không sao, Ngọc La, con đi luyện công trước đi, ta sẽ nói chuyện với thằng bé.
Không thể tiếp tục như vậy được, cô sắp phải bế quan luyện khí rồi, khi luyện khí kỵ nhất là mất tập trung, lúc luyện chế một pháp khí, một hai năm không xuất quan cũng là chuyện bình thường, làm sao có thời gian để trông coi cậu bé.
Cô khom lưng ôm Nguyệt Ảnh lên, đặt trên giường gỗ, rồi thuận tay kéo cái ghế tới ngồi trước mặt cậu bé.

Gọi là tỷ.
Chúc Dao vẫn chỉ vào mình:
Tỷ...
Tỷ.

Buộc phải đưa cậu bé trải qua nhiều chuyện như vậy, cô thật sự sợ rằng cậu bé mắc phải chứng tự kỷ.

Chúc...
Lúc này Ngọc La mới vội vàng chạy tới, trên mặt thoáng xuất hiện vẻ bối rối:
Sư phụ, Nguyệt Ảnh...
thằng bé nhất định phải tìm người, con không ngăn nổi.
Chúc Dao thở dài một hơi, cảm thấy hơi nhức đầu, không phải cậu bạn nhỏ này có tư tưởng luyến mẫu chứ, từ sau khi trở về vẫn cứ dính cô, một phút cũng không tách rời.

Nguyệt Ảnh, ta có chuyện muốn nói với con.
Nguyệt Ảnh như không nghe thấy gì vậy, giơ tay ra muốn nhào vào lòng cô, không phát ra một chút âm thanh nào cả.
Lúc này Chúc Dao mới nhớ ra, cậu bé căn bản không biết nói chuyện, vậy làm thế nào nói chuyện được đây?
Nguyệt, Ảnh!
Chúc Dao đỡ cậu bé ngồi thẳng dậy, chỉ chỉ vào lồng ngực nhỏ của cậu bé, quyết định bắt đầu dạy cậu bé nói chuyện trước.
Dao.


Đúng rồi, chính là Dao.
Chúc Dao kích động hôn cậu bé một cái, nhân cơ hội này dạy nhiều một chút, lại lần nữa chỉ vào cậu bé:
Ảnh, Nguyệt, Anh Anh hỏi Ảnh, Nguyệt nặng Nguyệt, Nguyệt Ánh.
Lúc này Nguyệt Ảnh lại không nói lời nào, dường như không có chút ấn tượng nào với cái tên của mình vậy.

Không biết sau này tiểu sư thúc có dự định gì không?
Tử Mộ hỏi.


Ta định bế quan một thời gian ngắn.
Sau này nếu có thể không rời khỏi phái Khâu Cổ cô sẽ cố gắng ở lại nơi này.

Quả nhiên Tử Mộ nở nụ cười nhẹ:
Tất nhiên nếu sự thúc có thể ở trong phái thì sẽ tốt hơn, phái Ngô Tiên ngày nay cũng có hai vị tôn giả Hóa Thần, ngang hàng với chúng ta, hôm nay sự thúc đã trở về, tất nhiên là không cần phải lo lắng nữa.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.